Phương Lẫm Nam và Vân Mặc Tuyên đồng thời giằng co, hắn biết rõ chính mình không thắng được. Vân Mặc Tuyên không có đơn giản như bọn họ tưởng tượng, hắn tựa hồ minh bạch vì sao người kia lại để ý tới lời tiên tri khó hiểu đó như vậy.
"Thật là kì lạ, ngươi có thực lực như này vì sao lại muốn ngốc tại Phiêu Miểu Thành nhỏ nhỏ?"
Đông đảo anh hùng thiếu niên tại đại lục An Lạc đều có suy nghĩ muốn xông tới gia nhập Phiêu Miểu Thành thế nhưng lại bị Phương Lẫm Nam nói một cách khinh thường, không biết những người tới Phiêu Miểu Thành và các đệ tử đang ở Vô tận chi cảnh nghe được có hay không tức hộc máu a.
"Sao không trả lời? Ngươi không phải là vì Vô tận chi cảnh đi, không sai, nơi này đúng thật là có rất nhiều bí mật."
Đối diện Phương Lẫm Nam lải nhải, Vân Mặc Tuyên trước sau vẫn không để ý đến hắn.
Bạch Nghiên cho rằng cứ như vậy mà kết thúc, nhưng tình thế lại đột nhiên biến hóa.
Trong nháy mắt có một luồng gió nhẹ phất qua, chính là lúc này, hai người đồng thời ra tay, hồng quang của Họa Kích xẹt qua, còn chưa tới yết hầu, u lam Minh Hỏa chợt lóe, Họa Kích và chủ nhân của nó bị đánh bay ra ngoài.
Quá nhanh, trận này đã phân thắng bại.
Phương Lẫm Nam tay nắm chặt Họa Kích, nửa ngồi nửa quỳ ổn định lại thân hình, phun ra ngụm máu tươi. Quần áo Vân Mặc Tuyên bị cắt trúng, chỉ để lại một vết máu nhạt.
Vận chuyển linh lực, ngọn lửa trong tay hóa thành lưỡi đao sắc bén, Vân Mặc Tuyên từng bước ép sát về phía trước, hắn muốn diệt cỏ tận gốc.
"Chờ, chờ một chút."
Vừa rồi còn đang lo lắng mà ngẩn người, hiện tại Bạch Nghiên bị tiểu mao cầu "Chi" một tiếng tỉnh lại, theo bản năng ngăn cản Vân Mặc Tuyên.
Vân Mặc Tuyên không tiếp tục bước, dừng chân lại, hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Nghiên.
"Sư tôn yên tâm, máu sẽ không bắn tới chỗ người."
Cách khá xa sao? Không đúng, cái này không phải trọng điểm. Bạch Nghiên lắc đầu hoàn hồn lại, hắn không thể nhìn Vân Mặc Tuyên giết Phương Lẫm Nam.
Thứ nhất, Phương Lẫm Nam là kẻ điên tùy hứng, nhưng nói thế nào cũng chưa từng gây thương tổn cho mình, cuối cùng lại ngoan ngoãn đưa mình đi ra. Thứ hai, Vân Mặc Tuyên là vai chính, hẳn là nên làm một người nghĩa khí, nếu gặp là phản diện có tội ác không thể tha thứ thì cuối cùng nên hỏi hắn có muốn cải tà quy chính hay không, có hối hận không. Nhưng hiện tại chỉ vì một nguyên nhân không rõ ràng, chỉ có hai chữ "ngoài ý muốn" liền giết người, như vậy không khỏi quá mức lạnh lùng. Thứ ba chính là Bạch Nghiên không thể chấp nhận được một người vừa mới cùng mình nói chuyện, hiện tại máu lại văng trước mặt hắn, cho dù vấn đề của bọn họ không mấy vui vẻ gì. Huống hồ, Phương Lẫm Nam này lại mang khuôn mặt của thiếu niên mới mười mấy tuổi.
"Ngươi tha cho hắn đi, hắn chỉ là một tiểu hài tử." Bạch Nghiên nói lời này cảm thấy mình có chút không biết tốt xấu, Vân Mặc Tuyên cũng là vì hắn mới ra tay.
Phương Lẫm Nam còn không biết tốt xấu, hét lên là mình không phải tiểu hài tử, Bạch Nghiên nghe thấy thực sự muốn đi lên làm hắn câm miệng lại.
"Hắn là Thẩm Cố Mính sao?" Vân Mặc Tuyên hỏi.
Bạch Nghiên ngây người trong nháy mắt, hắn phản ứng thực mau nhớ lại Thẩm Cố Mính chính là đệ tử của Tứ Luật phái, vội vàng trả lời, "Không phải, trên đường gặp được thôi."
"Nếu không phải là người sư tôn muốn tìm, một người trên đường gặp được cần gì sư tôn phải để ý."
Bạch Nghiên không hiểu ý tứ của Vân Mặc Tuyên, đành phải nói: "Ta không muốn thấy có người chết, tuy rằng hắn là người làm cho ta gặp cái ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng hắn là người đưa ta ra ngoài, liền coi như là đoái công chuộc tội đi."
"Nếu sư tôn không muốn hắn chết." Tạm dừng hai giây, lưỡi đao trong tay Vân Mặc Tuyên tiêu tán, "Ta có thể tha cho hắn."
Vân Mặc Tuyên đáp một cách nhẹ nhàng, dù sao về sau ở chỗ sư tôn không nhìn thấy không sợ không có cơ hội ra tay.
Bạch Nghiên đầu gật lia lịa: "Không sai, không sai, chúng ta không cần cùng tiểu hài tử chấp nhặt."
"Đã nói ta không phải tiểu hài tử."
"Ngươi câm miệng."
"Câm miệng!"
Câu sau là của tiểu mao cầu phụ họa.
"................"
Trận chiến kết thúc, Vân Mặc Tuyên không còn nhẫn nại, đối với Phương Lẫm Nam nói: "Còn không mau cút đi."
Phương Lẫm Nam tùy ý lau vết máu ở khóe miệng, một bộ dáng làm như không sao cả, hắn biết khả năng bản thân sẽ chết, nhưng một chút cũng không để bụng.
"Bọn họ xem nhẹ ngươi." Phương Lẫm nam nhìn Vân Mặc Tuyên cười nói, "Ta đột nhiên có chút mong chờ cảnh tượng ngươi rời Phiêu Miểu Thành, đại lục An Lạc sẽ như thế nào."
Thực không thể hiểu được, Phương Lẫm Nam không nói thêm nữa, lui vài bước thân ảnh liền biến mất trước mắt bọn họ.