Thời tiết tháng Một, rét trời thưa mây, ảm đạm một màu bọt biển.
Những cơn gió lạnh thấu xương như nhìn thấy được bằng mắt, phần phật thổi tới, tung bay tựa ngọn cờ.
Vườn nghệ thuật này của Hoàng Nhạc là nơi tập trung của toàn bộ ngành văn hóa nghệ thuật Bắc Kinh, trong vườn có cả những tòa nhà kiểu phương Tây hùng vĩ làm bằng đá granite trắng và những ngôi nhà kiểu cũ trông như những bức tường đổ nát. Hiệp hội chính quyền đã bỏ khá nhiều công sức vào nơi này, địa điểm lại có ưu thế về mặt chính trị đáng kể, vậy nên suốt ngần ấy năm, Thẩm Thố chưa từng có ý định chuyển địa chỉ công ty của mình dù phải đối phó với cái thói trăng hoa của lão già kia.
Hiếm có xưa nay, Lâm Bắc Thanh lại đại giá quang lâm tới văn phòng của Thị Giác vào giờ hành chính.
Chỉ là y không tới để khởi binh hỏi tội, trái lại còn mang theo một món quà lớn để biếu tặng.
Áo khoác trench coat mỏng màu be vừa người, áo len đen thấp cổ và áo sơ mi kẻ sọc, đàn ông đẹp cũng giống như đàn bà đẹp, thời trang phang thời tiết, không muốn vì nhiệt độ thấp mà quấn dày trông mập ú lên.
Thẩm Thố nhận tập tài liệu Lâm Bắc Thanh đưa tới, cúi đầu tiện tay lật hai trang rồi ngẩng đầu nói: “Thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Tôi phải làm gì để cảm ơn sự ‘khoan hồng độ lượng, lấy ơn báo oán’ này của cậu đây?”
“Hoàng Nhạc nóng lòng ra tay, một người bạn của Y Phóng muốn tiếp quản. Tôi chợt nhớ ra hình như anh cũng có hứng thú với khu công viên này, vậy nên đã nói hết nước hết cái dặn bên kia có làm gì đi nữa cũng phải chờ tôi ba ngày, để anh có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng.”
“Không chỉ mỗi ‘hết nước hết cái’ mà chắc phải đổ bao nhiêu công trên giường ấy nhỉ?”
Hoàn toàn không thèm để ý tới lời khiêu khích chẳng nể nang, y nở nụ cười ngỏ ý quan tâm đến chuyện nhà của người đối diện: “Nghe nói vợ cũ đã vét sạch của anh.”
Mụ đàn bà này quả thực gì cũng dám nói được. Thẩm Thố khẽ cười, dùng ánh mắt chân thành tỏ ý mời y tiếp tục: “Tài chính can thiệp vào tài sản văn hóa nghệ thuật không thể dễ như can thiệp vào ngành công nghệ thông minh, tôi nghĩ hẳn là anh không thể xoay được nhiều tiền như thế trong ba ngày, nhưng Y Phóng học tài chính ở Anh, lại có nhiều vốn cổ phần tư nhân và quen với nhiều ngân hàng đầu tư, nên nếu anh khó có thể xoay vòng vốn lưu động nhất thời thì chỉ cần ới một tiếng là được.”
“Bí thư Lâm đối đãi nồng hậu thế này, Thẩm tôi từ chối thì bất lịch sự, mà chấp nhận thì lại hổ thẹn quá.” Thẩm Thố gập tài liệu lại rồi vứt thẳng lên bàn làm việc, “Chỉ là tôi không ngờ, một đêm xuân của tôi lại có giá trị to lớn như thế.”
“À không không, một đêm xuân chỉ e là không đủ.” Lâm Bắc Thanh lắc đầu cười, ánh mắt sáng ngời tụ lại nơi người đàn ông anh tuấn trước mặt, gương mặt trắng trẻo toát ra vầng sáng lấp loáng như nước, làm người ta vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ. Y nghiêng người lại gần mặt của Thẩm Thố, nhíu mày nhìn thẳng vào hắn, “Tôi muốn nhiều hơn.”
Sau một hồi lâu cau mày khóa mắt đối diện với cặp con ngươi tối đen gần trong gang tấc kia, cuối cùng Thẩm Thố bật cười: “Tôi đâu đẹp trai tới mức đó, đáng để phiền cậu hao tổn tâm tư vậy sao?”
Người đàn ông xinh đẹp ngửa ra sau dựa vào thành ghế, giãn đôi mày rồi bông đùa: “Giống như sau khi Khương Nguyên* khấn thần cầu con sinh được Hậu Tắc, anh là dị nhân.”
“Sao dị bằng cậu.” Hắn cười.
“Trả lại câu kia cho anh, chúng ta vẫn chưa xong đâu.” Lâm Bắc Thanh đứng dậy dợm bước, “Trong ba ngày, nghĩ thử chút đi.”
“Khỏi cần nghĩ.” Hắn khẽ gật đầu, lòng đã quyết rồi, chết cũng không hối cải, lời ra miệng cũng vui vẻ thoải mái, “Nếu cậu đã có nhã hứng, tôi cũng sẽ liều mạng theo người quân tử, theo tới cùng luôn.”
“Nhưng tôi không thích chia sẻ đồ của mình với người khác, chia sẻ một người đàn ông với mấy cô gái thì càng không được.”
“Nghe cứ như điều khoản của Bá Vương ấy,” Thẩm Thố hơi nhướng mày, “tôi cũng không thích chia sẻ với người khác.”
“Vậy thì chỉ cần anh bỏ Bạch Vị Quả, tôi sẽ bỏ Mạnh Y Phóng.” Lâm Bắc Thanh gật đầu nhận lời không cần suy nghĩ, “Như thế là công bằng nhất.”
“Thẩm Thố,” Còn chưa kịp rời đi, y chợt dừng lại trước cửa phòng làm việc, gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng sang, y điểm nhiên lên tiếng, “tôi phải nhắc anh, có đôi khi con gái cũng rất nguy hiểm, tự sắp xếp cho ổn thỏa đi.”
***
“Anh cần bao nhiêu? Tôi sẽ cho anh, không cần trả lãi, bao giờ anh hứng lên thì trả cũng được.”
Thẩm Thố nói ra vài con số.
“Lắm thế?!” Đàm Soái líu lưỡi, “Thế thì khéo phải ông bô tôi mới có được.”
“Ông bô của cậu đã sáu chục tuổi rồi mà vẫn ở tuyến đầu, cậu cũng không muốn tiếp nhận sớm.” Phong cách tổng thể trang nhã của công viên nghệ thuật khiến cho quán bar có đường hướng kinh doanh mơ hồ của Đàm Soái trở nên cực kỳ lạc quẻ, vì công việc kinh doanh từ khi mở cửa tới giờ chẳng mấy xuôi gió thuận buồm. Thẩm Thố bận bịu thỉnh thoảng cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa rảnh rỗi để xuống tầng, cũng rảnh rỗi để chuyện trò đôi chút với thằng bạn lâu năm đang cực kỳ thốn kia.
Đại khái có thể coi như là lợi ích duy nhất.
“Anh cũng biết tôi là loại ‘chỉ cần người đẹp chẳng màng giang sơn’,” Tạm dừng một lát, gã nói tiếp, “Chẳng phải bình thường anh rất quen với mấy thứ như cổ phần hay ngân hàng đầu tư hay sao?”
“Không đủ thời gian.” Thẩm Thố tựa đầu vào lưng ghế, hắn nhắm mắt lại và nói một cách mệt mỏi, “Lưng ghế này cứng quá, ngồi chẳng thoải mái gì cả.”
“Đừng làm ồn nữa! Anh tôi đang ngủ!” Quay đầu gào lên với ban nhạc heavy metal đang mải miết chơi, sau đó Đàm Soái quay lại hỏi tiếp, “Anh thật sự muốn ăn được mảnh đất này bằng mọi giá à?”
“Tôi là Shylock* mà.” Chẳng thèm để ý rắp tâm của Lâm Bắc Thanh là gì, hợp đồng mà y đưa ra thật sự là một cơ hội trời cho, bảo không lung lay là nói dối. Hắn mở mắt, quay sang nhếch môi với người đàn ông bên cạnh, “Chỉ mong kiếm lời, xem trọng tiền tài.”
*Shylock: Kẻ tham lam trong vở kịch Người lái buôn thành Venice của Shakespeare. Thông tin vở kịch ở đây.
“Nói mới nhớ, giờ mới có tí chức quyền mà thằng nhãi đó đã điên cuồng như thế, nhỡ đâu sau này nó trèo lên cao hơn nữa thì chẳng phải hậu quả càng khó lường hay sao? Xem ra ông giời con này khó tống khứ lắm đấy.”
Hắn không đáp, nét cười ánh lên nơi đôi mắt dần nhắm lại.
“Hay tôi bày cách cho anh? Đối với cái loại không thấy quan tài không đổ lệ như thằng nhãi này, chỉ có thể dùng sức hấp dẫn từ nhân cách của anh để thuần phục, chinh phục và thay đổi nó, như vậy thì mới coi như làm một mẻ khỏe suốt đời.” Nhìn người bạn lâu năm nhắm mắt như đang mệt mỏi vô cùng, gã chọc ghẹo, “Tuy rằng ‘nhân cách’ là thứ anh thiếu từ khi sinh ra, nhưng sức hấp dẫn thì là mãi mãi.”
Thẩm Thố cười thành tiếng.
“Nếu biết trước hôm nay sẽ phiền toái thế này, chẳng thà hồi xưa bắt luôn lão họ Hoàng kia! Lão già ấy lần nào thấy Tần Tảo là mắt cũng sáng như đèn pha, y như chó ghẻ thấy thịt mỡ.” Gần như ai cũng biết về ham mê vợ người khác cũng như sự thèm thuồng cô vợ xinh đẹp nhà Thẩm Thố của Hoàng Nhạc, Đàm Soái nói vừa vui đùa vừa nghiêm túc, “Nếu lúc trước Tần Tảo chịu hạ mình ‘xả thân vì nghĩa’ thì chắc chắn lão khọm đó sẽ hạ vũ khí đầu hàng ngay! Đừng nói khu công viên nghệ thuật này, có khi còn dâng hai tay cả cái mạng già cho anh ấy chứ. Tần Tảo ngoan ngoãn anh nói gì là nghe nấy, tôi còn tưởng anh…”
“Cô ấy là vợ tôi, là mẹ của con tôi.” Lên tiếng cắt lời Đàm Soái, đôi mắt lạnh tanh mở ra, nhìn xoáy vào ánh mắt gã không mang theo bất cứ tình cảm nào, hắn hỏi vặn lại, “Cậu nghĩ sao?”
Gương mặt đẹp trai với làn da màu mạch lập tức trở nên méo mó phức tạp, gã mấp máy môi một hồi rồi lại ủ rũ cúi đầu: “Tôi nói bậy thôi.”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên khó xử và trầm tĩnh như nước bọt đặc sệt.
Cả hai đều bực mình chẳng nói chẳng rằng.
Một lát sau, khi đã trở lại dáng vẻ anh tuấn sau hồi lâu quẫn bách, gã đàn ông dốc hết can đảm ra để mở miệng: “Thẩm Thố, có chuyện này tôi đã giấu anh nhiều năm, hôm nay kiểu gì cũng phải thú nhận với anh…” Ai ngờ lại bị người kia cắt lời.
“Phải rồi, sao dạo này không thấy Sầm Ca đâu thế.”
“Giờ anh ta đã là họa sĩ toàn thời gian kiêm hướng dẫn viên du lịch bán thời gian rồi, đang tháp tùng lão già người Nhật tới thăm Di Hòa viên*.” Nhắc tới vị họa sĩ Nhật Bản vĩ đại kia, Đàm Soái lại bắt đầu tức tối, làu bàu đầy quái gở, “Mẹ, nhục nhã mất nước!”
*Di Hoà viên là cung điện được xây dựng từ thời nhà Thanh, nằm cách Bắc Kinh 15km về hướng tây bắc. Di Hoà viên (nghĩa đen là “vườn nuôi dưỡng sự ôn hòa), nổi tiếng về nghệ thuật hoa viên truyền thống của Trung Quốc.
“Vốn đang định nhờ cậu ấy giúp một việc.” Sắc mặt Thẩm Thố nhạt thếch, hắn lại nhắm mắt thư giãn.
Có một số việc giống như lớp da lỗ chỗ khuyết điểm ẩn dưới lớp áo choàng lông đẹp đẽ, không vạch ra thì ai cũng đều vui vẻ.
Nhưng ngờ đâu vào chín giờ hơn tối hôm đó, Khâu Sầm Ca lại tự tìm tới cửa.
“Lúc ở Nhật Bản, thầy cũng theo dõi tình hình triển lãm của tôi, đồng thời đánh giá rất cao khả năng lập kế hoạch của công ty cậu, thế nên cũng định mời cậu đảm nhận thủ tục tổ chức triển lãm của ông ấy.” Khâu Sầm Ca ngừng một lát, sự dí dỏm lóe lên nơi đáy mắt anh, “Tiếc là giá ông chủ Thẩm kiêu quá, tôi đã chân thành mời tận ba lần mà cậu vẫn không chịu.”
“Thị Giác là công ty thiết kế chứ không phải công ty quan hệ công chúng, quảng cáo hay triển lãm.” Hắn tạm ngừng việc đang dở để đáp một câu.
“Không việc gì phải ra vẻ đĩnh đạc như thế đâu, cậu một mực từ chối là vì Đàm Soái.”
Thẩm Thố nhoẻn cười: “Hai người thật sự làm tôi khó xử lắm, lòng bàn tay và mu bàn tay, không thể bên trọng bên khinh được.”
Khâu Sầm Ca cũng cười theo: “Thế hay là vứt hết tình cảm qua một bên đi, chúng ta giao dịch thẳng thắn luôn. Ngoài lấy thân báo đáp ra thì bảo tôi làm gì cũng được.”
Thẩm Thố ngẫm một lát rồi nói: “Có một người phụ nữ làm tôi khá đau đầu. Có lẽ chỉ cậu mới có thể xử lý giúp tôi.”
“Vậy mà còn có phụ nữ mà cậu không xử lý được à? Mở mang tầm mắt ghê nhỉ.”
“Chịu thôi, người ta đã có đối tượng trong lòng từ lâu rồi.” Hắn khẽ cười trước vẻ mặt không tin nổi của người đối diện, “Chị ấy là superfan của cậu, hâm mộ cậu cuồng nhiệt lắm. Thậm chí tôi còn nghĩ chị ấy kén cá chọn canh với tôi chỉ là vì chúng ta quen nhau, muốn tranh thủ cơ hội được gặp người thật.”
Christina là một khách hàng lớn của Thị Giác, phụ nữ còn trinh tuổi đã tứ tuần, lúc nào cũng làm ngơ trước ánh mắt u buồn cố gắng phóng điện và nụ cười mê người đánh đâu thắng đó của Thẩm Thố, chỉ một bản phác vẽ tay thôi mà cũng xoắn xuýt rất lâu, soi lên soi xuống. Mấy nhà thiết kế trong công ty phải làm thêm giờ suốt vài ngày liền, tuy lòng kêu than khổ sở nhưng cũng không làm gì khác được, vì ông chủ còn tan muộn hơn cả mình.
“Cậu chỉ cần ký vào bản phác này, dệt hoa trên gấm lại còn dễ như bỡn nữa.” Sau khi chàng họa sĩ này trở về quê cũ, giá trị tranh vẽ của anh đã được đẩy lên cao vống qua miệng lưỡi cổ xúy của truyền thông, rất khó có thể sở hữu được một bức tranh trên thị trường, Thẩm Thố cũng không muốn làm khó người ta.
“Nói yêu cầu cho tôi, tôi sẽ vẽ lại một bức cho cậu.” Khâu Sầm Ca nhận bản phác, nhìn một lúc rồi đặt xuống bên cạnh và mỉm cười, “Hôm nay tôi sẽ là công nhân của cậu, sẽ vẽ cả đêm ở đây luôn. Cậu về trước đi, sáng mai tới nghiệm thu thành quả.”
Đúng là Thẩm Thố mệt thật, hai người đổi vị trí cho nhau, ngay khi Thẩm Thố mới đi đến cửa phòng làm việc, Khâu Sầm Ca ngồi sau bàn đã lên tiếng gọi hắn lại, vẻ nghiêm túc và ánh mắt quan tâm lộ ra nơi gương mặt thanh thú nhã nhặn kia: “Thẩm Thố, đi về cẩn thận.”
“Biết rồi.” Hắn cười rồi rời đi.
Sáng sớm hôm sau, bác lao công bắt gặp Khâu Sầm Ca nằm bên bàn làm việc.
Bà cũng biết người đàn ông này không chỉ là một họa sĩ nổi tiếng mà còn có vẻ ngoài cực kỳ đẹp, vậy nên đã muốn chạy tới lay anh dậy, mùa đông rét mướt đừng để bị lạnh.
Nhưng khi tiến lại gần, bác lao công mới nhận ra chiếc bình cổ luôn được đặt ngay ngắn trên giá sách của công ty giờ đang nằm dưới đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Máu nơi thái dương Khâu Sầm Ca gần như đã khô, dính dớp ở đó như phẩm đỏ chảy trên cuộn giấy trắng muốt một màu.Hết chương 20.
*Khương Nguyên là một nhân vật nữ trong truyền thuyết Trung Quốc, tương truyền bà là con gái Hữu Thai thị và là chính phi của đế Cốc Cao Tân Thị. Hầu hết tư liệu thần thoại đều không ghi xuất thân của bà, Liệt nữ truyện chép rằng bà là con gái Thai hầu. Tương truyền một hôm nọ, bà Khương Nguyên đi vào rừng hái củi chợt nhìn thấy một vết chân người khổng lồ, bà cho là điềm lạ liền ướm chân vào xem sự thể thế nào. Thế rồi bà thụ thai và hết chín tháng mười ngày thì sinh được người con trai.
Vì bà nghĩ rằng đứa con này sau lớn lên sẽ gây vạ bởi lai lịch bất minh nên đã bỏ con. Thế nhưng bà vứt nó ở đâu nó cũng không việc gì, thả vào rừng thì các loài thú đều vây quanh nó, thả vào khe suối thì các loại cá lại bao bọc nó, treo nó vào lồng đưa lên cây thì các loại chim muông che chở làm tổ cho nó ở. Bà thấy thế biết rằng đứa bé này là người không tầm thường mới quyết định đem về nuôi, bà đặt tên nó là Khí (có nghĩa là bỏ đi) và mang họ Cơ của cha là Đế Cốc. Sau này, Cơ Khí lớn nên làm nông sư thời Đế Nghiêu và Đế Thuấn, nên được gọi là Hậu Tắc. Hậu duệ 16 đời của Hậu Tắc là Cơ Phát đã dấy binh đánh đổ nhà Thương mà lập ra nhà Chu.