Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 37




Vì thế, chờ Vân Mặc Tuyên và Vu Giám bàn bạc xong việc đúc Hàn Ảnh Kiếm, đi ra liền thấy Ngọc nhi đang chơi với Bạch Nghiên rất vui vẻ, không khí thật hòa thuận.

"Sư tôn ngươi xem ra cũng rất thân thiện." Đã lâu lắm rồi Vu Giám mới thấy nữ nhi mình cười vui vẻ như vậy, nhưng mà......vì sao mình lại cảm thấy nữ nhi nhà mình ở cùng người khác lại xuất hiện cảnh 'tình cha con' nồng nhiệt thế này?

"A, các ngươi tới rồi." Bạch Nghiên đứng dậy, có chút hơi xấu hổ.

"Ân, cảm ơn ngươi, tiểu Ngọc nhi đã lâu không được vui vẻ như vậy."

Vu Giám chân thành nói, vì để bệnh tim của nữ nhi được ổn định, nhiều năm như vậy hắn cũng không dám mang nữ nhi ra thế giới bệnh ngoài, vì thế mới khiến nữ nhi không có bạn bè nói chuyện chơi đùa, nghĩ đến đây trong lòng Vu Giám cảm thấy rất áy náy.

"Không có gì, tiểu Ngọc nhi rất ngoan." Bạch Nghiên sờ sờ đầu Ngọc nhi, nàng thực sự là một hài tử đáng yêu, làm hắn cũng muốn nuôi thêm một nữ nhi.

"Cha." Ngọc nhi hướng Vu Giám chạy tới, ôm lấy cánh tay hắn, "Đại ca ca thật tốt, hắn còn hứa cho ta chơi với tiểu mao cầu."

Đại ca ca? Chờ chút, cái bối phận này......

Bạch Nghiên nhìn ra Vu Giám xấu hổ, vội nói: "Không sao cả, ta không ngại."

Lúc này Ngọc nhi mới phát hiện người đi cùng cha mình là Vân Mặc Tuyên, cũng là một ca ca đẹp trai, nàng cao hứng nói: "Cha, hai đại ca ca này là bằng hữu của cha sao? Bọn họ sẽ ở lại nơi này với chúng ta sao?"

" Hầy....ngươi cái đứa nhỏ này, như thế nào lại một ngụm hai ngụm đều kêu ca ca, bối phận con nhỏ hơn có biết không." Vu Giám khó xử không biết nên giải thích như thế nào với nữ nhi, "A Tuyên bọn họ sẽ không ở lâu, chờ kiếm đúc xong sẽ liền rời đi."

Biết Bạch Nghiên bọn họ sẽ không ở lại, trong mắt Ngọc nhi tràn đầy thất vọng, nàng còn tưởng rằng mình về sau còn có bằng hữu.

Bạch Nghiên không đành lòng, một tiểu cô nương đáng yêu như vậy từ nhỏ đã không có mẫu thân, lại trời sinh bị bệnh hiểm nghèo, tuy rằng có phụ thân làm bạn, nhưng vĩnh viễn cũng không thể giống như một hài tử bình thường khỏe mạnh có thể kết giao bằng hữu chơi đùa, chỉ có thể ngày qua ngày cô đơn mà sinh hoạt trên Thiên Thiển Sơn.

"Tiểu Ngọc nhi, vẫn còn có thời gian, chúng ta sẽ ở lại chỗ này chờ đúc xong kiếm mà." Bạch Nghiên ôn nhu nói, "Tiểu mao cầu cũng ở lại chờ."

"Ân" Ngọc nhi thật hiểu chuyện, gật gật đầu: "Chúng ta có thể kể tiếp chuyện xưa được không?"

"Không chỉ cái đó, ta còn có rất nhiều chuyện xưa, kể hết cho ngươi cũng không thành vấn đề."

"Được a!" Ngọc nhi vui vẻ ngẩng đầu cười với Bạch Nghiên, ngoan ngoãn lại gật đầu một cái.

Thời gian ở Thiên Thiển Sơn trôi qua thực sự quá nhanh, Bạch Nghiên đem truyện cổ tích thần thoại chuyện xưa trong trí nhớ đều kể hết cho Ngọc nhi, Hàn Ảnh Kiếm cũng bước vào giai đoạn đúc cuối cùng.

"Thật không còn chuyện xưa." Bạch Nghiên đẩy đẩy tiểu mao cầu nhỏ giọng hỏi, "Tiểu mao cầu, ngươi có chuyện xưa hay không?"

Tiểu mao cầu vẫn là một bộ dáng nhập nhèm chưa tỉnh ngủ, rầm rì một tiếng nói: "Chuyện xưa của ta tiểu hài tử nghe không được."

"Có liên quan tới đại kiếp nạn mấy ngàn năm trước kia của đại lục An Lạc sao? Phệ Tâm Ma, Phiêu Miểu Thành, Vô tận chi cảnh, còn có Chúc An, người khai sáng Phiểu Miểu Thành trong lời đồn....."

Bạch Nghiên có quá nhiều thứ muốn hỏi, hắn nghĩ tới cái sơ lược trong tiểu thuyết thì 5000 năm kia đã xảy ra chuyện gì?

"Nghiên Nghiên, rất nhiều chuyện đều không có gì đáng để kể, kia cũng không coi là một chuyện tốt." Tiểu mao cầu lãnh đạm nói, "Chuyện xưa của ta và chuyện ngươi muốn biết kỳ thật không có quan hệ gì quá lớn."

"Nhưng ta muốn biết 5000 năm trước rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ta có thể kể cho ngươi." Tiểu mao cầu nói, "Nhưng chuyện đó cùng cái ngươi biết cũng không có gì khác biệt."

"5000 năm trước, Phệ Tâm Ma Phù Ly đột nhiên xuất hiện tại đại lục An Lạc, không ai biết lai lịch của hắn. Khi đó, toàn bộ đại lục An Lạc sinh linh đồ thán, tiếng than vọng khắp trời đất, bụi gai đen trở thành nỗi ác mộng của mọi người.

Sau đó, có một linh tu vô danh một mình chém đứt bụi gai phá vỡ Tâm Ma, phong ấn vào Vô tận chi cảnh, tạo nên sự yên bình cho Phiêu Miểu Thành. Sau khi phong ấn Phệ Tâm Ma, hắn và tộc săn thú, Linh Y cốc liên thủ đem những hung thú và độc vật có sức uy hiếp với đại lục An Lạc phong ấn trong Vô tận chi cảnh.

Hắn đem hết thảy an bài, đại lục An Lạc cuối cùng cũng an ổn, việc hắn xuất hiện cũng giống như tên của hắn, Chúc An, chúc thiên địa chi an."

Ngồi một bên nghe được chuyện xưa hay, Ngọc nhi nhịn không được nói: "Hắn thật lợi hại, cứu toàn bộ đại lục An Lạc."

Bạch Nghiên đồng dạng gật đầu, ai ngờ tiểu mao cầu lại phủ nhận suy nghĩ của hắn.

"Không, người thực sự cứu đại lục An Lạc chính là người kia, Chúc An chỉ là kẻ cuối cùng dành được cái danh nghĩa chính phái thắng lợi mà thôi. Tất cả mọi người đều quên mất, kiếp nạn trước lúc Phệ Tâm Ma xuất hiện mới chính là kiếp nạn thực sự của đại lục An Lạc."

"Người kia?" Bạch Nghiên ngây ngẩn cả người, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không giống như suy nghĩ đơn giản của hắn, "Trước khi kiếp nạn này xảy ra, trước đó còn có một kiếp nạn khác và còn có một vị cứu tinh khác?"

"Không sai, kiếp nạn thực sự không đơn giản chỉ là chính và tà." Tiểu mao cầu dừng một chút như là đang hồi nhớ lại sự tình xa xôi nào đó, "Là sự hủy diệt, toàn bộ đại lục An Lạc đều bị hủy diệt."

"Hủy diệt......" Bạch Nghiên lẩm bẩm nói, "Vậy vị cứu tính đó là ai?"

Tiểu mao cầu thực buồn rầu nói "Ta cũng không nhớ rõ."

Năng lượng khủng bố từ sự hủy diệt mang tới khiến nơi chốn đầy rẫy vết rách không gian giống như vực thẳm sâu lạnh lẽo, khi đó bọn hung thú cho rằng bọn họ đang nghênh đón 'Tội ác cuồng hoan'. Nhưng sự thật là sự hủy diệt đó không phân biệt địch ta, không ai có thể tồn tại được.

Bạch Nghiên thấy những kí ức đó khiến tiểu mao cầu cảm thấy khó chịu, không đành lòng hỏi tiếp, xoa xoa đầu Ngọc nhi còn đang tò mò, hắn nói: "Tiểu Ngọc nhi ngoan, ta vừa mới nhớ tới một chuyện xưa, để ta kể cho ngươi nghe."

Chuyện xưa đang nói một nửa, Bạch Nghiên thấy một 'người quen' đi tới, là Tô Nhiễm Dao.

Tô Nhiễm Dao trang phục vẫn giống như ngày ấy, đi gần tới trước mặt Bạch Nghiên nhưng lục lạc trên chân vẫn chưa hề vang lên. Ngọc nhi lui tới phía sau Bạch Nghiên, tò mò nhìn đại tỷ tỷ kì quái trước mắt.

Bạch Nghiên nói, "Ngươi tới tìm Vân Mặc Tuyên sao, hắn hiện tại đang đúc Hàn Ảnh Kiếm, ta giúp ngươi đi gọi hắn....."

"Không cần." Tô Nhiễm Dao đánh gãy lời Bạch Nghiên, "Ta là tới tìm ngươi."

"Tìm ta?" Chẳng lẽ là vì lai lịch của mình?

Quả nhiên, Tô Nhiễm Dao nói: "Ngươi không nên tồn tại ở chỗ này. Ta muốn biết ngươi tới từ nơi nào, vì sao lại muốn tới nơi này."

Bạch Nghiên cười khổ, "Ta tới nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn, đến từ nơi nào không quan trọng, từ đầu đến cuối ta chỉ là một người 'tha hương' thôi."

"Mặc kệ là như thế nào, đối với thế giới này, việc ngươi tồn tại là một sai lầm, một ngày nào đó 'sai lầm' sẽ lớn thành tai họa." Tô Nhiễm Dao nhìn không thấy được tương lai Bạch Nghiên, ở sâu trong đôi mắt trong trí nhớ phát hiện, nàng nói, "Ta hy vọng ngươi có thể rời đi."

"Ta muốn rời đi nhưng cũng không có cách nào a." Bạch Nghiên thở dài nói, "Ta vì sao lại tới nơi này cũng không biết."

Tô Nhiễm Dao trầm mặc, thật lâu sau nàng mới nói: "Chuyện này ta sẽ nghĩ cách, ta sẽ còn tới tìm ngươi."

Nhìn Ngọc nhi và tiểu mao cầu, nàng lại nói: "Sự tình ngày hôm nay ta hy vọng ngoại trừ các ngươi, sẽ không ai biết chuyện này, kể cả Vân Mặc Tuyên."

"Ngươi yên tâm." Bạch Nghiên đáp ứng nàng, hắn cũng hi vọng không có người biết.

"Ngươi thực thích tiểu nữ hài này?" lúc chuẩn bị rời đi, Tô Nhiễm Dao nhìn chằm chằm Ngọc nhi hỏi.

Ngọc nhi không dám nhìn vào đôi mắt của Tô Nhiễm Dao, cặp Linh Đồng kia làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Bạch Nghiên bảo vệ Ngọc nhi nói: "Tiểu Ngọc nhi rất ngoan, sẽ không nói ra."

Tô Nhiễm Dao gật đầu xoay người sang chỗ khác, trước khi rời đi nhẹ giọng nói một câu khó hiểu: "Lại kể thêm nhiều chuyện xưa đi."