Tuy mấy nguyên lão Vân gia rất không vừa lòng với quyết định của Vân Mặc Tuyên, nhưng sự thật không thể thay đổi, nên bọn họ cũng chỉ có ậm ừ thể tiếp nhận. Một vài trưởng lão thương lượng với nhau, bàn bạc xem nếu như đối đầu với Phệ Tâm Ma thì làm thế nào để Vân gia gặp ít tổn thất nhất có thể.
Mà lúc này, Vân Mặc Tuyên cùng Bạch Nghiên tính toán rời Vân gia, trở về Phiêu Miểu Sơn hội hợp cùng với Vấn Nhai chân nhân.
"Gia chủ, ngươi cũng muốn đi? Ngươi không ở lại Vân gia sao?" Nhóm nguyên lão sợ rằng Vân Mặc Tuyên vừa đi, Vân Không Ngọc trên người hắn cũng sẽ theo hắn rời đi, vậy thì tuyến phòng thủ của Vân gia sẽ bị yếu đi không ít.
Vân Mặc Tuyên nhìn ra sự băn khoăn của bọn họ, hắn nói: "Các ngươi yên tâm, ta đã để lại một số cao thủ Vân Ưng bộ hạ ở lại Vân gia. Trận chiến này là điều không thể tránh khỏi, Vân gia lại là một thế gia lớn tại đại lục An Lạc, các ngươi nên tự tin, không sợ chiến."
"Ta biết ý của ngươi, nhưng Vân gia đã phát triển đến bước này, việc quan trọng nhất đó chính là lợi ích và tương lai dài lâu của toàn bộ gia tộc, cho dù lập trường có hoàn toàn đối địch với Phệ Tâm Ma đi nữa, chúng ta cũng không quan tâm. Bất quá nếu gia chủ ngươi đã khăng khăng như thế, chúng ta phản đổi cũng không thay đổi được gì, không phải sao?"
Hiện tại nhóm nguyên lão chỉ có thể cầu cho cục diện này ít thương tổn nhất tới lợi ích của Vân gia.
Vân Mặc Tuyên cùng Bạch Nghiên rời khỏi Vân gia. Dọc theo đường đi, chứng kiến tình cảnh hiện tại càng làm bọn họ kiên định quyết tâm tiêu diệt Phệ Tâm Ma.
Phù Ly mặc kệ Tâm Ma Dẫn tùy ý để nó du tẩu khắp đại lục An Lạc, ảnh hưởng nhân tâm, dẫn dụ mặt tâm tối nhất trong nội tâm con người bộc lộ ra. Mọi người bị ảnh hưởng tàn sát lẫn nhau khiến đại lục An Lạc mất đi sự bình an vốn có. Đây cũng chính là điều Phù Ly muốn thấy.
"Hắn làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Hủy hoại đại lục An Lạc sao?" Chỉ trong thời gian ngắn, đại lục An Lạc đã thay đổi đến mức không thể tưởng tượng được. Dưới tác động của Tâm Ma Dẫn, đạo đức, lương tri, nhân tính đều bên bờ vực lung lay sắp đổ, phần lớn lý trí đều bị cảm xúc cuồng nộ thay thế. Vì thế, hiện tại đại lục An Lạc đã không còn vẻ hài hòa yên bình như lúc xưa, ngược lại tràn ngập sự sợ hãi, chết chóc.
Vân Mặc Tuyên nói: "Phù Ly là một kẻ cố chấp điên cuồng. Trước khi ta trọng sinh đã từng nghe qua, hắn muốn lập một thế giới mới, hắn muốn tẩy đi những thứ 'tồn tại dơ bẩn' đã bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng."
Bạch Nghiên: "Này hoàn toàn không có đạo lý, phàm là người ắt sẽ có thất tình lục dục, trong lòng mỗi người ai cũng có nhược điểm riêng, chắc chắn sẽ bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng. Điều này có khác gì hủy đi đại lục An Lạc đâu?"
"Có lẽ làm như vậy thì có thể cho hắn một lý do đường hoàng đi?"
Vân Phong Nguyên cùng Ngọc Lan Phách vì để đoạt lại Vân gia nên đã liên lạc với Tế An. Khi bọn họ tìm được Tế An ở Tế Linh Đàn, thì nghe nói Phệ Tâm Ma cũng đang ở đó, nhưng Tế An không cho bọn họ cơ hội gặp mặt Phệ Tâm Ma.
"Nói đi, các ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì?"
Giờ phút này Tế An không có tâm tình để ý tới hai người bọn họ, hắn thấy Phù Ly đã ở tế đàn nhiều ngày như vậy, trong lòng có chút nôn nóng. Đại lục An Lạc gần như nằm trong lòng bàn tay của bọn họ, chỉ có sự tồn tại của Vân Mặc Tuyên vẫn luôn là một uy hiếp lớn. Nhưng Phù Ly lại chậm chạp không chịu hạ lệnh truy sát Vân Mặc Tuyên, điều này khiến hắn không khỏi có chút bất an, mối uy hiếp cứ để lâu ngày thì sẽ càng nguy hiểm.
"Tế An đại nhân, lần này chúng ta đến là vì Vân gia đã phát sinh một chuyện ngoài ý muốn." Ngọc Lan Phách nói trước, "Tiểu súc sinh từng bị đuổi khỏi Vân gia nay đã trở về, lại còn mang theo Vân Không Ngọc quay trở lại. Một đám lão cáo già kia thấy vậy liền lập tức phản chiến, không còn cách nào khác nên bọn ta liền...."
"Ngươi nói là các ngươi đã để mất Vân gia?" Đối với chuyện này Tế An rất không vui mà nhíu mày, nhưng rất nhanh liền phát hiện, nói "Ngươi nói tiểu súc sinh bị đuổi khỏi Vân gia đã trở lại?"
"Không sai, chính là Vân Mặc Tuyên." Vân Phong Nguyên đáp, "Hắn là người của Phiêu Miểu Thành, còn có Vấn Thanh chân nhân đi cùng. Bọn họ nói là tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng các ngươi. Vậy nên ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta đoạt lại Vân gia, giao dịch giúp đỡ lẫn nhau mới có thể tiếp tục."
"Có ý tứ, thân là kẻ xúi quẩy, bị đuổi khỏi Vân gia nhiều năm như vậy, thế nhưng lại trở về. Ta nên nói thủ đoạn của hắn lợi hại, hay là nói hai kẻ các ngươi mới chính là phế vật?" Đại khái đã có được hành tung của Vân Mặc Tuyên, Tế An yên tâm được một chút. Ngược lại, hắn nhìn hai kẻ trước mặt đã không còn giá trị lợi dụng.
Vân Phong Nguyên tốt xấu gì cũng đã từng là nhân vật đứng nhất nhì Vân gia, ban đầu khi hợp tác bọn họ rất có lễ nghĩa, ra điều kiện lại phong phú. Hiện tại hắn đã mất thế, tuy biết địa vị hai bên đã không còn ngang hàng, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc Tế An có khả năng sẽ mượn cơ hội này cắn nuốt Vân gia, nhưng vì để đoạt lại vị trí gia chủ, hắn không thể không nhượng một bước.
Nhưng điều mà Vân Phong Nguyên không nghĩ tới chính là bây giờ Tế An đối xử với bọn họ có khác gì quân cờ vô dụng đâu, chẳng lẽ hắn đã sai ngay từ đầu rồi? Cũng đúng, loại tà ma ngoại đạo như Phệ Tâm Ma làm gì có cái gọi là nhiệt tình hợp tác.
"Nếu hiện tại các ngươi không giúp bọn ta, chẳng lẽ cứ chờ cho Vân Mặc Tuyên thao túng Vân gia, giúp Phiêu Miểu Thành, quay đầu lại đối phó các ngươi sao?" Ngọc Lan Phách nghe Tế An nói xong, hy vọng cuối cùng cũng tan biến, thậm chí bà ta còn không lựa lời mà nói, "Các ngươi thì tính là cái gì? Phệ Tâm Ma là cái thứ gì, không hợp tác cùng bọn ta thì các ngươi cứ chờ mà hối hận đi."
Tế An cười nhạo nói: "Hối hận? Hiện tại các ngươi có tư cách gì để nói chuyện hợp tác cùng ta?"
Vân Phong Nguyên không nói gì, ban đầu bọn họ chỉ có Vân gia làm lợi thế mà thôi.
Ngọc Lan Phách sắc mặt âm trầm, cảm xúc trở nên thập phần cổ quái, đột nhiên bà ta túm lấy Vân Phong Nguyên nói: "Đều là tại ngươi, bởi vì ngươi nên sự tình mới trở nên như vậy."
"Lan Phách, bà làm sao vậy, bà đang nói cái gì?" Vân Phong Nguyên khiếp sợ nhìn Ngọc Lan Phách, không hiểu vì sao thê tử vẫn luôn săn sóc mình như thế nào lại làm ra loại hành động này.
"Vân Phong Nguyên, đều tại ngươi, nếu không phải lúc trước ngươi mềm lòng, một hai đòi buông tha cho tính mạng tiểu súc sinh kia thì chúng ta có đến nỗi lưu lạc như bây giờ không?" Ngọc Lan Phách tức ngực, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ oán khí không đang không có chỗ phát tiết. Hiện tại bà ta oán hận tất cả mọi người, hận Vân Mặc Tuyên đoạt Vân gia, hận Phệ Tâm Ma trở mặt không nhận người, còn có, bà hận trượng phu của mình vì huyết thống máu mủ mà không đành lòng giết chết tiểu súc sinh để diệt trừ hậu họa.
"Xem đi, quả nhiên đúng như ta đã nói, rồi có ngày Vân Mặc Tuyên trở lại, đem hai người chúng ta để dưới chân mà giẫm." Ngọc Lan Phách điên cuồng nói, "Lúc trước ta nên tự tay giết hắn mới đúng, ngươi cái kẻ phế vật này, khi đó tại sao lại ngăn cản ta, tại sao chứ!!!!"
Vân Phong Nguyên bị bà ta lôi kéo, đủ loại cảm xúc lẫn áp lực cũng bộc phát ra: "Cái nữ nhân điên này, còn không phải là chủ ý ngươi đưa ra sao, đại ca đối xử với chúng ta không tệ, kết quả vì vị trí gia chủ Vân gia mà ngươi....Ta vẫn còn đang hối hận vì nghe lời của ngươi, ngươi có biết mấy năm nay ta áy náy như thế nào không!"
Tế An lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng trước mặt, trong lúc lơ đãng bọn họ đã bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng từ lúc nào không hay, bất quá như hiện tại cũng đều là do trong lòng bọn họ đều có ý đó nhưng không dám nói ra, Tâm Ma Dẫn chỉ làm cho bọn họ thuận theo cảm xúc tự nhiên vốn có mà thôi.
Nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, mấy tên thủ hạ bước ra từ chỗ tối, Tế An cho bọn họ một ánh mắt 'Xử lý', sau đó liền đi về phía trung tâm tế đàn.
"Tôn chủ." Tế An dùng lại cách Phù Ly không xa, "Hai kẻ vừa rồi không cần tôn chủ phải tự mình động tay."
Phù Ly như vừa bừng tỉnh từ trong hồi ức, nghe Tế An nói xong, hắn cười lạnh nói: "Ngươi xem, kia bất quá chỉ là một ít Tâm Ma Dẫn nho nhỏ mà thôi. Đại lục An Lạc an nhàn đã lâu, loại an nhàn này ngoài mặt biểu hiện giả dối, nhằm che đi sự dối trá bẩn thỉu. Thật buồn cười, nếu nội tâm đủ kiên định, như thế nào lại trở thành nô lệ của Tâm Ma?"
"Tôn chủ nói phải, bọn họ không xứng tồn tại trong thế giới mới."
"Thế giới mới...." Phù Ly lẩm bẩm nói, "Không sai, nếu muốn một thế giới mới, trước tiên phải tấy sạch tất cả dơ bẩn bất kham này. Ngươi đi đi. Không chỉ Vân Mặc Tuyên, ta còn muốn dùng toàn bộ bình an của đại lục An Lạc tới tế điện này để đổi lấy nghìn năm vô vị đã qua."
Cuối cùng Phù Ly cũng hạ lệnh. Tế An lĩnh mệnh, quyết định đi cùng Phương Lẫm Nam trước. Hắn tò mò cái người đã từng tương trợ nay liền trở thành kẻ địch, không biết Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên sẽ đối phó như thế nào a.
Tế An đã đi được một lúc lâu, Phù Ly vẫn đứng ở trung tâm tế đàn, vẫn bất động như trước, từng ký ức mơ hồ nhưng lại có chút rõ ràng.
- --------------
"Sư tôn, sao người lại ở chỗ này ngắm hoa?"
Khi đó hắn vẫn luôn không hiểu sư tôn muốn thông qua loại hoa u lam mỹ lệ này mà nhớ đến cái gì.
"A Ly, đừng quấy rầy sư tôn!"
Sư huynh Chúc An của hắn, từ nhỏ đã giống như một tiểu đại nhân. Hắn từ nhỏ đã không thích nghe lải nhải, nhưng không biết vì sao hắn lại ngoan ngoãn nghe lời sư huynh chứ.
"Các ngươi hai tiểu tử a, đã nói là không cần gọi ta là sư tôn, kêu ca ca nghe cũng được a, bằng không kêu a ba thế nào?"
Trong hồi ức, gương mặt sư tôn mờ mờ không rõ, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của tiểu tử đang cười xấu xa kia.
Kết cục chính là hắn và sư huynh ai cũng không kêu, vì để 'dỗ dành' hai tiểu tử đang 'giận dỗi' này, sư tôn vô lương đành phải bắt đầu kể chuyện xưa.
"Từ xưa có một nơi gọi là thế ngoại đào nguyên, nơi đó rất giống đại lục An Lạc, nhưng lại cũng rất khác. Người ở nơi đó không có linh lực....."
"Không có linh lực thì sống như thế nào?" Hắn nhịn không được mà ngắt lời.
"Nghe ta kể xong đã, nơi đó con người không cần linh lực cũng có thể sống được, chỉ là thọ mệnh không quá trăm năm."
"Ngắn như vậy?"
"Đúng vậy, tuy rằng tuổi thọ của bọn họ rất ngắn, nhưng bọn họ lại có một cuộc sống đầy niềm vui. Nếu sống mà không vui vẻ, thì sống lâu còn có ý nghĩa gì. Ở nơi đó yên bình an lành, mỗi người đều bình đẳng, không cần biết ngươi có thiên phú như thế nào, cũng không ai để ý máu đang chảy trong người ngươi là màu gì."
"Nơi đó con người không cần tu luyện, vậy thì mỗi ngày bọn họ làm gì?" Chúc An an tĩnh lắng nghe rốt cuộc cũng chịu hỏi vấn đề thứ nhất.
Hắn cười nói: "Sư huynh, ngươi hỏi cái gì vậy, bọn họ nhất định là giống những người có thiên phú không cao ở đây."
"Không sai, rất giống, học tập làm việc giải trí. Bọn họ không có linh lực nên có thế nói là khá 'nhỏ yếu', nhưng bọn họ lại rất thông minh, mượn cái gọi là khoa học kỹ thuật để làm những chuyện vĩ đại khác...."
"Sư tôn, thật sự có một thế giới như vậy sao? Chúng ta có thể thấy nó không?" Nghe chuyện xưa xong, hắn nhịn không được mà hỏi, ngay cả Chúc An bên cạnh cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía sư tôn.
"Hazzz, đã nói là không cần kêu sư tôn mà." Người kia trầm mặc trong chốc lát, rồi cười nói, "Sẽ có, sẽ có một ngày các ngươi có thể nhìn thấy thế giới đó."