Từ trong Vô Tận chi cảnh đi ra, Bạch Nghiên liếc mắt một cái liền thấy Vấn Nhai chân nhân đang canh giữ ở ngoài.
Vấn Nhai bộ dáng thực buồn rầu, nhìn thấy Bạch Nghiên đi ra liền vội vàng đi tới nói: "Sư huynh ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì." Bạch Nghiên không hiểu nổi sự quan tâm bất thình lình của Vấn Nhai chân nhân, thì ra Vấn Nhai chân nhân trong lòng lo lắng thực lực của hắn ở Nhân cảnh sẽ không để người khác sống sót.
Điều mà Vấn Nhai chân nhân lo đương nhiên không phải đệ tử thí luyện ở Nhân chi cảnh, hắn lo lắng chính là cái 'đại ôn thần' bên cạnh Bạch Nghiên.
Vân Mặc Tuyên khoác lớp da 'đồ đệ ngoan', bên ngoài là vẻ hiền lành vô hại, thực tế trong lòng không biết đang đánh chủ ý gì, toàn bộ Phiêu Miểu Sơn hiện tại cũng chỉ có Bạch Nghiên là chưa biết bộ mặt thật của hắn.
Điều mà hắn không nghĩ tới chính là hai trăm năm trước thật vất vả lắm chưởng môn mới xuất quan một lần, sau một lần trò chuyện với Vân Mặc Tuyển chỉ có hai người, thế nhưng lại đồng ý đủ loại yêu cầu của Vân Mặc Tuyên, sau đó lại đem những công vụ đều giao cho hắn, chính mình lại vẫy ống tay áo đi bế quan tiếp.
Vấn Nhai trong lòng cảm thấy chua xót, trực giác hắn cảm thấy Vân Mặc Tuyên sẽ gây bất lợi cho Bạch Nghiên, nhưng cố tình lại bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể nói. Cái này so với việc trơ mắt nhìn Bạch Nghiên rơi vào hố lửa có gì khác nhau, Vân Mặc Tuyên chỉ giấu mỗi một mình Bạch Nghiên khẳng định là có mục đích.
Nhưng khổ nỗi là nhìn vẻ mặt mâu thuẫn, áy náy, rối rắm của Vấn Nhai chân nhân, Bạch Nghiên tâm vẫn vô tư như cũ, lấy ra Tụ linh đan theo thường lệ mà đút cho tiểu mao cầu.
Ngược lại, Vân Mặc Tuyên lại để ý đến vẻ mặt của Vấn Nhai chân nhân, ánh mắt thâm ý mà liếc hắn, uy hiếp không cần nói cũng biết. Vân Nhai chân nhân hoàn toàn 'héo', tới khi bọn họ đã đi rồi nửa chữ cũng không phun ra được.
Tu trúc cư vẫn là bộ dáng trước khi Bạch Nghiên đi, Diệp Phong chăm sóc nó khá tốt, thấy Bạch Nghiên trở về, hắn cũng như cũ trầm mặt ít nói, cứ như bình thường mà làm việc của hắn.
Bạch Nghiên cảm khái mà nhìn chung quanh Tu trúc cư một vòng, ban đầu hắn tính toán ở chỗ này thanh thản ổn định mà trốn vai chính. Nhưng thế sự vô thường, hắn ở còn chưa bao lâu, đã bị Vân Mặc Tuyên kéo đi Vô Tận chi cảnh, không những không thể tránh được Vân Mặc Tuyên, ngược lại cảm giác quan hệ hai người càng ngày càng sâu.
Hắn thật sự không muốn làm sư tôn của vai chính, cái nghề nghiệp này quá nguy hiểm.
"Sư tôn, ta vừa mới hỏi qua, mấy người kia của Tứ Luật phái hiện tại không có ở Phiêu Miểu Thành."
Bạch Nghiên buồn bực nói: "Bọn họ không đợi tin tức của Thẩm Cố Mính sao?"
"Hình như Tứ Luật phái xảy ra chuyện gì đó, bọn họ rời đi rất vội vàng." Vân Mặc Tuyên nhìn về phía Diệp Phong, người nọ lập tức thức thời cuối đầu rời đi.
Vân Mặc Tuyên chờ Diệp Phong đi rồi, đối diện Bạch Nghiên nói: "Sư tôn, lần này lấy được Vân Không ngọc ở Vô Tận chi cảnh, ta muốn trở về Vân gia xem thử, thuận tiện xuống núi rèn luyện một phen."
Ân? Ngay từ đầu bảo ngươi xuống núi ngươi không chịu đi, bây giờ theo lời Phương Lẫm Nam nói bên ngoài có người đuổi giết ngươi liền muốn về nhà xem, thân là vai chính liền như vậy không ngại mạng lớn quá sao?
Bạch Nghiên nhíu mày: "Ngươi có biết bên ngoài nguy hiểm hay không, Phương Lẫm Nam nói cái Tế An gì đó......."
"Sư tôn đang lo lắng cho ta?" Vân Mặc Tuyên cười nhìn sang, "Nếu như vậy, chúng ta đi cùng đi."
"...................."
Tuy rằng chỉ là tình sư đồ đơn thuần quan tâm lẫn nhau, nhưng loại đồ đệ ngoài miệng ngoan ngoãn kêu một tiếng sư tôn, xoay người liền kéo mình nhảy vào hố lửa thì tốt nhất là không có đi.
Bạch Nghiên cự tuyệt, hắn lười, hắn chỉ muốn làm 'cá mặn', một chút cũng không muốn đi ra ngoài mạo hiểm lại còn là đi cùng vai chính...
"Mặc Tuyên, ta tin tưởng ngươi bất luận là gặp phải nguy hiểm gì cũng đều sẽ gặp dữ hóa lành, đi thôi, tạm biệt." Bạch Nghiên vẫy tay, tỏ vẻ hẹn gặp lại sau.
Vân Mặc Tuyên không đi, cúi đầu nói: "Sư tôn không phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao?"
"Bảo.....bảo vệ, không phải, ngươi coi như đi rèn luyện, ta đi theo làm gì?" Bạch Nghiên dựa vào tầm quan trọng của thân phận mình ở Phiêu Miểu Thành, "Lại nói Phiêu Miểu Thành không có ta không được."
Vân Mặc Tuyên phản bác nói: "Sư tôn bế quan 500 năm kia, sư thúc quản lí Phiêu Miểu Thành không tệ, sư tôn lúc ấy cũng rất yên tâm không phải sao. Hơn nữa, hiện tại sư tôn ở Tu trúc cư, lâu nay mọi việc lớn nhỏ ở Phiêu Miểu Thành đã không cần phải làm phiền sư tôn nữa rồi."
Mọi việc lớn nhỏ ở Phiêu Miểu Thành....Bạch Nghiên suy tư một chút, hắn hình như trước nay đều không có để ý tới, cùng lắm chỉ có một lần là vụ của Tứ Luật phái không thể không ra mặt kia.
"Sư tôn, cùng đi đi."
"Ta cũng được coi như là trụ cột tinh thần của Phiêu Miểu Thành đi, cứ đi như vậy....." Bạch Nghiên lưu luyến ngồi trên ghế, ý đồ muốn tiếp tục chống chế.
"Sư tôn, nếu có sư tôn ở bên đốc thúc ta, cũng coi như là chỗ dựa tinh thần của ta a."
"..................."
Vai chính ngươi bị làm sao? Ngươi không cần làm ta sợ a! Nếu ngươi bị bắt cóc thì chớp mắt một cái coi! Bạch Nghiên đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn bị dọa rồi, thầy trò tình thâm gì gì đó căn bản không thích hợp với tình cảnh hiện tại của bọn họ có được không!
"Ai, thôi quên đi, dù sao chưởng môn cũng sắp bế quan xong. Ta nghĩ sư tôn nhất định là có rất nhiều điều muốn trao đổi với chưởng môn." Vân Mặc Tuyên thở dài nói, "Đúng rồi, sư tôn bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đâu, là đệ tử làm người khó xử rồi."
Chưởng môn? Xuất quan! Tuyết Vô Trần?!
Trong ấn tượng của Bạch Nghiên, bất luận là trong tiểu thuyết hay là trong trí nhớ nguyên chủ, chưởng môn Tuyết Vô Trần là một nhân vật cao lãnh ít nói ít cười, siêu phàm thoát tục. Tình cảm của nguyên chủ đối với chưởng môn chính là vừa sùng bái lại vừa ghen ghét, đồng thời cũng thầm bắt chước học bộ dáng cao ngạo thanh lãnh kia của chưởng môn.
Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là mặc kệ như thế nào, chưởng môn này không phải là người dễ lừa gạt. Bạch Nghiên cảm thấy nếu mình cùng hắn trao đổi, không cần mở miệng chỉ cần một ánh mắt liền bại lộ.
Phiêu Miểu Thành quả nhiên vẫn là quá nguy hiểm, sau ba giây suy nghĩ, Bạch Nghiên cân nhắc lợi và hại, ẳm mao cầu lên hướng Vân Mặc Tuyên chân thành nói: "Những lời Phương Lẫm Nam nói cũng đủ thể hiện bên ngoài Phiêu Miểu Thành có bao nhiêu nguy hiểm, vi sư làm sao yên tâm để ngươi một mình ở bên ngoài. Đồ đệ ngoan, chúng ta hiện tại liền đi thôi."
Trên thực tế, hai người cũng không có lập tức đi liền, dù sao cũng nên nói một tiếng với Vấn Nhai chân nhân.
Vấn Nhai bên kia còn chưa kịp tới gặp Bạch Nghiên, liền nghe được tin tức nói Bạch Nghiên muốn cùng Vân Mặc Tuyên xuống núi. Vấn Nhai trong lòng đều là lo lắng cùng tự trách.
"Sư huynh, có thể suy nghĩ lại một chút hay không, các ngươi vừa mới ra khỏi Vô Tận chi cảnh liền đi xuống núi, như vậy không khỏi có chút quá vội vàng sao." Vấn Nhai nghĩ nghĩ lại nói, "Nếu không sư huynh chờ một chút, còn mấy ngày nữa là tròn hai trăm năm, chưởng môn hẳn là sẽ xuất quan tới Phiêu Miểu Thành xem xét."
Kỳ thực Vấn Nhai muốn Bạch Nghiên và chưởng môn hai người hảo hảo mà trao đổi một phen, tốt nhất là để Bạch Nghiên biết được ý đồ thật của Vân Mặc Tuyên, cũng có thể làm mình giảm bớt cảm giác áy náy một chút.
Nhưng Bạch Nghiên lại ước rằng mình không gặp phải chưởng môn, biết được chưởng môn sắp xuất quan, hắn chỉ liền muốn rời khỏi Phiêu Miểu Thành càng nhanh càng tốt, đem mấy cái sơ hở bóp chết từ trong nôi.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Bạch Nghiên phát hiện nếu rời khỏi Phiêu Miểu Thành, tìm một chỗ ẩn cư cũng là một biện pháp tốt, hơn nữa không có người quen sẽ không sợ có người nhận biết mình, thà rằng như vậy còn hơn là sợ hãi bị 'ngã ngựa' như hiện tại.
Nghĩ đến đây, nội tâm Bạch Nghiên dao động. Cáo biệt Vấn Nhai chân nhân, hắn một lần nữa đi tới gian phòng kim quang lấp lánh kia của 'mình'.
Căn phòng vẫn là căn phòng lấp lánh đó, mật đạo cũng vẫn là cái mật đạo cũ, chỉ là bây giờ bên người Bạch Nghiên nhiều thêm một mao cầu thôi.
Tiểu mao cầu thực hưng phấn, ở trong mật đạo ngửi đông ngửi tây, nghe ngóng xung quanh, lay lay ra một đống lớn linh đan. Bạch Nghiên đi theo phía sau nó nhặt, trong chốc lát liền cảm thấy mình giống như đang cùng tiểu mao cầu đi dạo phố.
Một người một thú trong thời gian ngắn liền đem mật đạo cướp đoạt hết, so với lần trước Bạch Nghiên 'thu gom' còn muốn đầy đủ hơn. Tiểu mao cầu biết nào hữu dụng cái nào không, rất dễ dàng là có thể tìm ra ngay.
Bọn họ không để Vân Mặc Tuyện đợi lâu, xuống núi đối với tu linh mà nói không tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực.
Đứng ở bên ngoài địa phận Phiêu Miểu Sơn, Bạch Nghiên xa xa quay đầu lại nhìn, Phiêu Miểu Sớn mây mù bay lượn, Phiêu Miểu Thành như ẩn như hiện giữa tầng mây, hết thảy đều trở nên vô định cùng xa xôi.