Phía sau là một người mặc một áo choàng dài và khăn che mặt màu trắng, một thân váy áo màu vàng kì dị, đi chân trần, mắt cá chân có đeo một đôi vòng lục lạc bằng vàng.
Nhưng điều đáng chú ý nhất vẫn là đôi Linh Đồng xanh biếc, tương truyền đôi mắt này có thể nhìn thấu được thế gian phồn hoa, bi ai trần thế. Được truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác của Linh vu nhất tộc, nữ tữ này chính là Tô Nhiễm Dao, Thánh Nữ của Linh vu nhất tộc!
Trùng hợp như vậy sao? Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới, hắn vừa mới nãy còn đang nghĩ tới Tô Nhiễm Dao, Tô Nhiễm Dao liền xuất hiện trước mặt. Bạch Nghiên đỡ trán, cốt truyện này vẫn là không thể đi đúng quỹ đạo mà. Trong cốt truyện, lúc Vân Mặc Tuyên lấy được Hàn Ảnh Kiếm, bị oán khí phản phệ thì Tô Nhiễm Dao mới xuất hiện để cứu vai chính.
"A Dao, ta đã đưa người tới rồi." Cố Hiểu Hiểu đang duỗi người đột nhiên phát hiện tiểu mao cầu ở đầu vai Bạch Nghiên, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.
Tiểu mao cầu run run, Cố Hiểu Hiểu lấy bàn tay tới chọc chọc nó.
Bạch Nghiên sợ gặp phải rắc rối không cần thiết nếu Cố Hiểu Hiểu nhìn ra tiểu mao cầu nên đành nhanh miệng nói, "Nó chỉ là linh thú bình thường."
"Cho ta nhìn thử xem, nó kêu là mao cầu sao? Thật đúng là đáng yêu." Cố Hiểu Hiểu hoàn toàn bị dáng vẻ manh của mao cầu đánh bại.
Trong lúc Bạch Nghiên không chú ý, Vân Mặc Tuyên nhìn cặp mắt Tô Nhiễm Da, hỏi: "Ngươi tìm ta, là vì cái gì?"
"Ta thấy được một ít tiên đoán." Tô Nhiễm Dao chớp hai mắt của mình, "Nó nói muốn ta tới tìm ngươi, nhưng hiện tại gặp được, ta lại không nhìn thấu được ngươi."
Vân Mặc Tuyên không trả lời, trước kia hắn cũng không thể nhìn thấu được nữ nhân trước mắt này.
"Phệ Tâm Ma xuất thế, đại lục An Lạc sẽ tái diễn bi kịch của mấy ngàn năm trước, chỉ có ngươi mới có thể cứu đại lục An Lạc."
Tô Nhiễm Dao nhắm lại hai mắt, cảnh tượng trước mắt giống như địa ngục trần gian, những đám gai đen quấn quanh toàn bộ đại lục An Lạc, sau đó.....sau đó trong bóng đêm bỗng xuất hiện ánh sáng từ u lam Minh Hỏa, Hàn Ảnh Kiếm chém đứt đám gai, một thân ảnh huyền y đạp huyết mà đến.
"Ngươi tin tưởng ta?"
Vân Mặc Tuyên nhớ tới trận đại chiến với Phệ Tâm Ma trước khi mình trọng sinh, hắn không biết kết quả như thế nào, việc hắn trọng sinh lại có ý nghĩa gì.
"Ta tin tưởng ngươi cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, Linh Đồng sẽ không sai." Tô Nhiễm Dao một lần nữa mở mắt, "Huống hồ, chính ngươi không phải cũng nghĩ như thế sao."
Không tồi, Vân Mặc Tuyên gật gật đầu, trước kia kết quả bất luận là như thế nào, trời cao nếu cho hắn cơ hội mới, hắn lúc này nhất định sẽ đem Phệ Tâm Ma trảm dưới kiếm mình.
Ở bên kia, Cố Hiểu Hiểu cảm thấy mỹ mãn sau khi đã sờ đủ tiểu mao cầu, đối mặt với ánh mắt u oán của tiểu mao cầu, Bạch Nghiên chỉ có thể lấy một lọ đầy Tụ linh đan tới bồi tội. Không phải hắn không có nghĩa khí mà không chịu ngăn cản, hắn đối với nữ nhân chính là không có cách nào a.
"Ngươi thật đúng là phí phạm của trời." Cố Hiểu Hiểu thấy Bạch Nghiên lấy Tụ linh đan uy mao cầu, không khỏi nói, "Nếu để cho mấy tên linh tu kia thấy ngươi lấy Tụ linh đan uy linh thú, chỉ sợ bởi vì ngươi lãng phí mà tức chết. Nhưng mà tiểu mao cầu đáng yêu như vậy thật ra cũng đáng giá. Hơn nữa đối với Vấn Thanh chân nhân của Phiêu Miểu Thành thì Tụ linh đan này không tính là cái gì cả."
"Ngươi biết ta là Bạch Nghiên?"
Cố Hiểu Hiểu bị Bạch Nghiên làm cho ngây ngươi, "Ngươi, gia hỏa này, không phải đã nói rồi sao, ta chính là Cố Hiểu Hiểu thông hiểu trăm sự, cho dù ngươi là ma đầu Phệ Tâm Ma mấy ngàn năm trước ta đều có thể nhận ra!"
"Vậy ngươi biết Phệ Tâm Ma ở nơi nào sao?" Bạch Nghiên truy hỏi, hắn có dự cảm Phệ Tâm Ma này chính là 'người kia', đại Boss ác nhất thế giới này.
"Sự tình mấy ngàn năm, hiện tại nói cũng sợ là không có bao nhiêu người nhớ rõ." Cố Hiểu Hiểu chớp mắt nói, "Ngươi là người ở Phiêu Miểu Thành, ngươi còn không biết sao, Phệ Tâm Ma bị phong ấn tại cấm địa Vô Tận chi cảnh của các ngươi a."
Quả nhiên là vậy! Bạch Nghiên ánh mắt sáng lên, tiểu thuyết tuy rằng không có viết tới kết cục, cũng không có vạch trần bộ mặt thật của đại Boss, nhưng căn cứ theo cốt truyện từ trước tới nay, đại Boss chính là ở Thiên chi cảnh của Vô Tận chi cảnh, là ma vật khống chế nhân tâm.
"Ngươi suy nghĩ cái gì, bị dọa rồi sao?" Cố Hiểu Hiểu ở trước mặt Bạch Nghiên phất phất tay.
Tô Nhiễm Dao nắm lấy tay Cố Hiểu Hiểu nói, "Hiểu Hiểu, đừng náo loạn."
"Ta không có nháo, bọn họ ở Phiêu Miểu Thành cũng không phải chỉ có một mình chưởng môn biết đến sự tồn tại của Phệ Tâm Ma đi. Lúc trước, chưởng môn tiền nhiệm người sáng lập Phiêu Miểu Thành vì phong ấn Phệ Tâm Ma mà hy sinh." Cố Hiểu Hiểu quay đầu hừ lạnh nói, "Thật là mỉa mai, mới chỉ có 5000 năm, mấy ai còn nhớ tới nỗi đau cùng sự hy sinh?"
Bạch Nghiên nghe Cố Hiểu Hiểu nói, trong tiểu thuyết còn rất nhiều sự tình không có nói ra, trận đại kiếp 5000 năm trước ở đại lục An Lạc, đệ nhất chưởng môn Phiêu Miểu Thành, phong ấn Phệ Tâm Ma, ẩn tình phía sau Vô Tận chi cảnh........
Ai~~~, Bạch Nghiên trong lòng thở dài, làm một người từng đọc qua tiểu thuyết, lòng hiếu kỳ của hắn bị khơi dậy rồi a.
Lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo, Bạch Nghiên, ngươi đừng đi tìm chết a. Bạch Nghiên tự khuyên nhủ chính mình, giữa cốt truyện và mạng nhỏ chung quy vẫn là mạng sống quan trọng hơn.
"Được rồi, những chuyện trong quá khứ chúng ta cũng chưa từng trải qua, hiện tại ai nói gì cũng được. Tất cả những gì chúng ta biết đến cũng chỉ là đoạn quá khứ đau lòng của đại lục An Lạc. Phiêu Miểu Thành chính nơi hợp lực trừ ma lớn nhất, ta tin rằng trong môn phái đều có định đoạt ổn thỏa."
Nói tới đây, Tô Nhiễm Dao rốt cuộc cũng dời mắt nhìn về phía Bạch Nghiên, cũng chính là cái liếc mắt này làm nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Từ từ, ngươi........."
"Ta, ta làm sao?" Bạch Nghiên nuốt nuốt nước miếng, hắn đột nhiên nhớ tới Tô Nhiễm Dao có đôi Linh Đồng có thể nhìn thấu nhân tâm, hiện tại không phải là nàng phát hiện mình không phải là người của thế giới này đi.......
"Ngươi thuộc về nơi nào?" Tô Nhiễm Dao không hề thất thố, ngược lại hỏi một câu kỳ quái.
Nhưng Bạch Nghiên lại nghe hiểu lời của nàng, Tô Nhiễm Dao không có trực tiếp vạch trần mình, cảm kích nhìn Tô Nhiễm Dao, Bạch Nghiên nói: "Là một nơi rất xa, không phải đại lục An Lạc."
Tô Nhiễm Dao trầm mặt một lát nói: "Ta đã biết." Nàng không tiếp tục hỏi, ngược lại nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu nói, "Hiểu Hiểu, ngươi dẫn bọn hắn đi Thiên Thiển Sơn, đừng để người của Tế An phát hiện."
Cố Hiểu Hiểu thấy Tô Nhiễm Dao vừa mới thất thố rất chi là tò mò, nhưng nàng nén lại mọi câu hỏi chỉ vì đã đáp ứng Tô Nhiễm Dao rồi.
"Ta biết, hiện tại A Dao phải đi sao?"
Tô Nhiễm Dao gật đầu nói, "Ta đã rời khổi Tế Linh Đàn một thời gian rồi, còn không trở lại những người ở tế tự lại lo lắng. Huống hồ bên kia còn nhiều việc chờ ta đi xử lý."
Đi tới cửa, nàng quay lại nói với Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên "Về sau nếu có yêu cầu cần trợ giúp, liền tới Tế Linh Đàn tìm ta, Hiểu Hiểu biết đường tới Tế Linh Đàn, đến khi đó hỏi nàng là được."
"Đúng rồi." Tô Nhiễm Dao đột nhiên nghĩ tới cái gì đó nói, "Hiểu Hiểu, Thiên Thiển Sơn duyên hoa hoa nở, ngươi đưa bọn họ đi xong liền đến đó xem.
Nói xong, nàng rời đi tựa như một trận gió, cũng không quay đầu lại.
Nghe Tô Nhiễm Dao nói xong, Vân Mặc Tuyên như nhớ tới cái gì, yên lặng nắm chặt nắm tay.
"Duyên hoa hoa?" Cố Hiểu Hiểu nghiêng đầu khó hiểu nói, "Như thế nào lại nhắc tới cái này? A Dao ngốc, không ai bồi ta, một mình đi xem thì có ý nghĩa gì đâu."