Lâu Thiếu Bạch lại có thể không ngần ngại mà để cho tôi cùng vị Chung tiểu thư này chạm trán, nhìn ý định của anh ta, có phải là muốn tất cả cùng đến buổi tiệc rượu kia.
Dù cho là xã hội phong kiến thì cũng không mang theo tiểu thiếp cùng chính thê đến những buổi ra tiệc tùng chính thức quy củ này, mà anh ta lại còn nghênh ngang muốn vợ cùng tình nhân của mình diễn trò trước mặt công chúng. Mặc dù tôi tự nói với mình không cần quan tâm, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
Anh ta làm vậy là không để lại mặt mũi gì cho Trì Cảnh Thu nữa, tôi vì sao phải diễn cùng anh ta? Đang mải nghĩ đến làm sao để thoát khỏi cảnh này, không ngờ tới mĩ nhân Chung tiểu thư kia lại không được vui trước. Chính cô ta vượt qua mũi xe, mở cửa xe bên ghế phụ, rất tự nhiên ngồi vào, lúc này mới phát hiện ghế sau tôi đang ngồi, dường như đang gặp phải quỷ trợn tròn hai mắt.
“Thiếu bạch ca! Chị ta sao lại tới đây!”
Giọng điệu của cô ta vô cùng kinh ngạc, mang theo địch ý dày đặc.
“Cô ấy vốn nên đến. Ngược lại là em, anh đã nói không cần đi, em lại mặt dày mày dạn nhất định phải cùng đi. Đi thì đi, em đừng gây chuyện cho anh là được.”
Lâu Thiếu Bạch khởi động xe, thuận miệng nói ra.
Anh ta đối với phụ nữ quả nhiên không phải tốt bình thường, bị cô ta năn nỉ vài câu đã mềm lòng mang cô ta đi cùng.
Tôi âm thầm cười lạnh, ước gì đôi nam nữ này lập tức biến mất trước mặt tôi. Đang muốn mở miệng nói mình bị đau đầu, Chung tiểu thư kia đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, nở nụ cười với tôi, trong nụ cười tươi tắn dường như mang theo một chút quỷ dị.
Tôi khẽ giật mình, cô ta đã quay đầu đi, nói lảm nhảm với Lâu Thiếu Bạch: “Thiếu Bạch ca, người phụ nữ này thật quá không có giáo dục. Có hôm em gọi điện thoại cho chị ta, muốn hỏi thăm chị ta, anh đoán xem chị ta đã nói gì với em, lại bảo em phải làm anh thỏa mãn ở trên giường, còn nói cứ mở miệng đòi tiền chị ta. Thật đáng sợ! Chị ta có ý gì đây? Trời ạ, em quả thật không có cách nào tưởng tượng được! Một tiểu thư khuê các truyền thống của Trung Quốc, chị ta xem như cũng là một tiểu thư khuê các nha, chị ta làm sao có thề nói ra những lời không biết xấu hổ như thế! Thật là lòng dạ độc ác!”
Tôi một lần nữa kinh ngạc. Không phải vì cô ta đang tố cáo tôi trước mặt Lâu Thiếu Bạch, mà tại vì trước mặt tôi, dùng tiếng Anh để mách với anh ta! Nhưng rất nhanh tôi đã bình thường trở lại. Vật hợp theo loài, Lâu Thiếu Bạch có thể nói tiếng Anh, người mặc trang phục hoàn toàn tây hóa, Chung tiểu thư có giao tình với anh ta cũng không phải người nông cạn, căn bản cũng không có gì là lạ. Huống hồ ngoại trừ giọng điệu vô cùng khoa trương, cuối cùng còn nói thêm một câu “terriblely sick”, dáng vẻ nũng nịu như một con giun, nội dung cáo trạng của cô ta căn bản là thật.
Để cho Lâu Thiếu Bạch biết tôi từng mắng hai người bọn họ, tôi hiện tại không hề thấy lo lắng, ngược lại khoái cảm trả thù hơi dâng lên.
Tôi chú ý thấy Lâu Thiếu Bạch khẽ giật mình, lông mày nhíu lại, cực kì nhanh liếc nhìn tôi qua tấm kính, sắc mặt không được tốt.
Tôi vội vàng nhìn anh ta. Dù sao là một tiểu thư khuê các truyền thống của Trung Quốc, tôi phải nghe không hiểu vừa rồi Chung tiểu thư kia đã nói gì.
Anh ta và tôi nhìn nhau rồi thu hồi ánh mắt, dùng tiếng Anh nói với Chung tiểu thư: “Có phải em chọc đến cô ấy trước?”
Chung tiểu thư khẽ giật mình, lập tức nhếch miệng lầm bầm nói: “Em chỉ là nửa đêm gọi điện thoại hỏi thăm chị ta mà thôi. Cho dù phá giấc ngủ của chị ta, chị ta làm sao có thể thô lỗ như vậy! Thiếu Bạch ca, chị ta chẳng những mắng em, chị ta còn mắng cả anh!”
Tôi nhịn xuống để không ói ra vì cái vẻ mặt của cô ta, rủ mắt xuống không thèm nhìn hai người ngồi phía trước.
Vượt ngoài dự kiến, tôi nghe thấy Lâu Thiếu Bạch nở nụ cười, giống như mang theo một chút trêu đùa nói: “Em mà tốt như vậy sao? Khả Linh, anh cho em biết, em đừng tưởng rằng cô ấy dễ bắt nạt. Cô ấy tựa như…” Anh ta dừng lại một chút: “Tựa như một con mèo hoang nhỏ, không biết khi nào sẽ giương móng vuốt cào rách mặt em đâu. Cho nên từ nay về sau tốt nhất em đừng động vào cô ấy.”
Anh ta nói tôi như vậy! Tôi có chút kinh ngạc, giương mắt lên, mắt lại chạm với anh ta qua tấm kính lần nữa.
Chung tiểu thư mất hứng, cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì? Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ nhà quê thôi sao? Thiếu Bạch ca, anh cũng đừng quên, trước khi dì chết, anh đã đồng ý với bà sẽ chăm sóc em cả đời! Anh hiện giờ vì tấm bản đồ nhà chị ta mà cưới chị ta, anh vốn thật có lỗi với em, hiện tại chị ta bắt nạt em, anh còn không giúp em…”
Cô ta nói xong câu cuối cùng, cũng đã òa khóc nức nở.
“Anh nhận lời mẹ anh chăm sóc em, nhưng chưa nói sẽ lấy em.Nói với em bao nhiêu lần đây, chúng ta có quan hệ huyết thống, em là muội muội của anh.Em cũng là người từng đi du học, đạo lí này không cần anh phải nhiều lời chứ?”
Lâu Thiếu Bạch phảng phất có chút ít không kiên nhẫn, giọng điệu không được tốt.
“Em không phải muội muội của anh, chỉ là biểu muội! Biểu muội có thể gả cho biểu ca! Em mặc kệ, dù sao anh cũng đã nhận lời dì! Đợi anh lợi dụng chị ta xong, anh phải ly hôn với chị ta!”
Chung tiểu thư lớn tiếng la lên.
Tim của tôi đập thình thịch.
Suy nghĩ cả nửa ngày, hai người kia lại là anh em họ, không phải như tưởng tượng của tôi trước kia!
Xe ‘két’ một tiếng rồi ngừng lại thật mạnh, thân thể tôi loạng choạng.
“Anh đã sớm nói em không cần phải đến Lăng Dương, nơi này không phải chỗ em nên tới, em xem lời của anh như gió thoảng bên tai, còn gạt anh liên hệ với tên Johan kia, em biết ông ta là ai không? Hôm nay ông ta đã bị người khác đặt bom nổ chết rồi! Em làm loạn như vậy, bây giờ anh sẽ đưa em về, ngày mai bảo người dẫn em về với ông bà hoặc đi Thượng Hải, tùy em chọn!”
Lâu Thiếu Bạch nghiêng đầu nói với cô ta, lần này đổi sang dùng tiếng Trung, trên mặt giống như bị phủ một tầng sương lạnh.
Chung tiểu thư thoáng cái mềm nhũn, đáng thương thấp giọng nói: “Người phụ nữ này có thể giúp anh, em…em cũng chỉ là muốn giúp anh…”
“Làm sao vậy, đây là…” Tôi cảm thấy cần phải lên tiếng, vì vậy giả bộ không hiểu gì lên tiếng: “Thiếu Bạch, vị tiểu thư này là…”
“Chung Khả Linh, biểu muội của tôi.”
Anh ta gọn gàng trả lời một câu, một lần nữa lái xe đi tiếp.
Chung tiểu thư quay đầu lại, hung dữ chằm chằm liếc tôi.
“A, biểu muội a. Thiếu Bạch anh cũng thật là, để cho biểu muội một mình ở bên ngoài.Đợi đến khi dọn dẹp nhà xong xuôi, hãy để cho biểu muội dọn đến ở, nhiều người mới náo nhiệt.”
Tôi nhìn vào tấm kính phía trước nói vài lời vô ích với Lâu Thiếu Bạch.
Lâu Thiếu Bạch hừ một tiếng, tôi để ý thấy anh ta liếc nhìn tôi, qua ánh mắt ý cảnh cáo tôi không cần nhiều chuyện.
Tâm tình tôi lúc này không biết vì sao lại rất tốt, nhìn anh ta nở nụ cười, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Chung tiểu thư suốt đường đi cũng không gây chuyện nữa, tôi tất nhiên cũng không nói gì thêm, rất nhanh đã đến trụ sở.
Chỗ này hẳn là nha môn ngày trước được xây dựng lại, chỉ là tấm bảng trước cửa lớn đổi thành “Trụ sở Lăng Dương”. Lâu Thiếu Bạch vừa đỗ xe thì đã có rất nhiều người ra tiếp đón, ánh đèn của phóng viên cũng không ngừng chớp nháy, sáng rỡ đến hoa mắt. Tôi liếc nhìn thấy Trì lão gia cùng Trì Hiếu Lâm cũng ở trong đó…
Trong đại sảnh, đèn điện sáng như ban ngày. Trên tường dán chữ vàng trên nền giấy hồng “Nhiệt liệt chúc mừng” Một loạt các khẩu hiệu quảng cáo, trên trần rủ xuống những tấm băng rôn nhiều màu. Những người đàn ông ở đây có ba cách ăn mặc, ngoại trừ ăn mặc giống Lâu Thiếu Bạch, chính là mặc áo đuôi tôm giống như ngài thị trưởng, tóc chải ngược ra sau, đội mũ vành cao. Còn lại đều ăn mặc áo bào khoác ngoài như Trì lão gia. Các phu nhân lớn tuổi một chút thì phần lớn đều mặc váy áo thêu hoa, trẻ tuổi thì mặc trang phục giống như tôi, mà cách ăn mặc hiện đại như Chung tiểu thư thì không thể nghi ngờ chính là tiêu điểm của tất cả mọi người ở đây. Lâu Thiếu Bạch bị ngài thị trưởng mời phát biểu, cô ta luôn kè kè bên cạnh, càng không ngừng để cho phóng viên chụp ảnh, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Trì Hiếu Lâm rất nhanh đã tìm đến tôi, hỏi tôi về chuyện vụ nổ ở giáo đường lúc sáng. Tin tức của anh ta rất nhạy, cũng biết Lâu Thiếu Bạch đã đến đó. Tôi nói không biết gì, còn nói Lâu Thiếu Bạch canh chừng tôi cực kì nghiêm ngặt. Anh ta nhìn những người đang vây quanh ngắm nghía Chung tiểu thư, có chút tức giận nói: “Người phụ nữ kia, là biểu muội của hắn? Em nhìn cô ta xem, sao lại thân mật với Lâu Thiếu Bạch như vậy? Em đã được dạy dỗ rất nhiều, đầu lại như gỗ thế kia thì làm sao mà lấy lòng hắn?”
Tôi ừ một tiếng, Trì Hiếu Lâm dường như còn muốn nói gì nữa, bỗng nhiên lại bỏ đi, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện thì ra Chung tiểu thư đã tới.
“Trì tiểu thư, Thiếu Bạch ca đã cưới chị, chị cũng nên ra mặt chứ. Chị nhìn mấy lão già Mãn Thanh không biết xấu hổ kia, cả đám đều tranh nhau muốn đem con gái mình làm tiểu thiếp cho anh ấy. Chị không quản hay sao?”
Chung tiểu thư hai tay ôm ngực, cười lạnh nói.
Tôi theo tầm mắt cô ta nhìn lại, thấy vài người mang khuôn mẫu phú hào nông thôn trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, đang tiếp cận anh ta, bên cạnh là cô gái trẻ tuổi mặt ra vẻ thẹn thùng.
“A, nếu biểu ca của cô đồng ý thì tôi cũng không ngại.Tôi đã nói rồi, rất thích trong nhà náo nhiệt một chút.”
Tôi nhìn Chung tiểu thư nở nụ cười, chậm rì rì nói.
Chung tiểu thư tức giận giậm chân, bỏ lại tôi đi về phía Lâu Thiếu Bạch.
Tôi chẳng muốn nhìn lại, cũng không muốn người nhà họ Trì tìm tôi nói chuyện nên đi ra khỏi cửa lớn, nhìn những người đàn ông cùng phụ nữ đang đứng bên ngoài nhìn xuyên vào, bỗng nhiên lại có cảm giác rối loạn quái dị.
“Lâu phu nhân, không được quay đầu lại, đi theo tôi, tôi sẽ không làm tổn thương đến cô.”
Sau thắt lưng đột nhiên bị một vật cứng đâm vào, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng một người đàn ông đang cố thấp giọng nói.
Tôi chấn động, vô thức nhìn về phía Lâu Thiếu Bạch, thấy anh ta bị một đám người vây quanh, căn bản không để ý đến tôi. Không thể theo ý mình, tôi đã bị vật cứng sau lưng đẩy ra ngoài.
Ra khỏi đại sảnh, ánh sáng trong vườn ảm đạm, cửa ra vào của trụ sở tấp nập người ra ra vào vào, nhưng người này lại không hề trở ngại gì đem thẳng tôi ra ngoài cửa.
“Nếu anh muốn bắt cóc tôi để uy hiếp Lâu Thiếu Bạch vậy thì đã nhầm đối tượng rồi. Mặc dù tôi là phu nhân của anh ta, nhưng anh ta căn bản không quan tâm đến sống chết của tôi, ngược lại vị Chung tiểu thư kia càng có giá trị với anh hơn.”
Phía sau lưng tôi đã đẫm mồ hôi, run giọng nói. Lúc nói chuyện, tôi hơi nghiêng đầu ra sau, nương theo ngọn đèn trong trụ sở nhìn thấy người đàn ông này dáng người cao gầy, mặc áo đoản đả bình thường, trên đầu đội mũ xanh, bên dưới chiếc nón là khuôn mặt trẻ tuổi gầy gò, đôi mắt dưới ánh sáng ngọn đèn sáng ngời rất có thần.
Anh ta không nói gì, ngược lại càng bước nhanh hơn.
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc của đôi giày ủng nện xuống mặt đất, lòng tôi thoáng cái điên cuồng nhảy lên, vừa muốn quay đầu lại, miệng đã bị người kia che lại, chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi cỏ thơm lạ lùng, trước mắt tối sầm, lúc sắp ngã xuống đất, tôi cảm giác bị người đàn ông kia khiêng lên. Hành động của người kia vô cùng nhanh nhẹn, khiêng một người sống nhưng lại chạy hết sức nhanh.
“Đứng lại!”
Ý thức chìm dần trong ánh trăng mờ, tôi mơ hồ nghe được Lâu Thiếu Bạch ở phía sau nghiêm nghị hét lớn, tôi muốn há miệng kêu cứu nhưng lại không thể phát ra thành tiếng, chỉ có thể dùng sức cắn môi, dùng sự đau nhức để chống lại cơn buồn ngủ dày đặc đang ngọt ngào hấp dẫn.
Người đàn ông kia dường như không ngờ tới lại bị phát hiện nhanh như vậy, chạy được một đoạn, Lâu Thiếu Bạch đã gần đuổi kịp, tôi cảm thấy mình giống như một bao tải lăn trên mặt đất, bên tai có tiếng súng bang bang vang lên, rốt cuộc nhịn không được, rất nhanh chóng đã mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lạ lẫm, bên cạnh là Lâu Thiếu Bạch và một bác sĩ ngoại quốc , bác sĩ nhún vai nói với anh ta: “Không có vấn đề gì lớn, hẳn là đã hít vào một loại thuốc có thể tạm thời làm hôn mê. Khi thuốc hết tác dụng thỉ sẽ tỉnh lại.A ngài xem, cô ấy đã tỉnh…”
Tôi cử động vẫn còn thấy hơi chóng mặt, nhìn lên đôi mắt của Lâu Thiếu Bạch. Đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót, lúc này mới để ý thấy trong phòng còn có Chung tiểu thư.
Lâu Thiếu Bạch tiễn bác sĩ ra ngoài, Chung tiểu thư cúi người trước giường nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt không tốt lắm: “Trì Cảnh Thu, sớm biết người đàn ông kia tới để bắt cóc cô, tôi sẽ không nói cho Thiếu Bạch ca nghe!”
Tôi nghĩ sơ qua, cũng đã rõ ràng được phần nào. Đại khái là lúc cô ta trùng hợp nhìn thấy bóng lưng của tôi cùng người đàn ông kia đi ra ngoài, cho là chúng tôi làm loại chuyện kia, vì muốn tố cáo tôi nên vội vàng chạy đi nói cho Lâu Thiếu Bạch nghe?
Hiện tại cô ta nhất định đang hối hận muốn chết.
Nhìn xem vẻ mặt cô ta thật buồn bực, tôi không biết nên khóc hay nên cười.Mặc kệ cô ta xuất phát từ ý đồ gì, dù sao thì cũng đã giúp tôi, cho nên tôi ngồi dậy, rất chân thành nói tiếng cảm ơn.
Cô ta hừ một tiếng, kiêu căng hất cằm quay đi.
Lâu Thiếu Bạch đi vào, nhìn cô ta hạ lệnh đuổi khách: “Khả Linh, không còn sớm nữa, em về phòng ngủ đi.”
“Là em cứu chị ta!Anh còn đuổi em đi!”
Vẻ mặt Chung tiểu thư không tình nguyện, ngược lại vẫn ngồi trên ghế dựa không chịu đứng lên.
Lâu Thiếu Bạch liếc nhìn cô ta một cái, cầm điện thoại lên bấm một dãy số: “Ngày mai nhớ mua vé tàu đi Thượng Hải đến cho tôi, càng sớm càng tốt, khoang hạng nhất…”
Chung tiểu thư giống như lò xo nhảy dựng lên, cướp lấy điện thoại trên tay anh ta, dập máy đinh một tiếng, ôm cánh tay anh ta làm nũng: “Thiếu Bạch ca, em sẽ nghe lời mà, em không về Thượng Hải.” Giọng nói yêu kiều ngọt ngào, tôi nghe thấy mà nổi da gà.
Chung tiểu thư rốt cuộc cũng đi, chỉ là trước khi đi còn quay đầu lại không cam lòng mà liếc tôi một cái, đôi giày giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp.
Lâu Thiếu Bạch ra khóa cửa lại, đi về phía tôi, vẻ mặt sủng nịnh cùng bất đắc dĩ vừa rồi với biểu muội mình đã biến mất, ngược lại có chút ngưng trọng.
“Người đàn ông kia là ai?”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi cảm thấy không vui. Tốt xấu gì thì tôi cũng vừa trải qua một kiếp nạn, anh ta mới vừa mở miệng lại dường như có ý nói tôi cùng người đàn ông kia có tư tình gì, mặc kệ là ai thì cũng không cảm thấy thoải mái.
“Tôi còn đang muốn hỏi anh đây, Lâu Thiếu Bạch, anh có bản lĩnh thì hãy đi bắt người kia lại, chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao? Rõ ràng là anh ở bên ngoài gây thù kết oán quá nhiều, tôi lại xui xẻo gả cho anh bị liên lụy, anh không tự xem xét lại mình còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi?”
Tôi không cam lòng bị yếu thế, hỏi ngược lại anh ta.
Anh ta bị nghẹn họng, liếc nhìn tôi, trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười, rơi vào mắt tôi thì chính là một nụ cười âm hiểm.
“Xem ra em vẫn rất ổn, đối đáp rất đủ mạnh, tôi khi nãy còn lo lắng cho em…”
Anh ta mà lo lắng cho tôi?
Tôi cười lạnh, làm như không nghe thấy.
“Em đã khỏe rồi, vậy chúng ta nói vào vấn đề chính đi.”
Lâu Thiếu Bạch đứng lên, thong thả đi về phía trước bàn, kéo ngăn kéo ra, tôi nhìn thấy anh ta lôi ra một khẩu súng nhỏ bằng lòng bàn tay. Anh ta đẩy chốt lên, chậm rãi đi về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Trì Cảnh Thu, trận cháy buổi sáng hôm nay thực ra chính là do em gây ra, đúng hay không? Em căn bản cũng không phải trốn ở trong phòng Phúc mẹ, mà thừa dịp rối loạn chạy ra ngoài? Có người trông thấy em từ bên ngoài đi vào.Em chạy đến giáo đường phải không? Nói cho tôi biết, em làm sao biết tôi sẽ đi đâu?Em rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh ta đột nhiên hỏi tôi như vậy, khẩu súng kia đã chĩa vào mi tâm của tôi.
Tôi lạnh cả người, không dám cử động, mở to mắt nhìn anh ta.Anh ta và tôi nhìn nhau, ánh mắt bất động mà lạnh buốt, khuôn mặt nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Tim tôi đập dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hôm nay sau khi anh ta rời đi, vì phòng ngừa sau này ngộ nhỡ Phúc mẹ buột miệng nói ra, tôi cũng đã giả vờ vô tình nhắc đến chuyện lúc nhỏ nhỏ gặp phải một trận hỏa hoạn trước mặt Phúc mẹ. Bà ấy nghe tôi nói, đầu tiên có vẻ mờ mịt, thấy tôi kiên trì thì cũng gật gật đầu, nói mình đã già rồi, trí nhớ không tốt, hình như trước kia thật sự có gặp phải một trận hỏa hoạn.
Tôi tự nhận thấy lời nói dối kia cũng không nguy hiểm lắm, trừ khi thật sự có người trông thấy tôi từ bên ngoài đi vào. Nhưng mà…
Tôi rất nhanh đã loại bỏ khả năng này. Tôi rất khẳng định, lúc ấy tất cả mọi người trong nhà họ Lâu đều ở trong phòng khách, căn bản không có ai bên ngoài. Như vậy thì chỉ có một khả năng, anh ta không tin tôi, nhưng không có cách nào phản bác, cho nên lừa tôi.
“Tôi không cho phép người phụ nữ của tôi dùng thủ đoạn đùa giỡn trước mặt tôi.Cho nên tốt nhất em nên thẳng thắng thú nhận. Tôi đếm đến mười, nếu em không nói thật thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Cho dù có đánh chết em thì Trì lão nhân có thể làm được gì…”
Anh ta lạnh như băng nói, họng súng kia làm cho tôi không khỏi phải hơi ngẩng đầu lên.
Tôi cắn chặt răng, quyết định đánh cuộc một lần. Đánh cuộc anh ta đang lừa tôi.
“... Chín, mười...”
Anh ta chậm rãi đếm, đếm đến cuối cùng, dường như có chút bất ngờ, khuôn mặt ghé sát lại, gần đến mức tôi dường như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh ta đang bổ nhào đến phả vào mặt tôi: “Em thật không nói?”
“Lời tôi nói buổi sáng, đều là thật…”
Mồ hôi dày đặc từ trên trán tôi chảy xuống, tôi run rẩy nói.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, cạch cạch một tiếng, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị không nói nên lời. Sau đó, đôi mắt tôi hoảng sợ mà trợn thật lớn, bởi vì trông thấy ngón tay đang đặt trên cò súng của anh ta không chút do dự mà chuyển động.
“Đừng mà, a……”
Giờ khắc này tôi rất hối hận. Sớm biết như vậy thì tôi đã thừa nhận, cho dù thừa nhận tôi xui xẻo từ một trăm năm sau mà xuyên không đến đây cũng còn tốt hơn chết dưới họng súng của anh ta.
Nhưng mà đã chậm.
Toàn thân tôi lạnh buốt, máu đông lại, hét lên một tiếng, bên tai nghe thấy một tiếng ‘cạch’ thanh thúy, cả người như vậy rút hết xương, mềm nhũn mà té xuống.
Lại là súng rỗng...
Chân tay tôi run rẩy nằm trên giường, bên tai nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của anh ta, giờ mới hiểu được đã bị anh ta đừa giỡn.
“Lâu Thiếu Bạch, anh là đồ cẩu….tạp chủng…”
Một cơn tức giận tự nhiên dâng lên, khí lực của tôi trong chốc lát khôi phục lại, chửi ầm lên, lộn một vòng ngồi dậy, cầm một cái gối đầu đứng lên ném về phía anh ta.