Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 83: 83: Chương 82




Bạch Nghiên nhìn kết giới vỡ vụn rồi biến mất, nơi đó giờ trống không giống như chưa từng phát sinh điều gì. Chỉ còn miệng giếng Phong Ly còn sót lại, cũng dần hóa thành bụi phấn hòa vào đất trời.

Cứ như vậy mà kết thúc rồi sao? Trong lòng Bạch Nghiên bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, dường như là buồn bã mất mác, nhưng lại càng giống cảm giác bi thương mang theo nỗi tiếc nuối.

Vì cái gì? Bạch Nghiên giật mình, nhưng hắn lại không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, một ngày nào đó thời gian sẽ giải thích hết thảy. Mà hiện tại, hắn còn có chuyện quan trọng cần phải làm.

Phiêu Miểu Thành.

Trải qua cuộc chiến gian nan, Vấn Nhai chân nhân đã dẫn dắt các đệ tử cùng những môn phái khác liên thủ thành công đoạt lại Phiêu Miểu Thành.

Ngay từ đầu, Phù Ly đã rất tự tin rằng hắn tất sẽ thắng, thì thế nhân thủ hắn lưu lại Phiêu Miểu Thành không tính là nhiều, nhưng mỗi kẻ đều là đệ tử xuất sắc tinh nhuệ của các môn phái đầu phục Phệ Tâm Ma, lại có thêm Phệ Tâm chi lực làm chỗ dựa, vậy nên linh lực của bọn họ đều tăng gấp hai ba lần so với trước đây.

Phải đối phó với một đám người như vậy là điều không dễ dàng gì, đệ tử nội môn của Phiêu Miêu Thành cũng không nhiều lắm, lại còn vì Tâm Ma Dẫn mà thiệt hại không ít nhân lực, đệ tử ngoại môn thường ngày đều nuôi thả, lại càng không thể nói tới. Cũng may, mấy môn phái khác cử người tới hỗ trợ cũng không ít, thành ra nhân thủ hai bên kỳ thực cũng không kém nhau mấy.

Trong lòng Vấn Nhai hiểu rõ, số lượng tuy nhiều nhưng cũng không chiếm ưu thế, chỉ đành phải từ từ đối chiến, nhanh chóng tìm ra nhược điểm của bọn họ.

Đám người kia cậy có Phệ Tâm chi lực, chiếm ưu thế về linh lực nên hung hãn tiến công, không ngừng dùng chiêu thức chứa linh lực cường thế chèn ép, quyết tâm muốn tiêu diệt nhóm người của Vấn Nhai chân nhân. Vấn Nhai tỏ vẻ thiếu chút nữa hắn cho rằng mình thực sự không ngăn cản được, sắp xong đời rồi.

Nhưng thế cục càng kéo dài, Vấn Nhai dần phát hiện ra một điểm. Phệ Tâm chi lực bọn chúng sử dụng không phải là vô tận, thời gian càng kéo dài, loại lực lượng này hơn phân nửa bị cạn kiệt, nửa còn lại bị phản phệ. Điều này cũng giải thích vì sao lúc đầu bọn chúng phải gấp gáp cường thế tấn công, muốn đoạt trước lợi thế tiên cơ.

Nghĩ vậy, trong lòng Vấn Nhai liền cảm thấy kích động, có lẽ đây chính là sơ hở. Chỉ cần kiên trì kéo dài thời gian, chờ bọn chúng phản vệ, dần dần kiệt sức, lúc đó việc đối phó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Hắn vội vàng thay đổi chiến thuật, sử dụng một thuật pháp phòng thủ khác.

Những người phản ứng nhanh nhất chính là đệ tử Phiêu Miểu Thành, bọn họ cũng bắt đầu bắt chước theo Vấn Nhai chân nhân, tiếp đến là người của mấy môn phái khác, tuy bọn họ không biết Vấn Nhai đột nhiên thay đổi hành động là gì, nhưng trong trận chiến, nên bọn họ không hỏi nhiều, chỉ tận lực phối hợp.

Mà đối phương tựa như phát hiện, chiêu thức tấn công càng ngày càng hung ác, nhưng ngược lại bị Phệ Tâm chi lực phản vệ ngày càng nhiều. Thẳng đến khi Vấn Nhai chân nhân phát hiện có người trong số bọn chúng thần chí đã không còn rõ ràng, không màng đến tính mạng, chỉ biết cắm đầu lao đến giết chóc như cái xác không hồn.

"Không tốt, nếu như còn tiếp tục, cũng không biết liệu chúng ta có thể chống đỡ cho tới khi Phệ Tâm chi lực bị hao mòn hết hay không." Vấn Nhai vừa chống lại hai đạo công kích, nhìn xung quanh trận địa, nhìn thấy mọi người dường như sắp không chống đỡ được. Vấn Nhai cảm thấy như rớt xuống hầm băng, chỉ e không kịp tới lúc đó, bọn họ đã ngã xuống trước.

Ngay tại thời khắc tưởng chừng như tuyệt vọng, những kẻ bị Phệ Tâm chi lực phản vệ mất đi thần chí trong nháy mắt như bị rút đi sức lực, công kích hung hãn đột ngột dừng lại.

"Mau, chính là lúc này!" Vấn Nhai nhanh chóng nắm lấy thời cơ, mọi người nghe tiếng Vấn Nhai, cũng phản ứng theo, tất cả đồng loạt phản công.

Phệ Tâm chi lực ký sinh không biết vì duyên cớ gì dần dần tan biến. Những kẻ bị Phệ Tâm chi lực khống chế, một đám người bắt đầu đau đớn giãy giụa, một đoàn hắc khí từ trong cơ thể bọn chúng bay ra, ma khí gào rống về phía chân trời rồi bắt đầu tiêu tan.

Trước cảnh tượng như vậy, không cần đám người Vấn Nhai tốn nhiều công sức, bọn chúng quân lính đã tan rã, đầu hàng.

"Đây là có chuyện gì?" Chúng đệ tử có người kinh hô, nhìn cảnh tượng trước mắt có vẻ quỷ dị.

Vấn Nhai lắc đầu, "Không rõ, có lẽ lực lượng của Phệ Tâm Ma đã xảy ra vấn đề."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một ít môn phái bắt đầu cảm thấy may mắn vì quyết định của mình, không đầu nhập Phệ Tâm Ma, cũng như bản thân đã giữ vững ý chí, không bị Tâm Ma ảnh hưởng. Nếu lúc trước đưa ra quyết định sai lầm, nói không chừng tình cảnh bây giờ của bọn người kia sẽ chính là bọn họ.

Cuối cùng cũng coi như là thuận lợi đoạt lại Phiêu Miểu Thành, Vấn Nhai chân nhân phái người đi tìm hiểu tin tức của những nơi khác, đồng thời bản thân hắn cũng chạy tới thủ ở cửa vào Vô Tận chi cảnh, đợi Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên ra.

Nếu hắn đoán không sai thì tình huống vừa rồi có liên quan tới kết quả của trận chiến giữa bọn họ và Phệ Tâm Ma.

Bạch Nghiên vừa ra khỏi Vô Tận chi cảnh, lập tức liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Vấn Nhai ập đến, giống y đúc lần trước hắn tiến vào Vô Tận chi cảnh.

"Sư huynh, ta biết huynh nhất định sẽ không có việc gì." Vấn Nhai dùng vẻ mặt chỉ có Bạch Nghiên hiểu để nói.

Bạch Nghiên trấn an vỗ vai Vấn Nhai, từ sau khi thân phận của hắn bị phát hiện, bí mật giấu trong lòng không thể nói ra cuối cùng cũng không còn. Tuy kỹ thuật diễn của hắn cùi bắp thật, nhưng thật ra cử chỉ cư xử của hắn đã tự nhiên hơn trước rất nhiều.

"Làm sư đệ lo lắng rồi, bất quá ngươi yên tâm, chúng ta không có việc gì." Bạch Nghiên chỉ chỉ Vân Mặc Tuyên nói, "Không phải còn có Vân Mặc Tuyên ở đây sao." Đồ đệ của ta, sở hữu hào quang nhân vật chính còn đang đứng ở kia kìa.

Vấn Nhai rốt cuộc cũng chú ý tới kẻ bị hắn xem như không thấy, hỏi: "Vậy cuối cùng là ngươi phong ấn Phệ Tâm Ma sao?"

"Không phải phong ấn, là hoàn toàn tiêu diệt." Lúc Bạch Nghiên nói câu này, trong lòng có hơi xúc động, nhưng cũng chỉ là một chút, ngay sau đó Bạch Nghiên liền nghĩ tiếp đến nên tìm cách cứu sống tiểu mao cầu.

"Hoàn toàn tiêu diệt...." Vấn Nhai chân nhân ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Vân Mặc Tuyên. Chẳng lẽ hắn còn lợi hại hơn cả Chúc An?

"Ta muốn đi tìm Tô Nhiễm Dao." Bạch Nghiên nói, "Sư đệ, ngươi có biết hiện tại Tô Nhiễm Dao đang ở đâu không?"

"Bọn ta tách nhau ra hành động, các nàng ấy ở bên kia chủ yếu phụ trách phối hợp với các môn phái khác giải quyết tranh chấp giữa các thế gia, cùng ổn định nhân tâm." Vấn Nhai nhìn biểu tình lo lắng của Bạch Nghiên, liền hỏi, "Làm sao vậy, sư huynh ngươi tìm các nàng gấp sao?"

"Tiểu mao cầu đã xảy ra chuyện, ta muốn hỏi Tô Nhiễm Dao có biện pháp nào không, hoặc Linh Đồng có thể biết được một chút gì đó."

Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên cùng nhau rời khỏi giếng Phong Ly, đi tìm Phương Lẫm Nam, thấy hắn vẫn đứng ở đó, có một đạo linh lực thuần túy ngưng kết thành một kết giới nhỏ, nhẹ nhàng bao bọc lấy tiểu mao cầu.

Khi đó, Phương Lẫm Nam không cho bất luận kẻ nào đến gần, Vân Mặc Tuyên đã đồng ý với Phương Linh Nguyệt rằng sẽ không đối phó với hắn, Bạch Nghiên do dự một chút cũng đành từ bỏ. Hiện tại bên ngoài hỗn loạn chưa yên, có lẽ Phương Lẫm Nam ở chỗ này có thể bảo vệ tốt tiểu mao cầu.

Vậy nên Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên rời khỏi Vô Tận chi cảnh, nhanh chóng tìm cách cứu tiểu mao cầu.

Vấn Nhai nói: "Nếu đã như vậy, kia...sư huynh, ngươi có thể đến Tế Linh Đàn tìm xem, ta nghe Tô Nhiễm Dao có nói qua, nàng ấy hi vọng có thể trùng kiến lại Tế Linh Đàn. Người mà ta phái đi tìm hiểu tin tức đã trở lại, hắn nói chiến loạn đã sắp được bình ổn, ma khí Phệ Tâm Ma bởi vì hắn chết nên đã tiêu tan. Ta nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì có thể nàng ấy sẽ ở Tế Linh Đàn."

"Đa tạ, sự vụ của Phiêu Miểu Thành lúc này đây đều trông cậy vào sư đệ ngươi." Bạch Nghiên liếc nhìn Vân Mặc Tuyên, "Việc này không nên chậm trễ, ta muốn đi ngay bây giờ."

Như Vấn Nhai dự đoán, Tô Nhiễm Dao và Cố Hiểu Hiểu đều ở Tế Linh Đàn. Các nàng trên đường trở về giải quyết rất nhiều vấn đề, ven đường còn trấn an dân tâm đang hoảng loạn vì không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Kiếp nạn này, người chịu tổn thương nghiêm trọng nhất chính là những người phàm không có thiên phú linh lực." Cố Hiểu Hiểu nghĩ tới những chuyện xảy ra trên đường, tuy không nhìn thấy, những nàng vẫn có thể cảm nhận được thông qua những âm thanh bi thương.

"Đúng vậy, những người bình thường 'yếu ớt' nay lại càng thêm dễ bị thương tổn." Tô Nhiễm Dao bước đi trên sân ở Tế Linh Đàn, nhìn các vết tích quen thuộc, cảnh còn người mất khiến nàng không thể kìm lòng.

Cố Hiểu Hiểu mẫn cảm nhận ra những biến hóa trong cảm xúc của Tô Nhiễm Dao, nàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tô Nhiễm Dao, nhẹ giọng an ủi: "A Dao."

Đối mặt với Cố Hiểu Hiểu, trong lòng Tô Nhiễm Dao vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.

"Hiểu Hiểu, đôi mắt của ngươi....." Tô Nhiễm Dao thở dài nói, "Kỳ thực sau này ta vẫn luôn có một suy nghĩ, nếu ngày ấy ta nói cho ngươi trước những việc sắp xảy ra, như vậy ngươi liền có thể chuẩn bị trước, né được kiếp nạn đó, đôi mắt của ngươi có lẽ sẽ không....."

Cố Hiểu Hiểu nghe thấy sự áy náy trong lời nói, nàng không phải không có ý nghĩ trốn tránh vận mệnh, nếu có thể, ai lại nguyện ý cả đời bị nhốt trong bóng tối vô biên, vĩnh viễn không thể nhìn thấy vầng thái dương?

Chỉ là, trong lòng cũng nàng rất rõ ràng, vận mệnh luân hồi một khi khai chuyển, dù có bản lĩnh tới đâu cũng khó mà phản kháng, bản thân Tô Nhiễm Dao hẳn là càng thêm hiểu rõ điều đó, mà nàng cũng đã sớm tiếp nhận hiện thực này rồi.

"A Dao ngốc, chúng ta đều hiểu rõ, chống cự lại vận mệnh, kết quả không phải sẽ lại tạo ra một vận mệnh khác sao?" Cố Hiểu Hiểu dường như nghĩ tới cái gì, cười nói, "Huống hồ, ta phải nên cảm ơn mới đúng, ít nhất ta còn được đi ngắm Duyên hoa hoa một lần cuối. Chỉ tiếc khi đó ngươi không ở đó, không thấy Duyên hoa hoa nở rộ nhiễm hồng cả một vùng trên Thiên Thiển Sơn có bao nhiêu xinh đẹp."

"Thực xin lỗi......"

"Ai nha, đã nói là không thể trách ngươi mà. Tuy rằng hiện tại ta không nhìn thấy, nhưng ta có thể nghe thấy âm thanh, ngửi được mùi hoa, còn có thể dùng A Dao trò chuyện a. Ít nhất, trải qua bao sóng gió, ta vẫn còn sống, đã là mãn nguyện rồi."

"Chờ mọi chuyện được xử lý xong, ta bồi ngươi đi Thiên Thiển Sơn, khi đó mùa hoa mới hẳn là đã nở rồi."

"Hiện tại ma khí đã dần dần tiêu tán, ngươi nói có phải sự tình đã được giải quyết hay là...."

"Ma Động, hủy diệt." Cặp Linh Đồng vừa hiện lên một chút ánh sáng, "Mà biện pháp giải quyết Ma Động có liên quan tới lời hứa hẹn của Bạch Nghiên."