Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 29




Sự việc ở Vọng Tịch Nhai cứ như vậy qua đi.

Bạch Nghiên quyết định địa điểm kế tiếp chính là Phi Kinh Hồ, nhất định lần này phải làm một người qua đường hóng chuyện, giám sát chặt chẽ tiểu mao cầu, thuận tiện liền xem vai chính uy phong như thế nào.

Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, tới Phi Kính Hồ, Vân Mặc Tuyên hoàn toàn không có ý muốn đi xuống.

Phi Kính Hồ sỡ dĩ kêu như vậy là bởi vì mặt hồ thật sự giống như một mặt gương trơn bóng sáng ngời, thật đến mức làm người ta hiểu lầm trong hồ không phải nước mà chính là mặt gương thật, liền như vậy mà được gọi là Phi Kính Hồ.

Những cái đó đều là Vân Mặc Tuyên nói cho Bạch Nghiên, nhưng sau khi nói xong liền cái gì cũng không nói không làm nữa.

Mặt hồ phản chiếu thế giới xung quanh cùng hình ảnh hai người bọn họ liền hiện lên giữa mặt "kính".

"Cái kia, ngươi không nhảy xuống sao?" Ngồi xổm bên hồ nửa ngày, Bạch Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mặc Tuyên.

Vân Mặc Tuyên không có trả lời, hỏi ngược lại: "Ta vì sao lại muốn nhảy xuống? Hay là sư tôn biết dưới đáy hồ này có cái gì?"

"Ha ha, ta sao có thể biết a." Bạch Nghiên bị hỏi trong lòng chuông cảnh báo vang lên, hắn sao có thể không biết, hắn chính là người đã đọc nguyên tác a!

Nhưng hắn đã quên, một người bình thường ai lại nghĩ tới chuyện đi nhảy hồ, trong tiểu thuyết Vân Mặc Tuyên bị một đám người đuổi giết, sau đó bị bức đến đường cùng không có cách nào mới nhảy vào Phi Kính Hồ, trời xui đất khiến mới phát hiện lối vào thông đến Thanh Hoa Thảo.

Chính là hiện tại Vân Mặc Tuyên không nhảy xuống, lối vào cũng không được phát hiện, lần này tới Phi Kính Hồ có lợi ích gì.

Bạch Nghiên nhìn chằm chằm mặt hồ sáng như gương, lâm vào mê mang, đều đã tới Phi Kính Hồ không lẽ lại không làm gì hết, làm sao để Vân Mặc Tuyên nhảy xuống đây? Chẳng lẽ cần một cái cơ hội?

Giống như trong sách Vân Mặc Tuyên là bởi vì bị một đám người đuổi giết mới nhảy hồ, như vậy hẳn là thiếu đám người đuổi giết kia rồi.

Bạch Nghiên lại tuyệt vọng, mình tìm đâu ra đám người tới "đuổi giết" Vân Mặc Tuyên đây, đừng nói là "đuổi giết", chỉ bằng thực lực hiện tiện tại của Vân Mặc Tuyên thì đám người đó căn bản chẳng là gì cả.

Nói cách khác, 500 năm bế quan kia không biết có gây ra hiệu ứng cánh bướm nào hay không? Vì cái gì hắn cảm thấy cốt truyện không online a!

Đang lúc Bạch Nghiên buồn rầu vì cốt truyện, từ nơi xa truyền tới âm thanh của một nữ nhân.

"Cứu......Cứu ta với...."

Tiếng bước chân ồn ào cùng âm thanh của nữ nhân theo khoảng cách dần rõ ràng.

Đây là cơ hội a! Bạch Nghiên hai mắt sáng lên, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân tuy cũ nhưng quả nhiên là không thể thiếu. Tuy rằng đám người này không phải tới để đuổi giết Vân Mặc Tuyên, nhưng cuối cùng hai bên nhất định sẽ đánh nhau, vì cứu người nên rớt xuống hồ cũng thực bình thường không phải sao?

"Cứu mạng, cầu xin các ngươi, cứu tiểu Nghiên đi." Chạy tới là một nữ tử quần áo tả tơi, cả người đầy vết thương, một gương mặt thuần khiết đầy nước mắt thoạt nhìn trông thật đáng thương.

Bạch Nghiên trong đầu suy tư một lúc mới nhận ra nữ nhân này là Lâm Nhã Nghiên, tiểu sư muội ở Phiêu Miểu Thành, trong tiểu thuyết, khi Vân Mặc Tuyên vừa tới Phiêu Miểu Thành không được Bạch Nghiên coi trọng, bị rất nhiều người khi dễ, tiểu sư muội này cũng là một trong số những người đó.

Sau đó, Vân Mặc Tuyên rời đi Phiêu Miểu Thành, ở đại lục An Lạc gây dựng uy danh, tiểu sư muội giống như kịch bản cốt truyện trở mặt, đối với Vân Mặc Tuyên đơn phương hứa hẹn. Chỉ là tiểu thuyết chưa có kết thúc, không biết nàng có cùng nhân vật chính ở bên nhau không.

Lại nói hiện tại, mình vừa xuyên qua liền bế quan, còn đem Phiêu Miểu Thành giao cho Vân Mặc Tuyên quản lý, như vậy Vân Mặc Tuyên cũng không bị những người đó khi dễ. Này rốt cuộc là tốt hay xấu, dù sao cũng không thiếu người bị 'vả mặt' đâu.

"Ngươi cho rằng bọn họ có thể cứu ngươi sao? Giết huynh đệ của chúng ta, ngươi còn muốn chạy?"

Ba người đuổi theo nàng thực nhanh liền xuất hiện, trên người đám người này không có ấn ký, xem ra đều là đệ tử ngoại môn.

Trong đó, có người vóc dáng thấp bé thấy ấn ký trên trán Vân Mặc Tuyên liền nói: "Xem ra hai người kia cũng là đệ tử nội môn, không bằng chúng ta cùng nhau giải quyết bọn họ, lấy thêm hai cái danh ngạch."

Bạch Nghiên nghe hắn nói xong, cảm thấy vị huynh đệ này rất là can đảm, muốn giết phó chưởng môn của Phiêu Miểu Thành còn chưa đủ, lại còn muốn giết vai chính, là ngại mạng không đủ dài hay sao?

Cũng may đồng bọn của hắn còn chút lý trí, người có vóc dáng cao to kia nhìn Bạch Nghiên nói: "Quy củ của Phiêu Miểu Thành chúng ta đều biết, cường giả vi tôn, nữ nhân này hôm nay chết trong tay chúng ta chính là do bản thân nàng ta không đủ mạnh, lúc trước không biết như thế nào vào được đại môn Phiêu Miểu Thành. Các ngươi chớ lo việc người khác, tự lo cho bản thân mình đi. Chỉ cần các ngươi không nhúng tay vào, chúng ta cũng tuyệt đối không mạo phạm các ngươi."

Nói thật, Bạch Nghiên đối với Lâm Nhã Nghiên điêu ngoa tùy hứng trong nguyên tác không có hảo cảm gì, huống chi nàng đã từng khi dễ vai chính. Nhưng để một người chết trước mắt mình, hắn thật sự không làm được.

Lâm Nhã Nghiên ngã ngồi trên mặt đất, nội tâm nàng sụp đổ hoàn toàn nghe người vóc dáng cao to kia nói. Người kia nói không sai, đây là quy củ Phiêu Miểu Thành, ai cũng không có nghĩa vụ phải cứu nàng, đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn hợp tác với nhau trước đây không phải là hiếm. Nàng cũng đơn giản là dựa vào dung mạo của mình, có mấy sư huynh chịu giúp nàng thôi.

Chỉ là không nghĩ tới mấy đệ tử ngoại môn này lại khó chơi như vậy, mấy sư huynh đi cùng mình lại là phế vật, dùng hết toàn lực mới cùng bọn họ đồng vu quy tận....

Vốn dĩ nghĩ rằng chạy trốn còn có thể gặp các sư huynh đệ khác giúp đỡ, lại không nghĩ tới vậy mà lại gặp được Bạch Nghiên và Vân Mặc Tuyên. Kỳ thực, nàng rất ít tiếp xúc với Bạch Nghiên, trong ấn tượng sư bá là người lạnh nhạt thứ hai Phiêu Miểu Thành chỉ so với chưởng môn, ít khi nói cười, thanh lãnh cao ngạo.

Còn Vân Mặc Tuyên, Lâm Nhã Nghiên nghĩ tới thôi cả người liền phát run. Vân Mặc Tuyên chính là ma quỷ, bộ dáng hiện tại chỉ là đang giả vờ cho Bạch Nghiên xem, không ai đoán được mục đích sau lưng hắn là cái gì, chỉ biết rằng sư phụ Vấn Nhai chân nhân đã yêu cầu tất cả mọi người câm miệng giữ bí mật.

"Vị huynh đài này, nếu không thì bỏ qua đi, các ngươi nhiều người như vậy đuổi giết một nữ nhân, không khỏi quá không công bằng." Bạch Nghiên nhìn một người trong đó giơ đao lên, vẫn là không nhịn được mở miệng.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.

Lâm Nhã Nghiên không ngờ Bạch Nghiên, một người tính tình quái dị, luôn thờ ơ với người khác lại muốn cứu mình.

Mấy người kia cũng không nghĩ tới thế nhưng có người không ngại rắc rối, lại còn là một người thoạt nhìn chật vậy bất kham.

Tâm tình đang tốt của Vân Mặc Tuyên bỗng lại tối tăm, sư tôn hắn thế nhưng lại muốn cứu nữ nhân này!

"Ngươi nghĩ thật tốt, thực lực của chúng ta ngươi còn chưa biết, cho dù ngươi là đệ tử nội môn cũng không là cái thá gì."

"Không thể không đánh được không?" Bạch Nghiên cảm thấy bất lực, lại không thể nói, hắn thật sự không muốn nhìn thấy 'hiện trường giết người' a.

"Ít nói nhảm." Tên lùn trước tiên muốn nói cái gì đó liền vọt lại đây, hắn thật sự nổi lên sát tâm, Vân Mặc Tuyên và Bạch Nghiên đối với hắn mà nói chính là cơ hội có được hai cái danh ngạch đệ tử nội môn.

Đáng tiếc, hắn còn chưa tới trước người Bạch Nghiên liền bị Vân Mặc Tuyên một tay đánh bay đi.

Vân Mặc Tuyên nguyên bản không thích xen vào việc của người khác, đứng trước người Bạch Nghiên, u lam Minh Hỏa trong tay nhảy nhót, gằn từng chữ: "Ai dám động tới hắn, không ngại thử xem."

Nhìn thấy tên lùn ngã trên mặt đất, nắm lấy cánh tay phải thống khổ kêu to. Bạch Nghiên thấy cánh tay phải thế nhưng bị phủ một tầng băng tuyết, cả người toát ra hàn khí.

"Là u lam Minh Hỏa!" Tên cao phản ứng trước tiên, "Ngươi là Vân Mặc Tuyên!"

Vân Mặc Tuyên nhíu mày, Bạch Nghiên kinh ngạc mà nhìn hắn, "Ngươi nổi danh như vậy?"

Vai chính hiện tại đã mạnh đến mức không ra khỏi cửa liền có thể vươn danh ngàn dặm?

Vân Mặc Tuyên cười nói: "Không biết, có thể do ta là đồ đệ duy nhất của người đi."

"......................"

Cho dù ngươi là vai chính, 'nịnh nọt' như vậy ta cũng chịu không nổi a, Bạch Nghiên che mặt.

"Đúng là nổi danh, nhưng cũng không coi là chuyện tốt." Tên cao to nói, "Cái tên Vân Mặc Tuyên này hiện tại đã lan truyền khắp đại lúc An Lạc, Tế An cũng ra giá lớn mua mạng của hắn."