Bạch Nghiên cẩn thận hỏi: "Ngươi tìm Vân Mặc Tuyên có chuyện gì?"
"Không có gì." Phương Lẫm Nam rõ ràng không suy nghĩ nói, "Chính là không rõ hắn vì sao lại có một sư phụ không đàng hoàng như ngươi, ở chỗ này còn có thể làm cho bản thân tơi tả như vậy."
"Tơi tả?" Bạch Nghiên cuối đầu nhìn quần áo của bản thân rách bươm, dính đầy bùn đất, dây cột tóc cũng đứt, tóc rơi lung tung, đúng thật là có chút tơi tả....
"Còn có, đệ tử Phiêu Miểu Thành các ngươi không khỏi quá yếu đuối đi, nhưng mà cũng có thể lý giải, có sư phụ như ngươi ta cũng có thể hiểu được." Phương Lẫm Nam thấy hắn không giận liền không thoái mái.
Cũng may, Bạch Nghiên đã có thể tự động lọc bớt những từ nghe không lọt tai, bắt được trọng điểm hỏi, "Ngươi gặp qua đệ tử nội môn, kia vừa mới......"
Bạch Nghiên còn nhớ rõ vệt máu còn dính trên Họa Kích của Phương Lẫm Nam.
Phương Lẫm Nam gật đầu: "Đã chết."
Nhìn sắc mặt Bạch Nghiên trầm xuống, Phương Lẫm Nam cười nhạo: "Bọn họ muốn giết ta ta chẳng lẽ không thể phản kháng sao, chỉ có thể trách bọn họ quá yếu. Huống hồ, quy củ của Phiêu Miểu Thành còn không phải như vậy sao."
Bạch Nghiên không muốn nói chuyện nhiều, nhìn đám sương mù dày đặc giống như không có điểm cuối này.
"Còn bao lâu nữa?"
"Còn sớm, các động, hố ở đây đều nối liền, muốn đi từ chỗ này lên mặt đất nhiều nhất là hai ngày."
"Lâu như vậy?"
"Không sai, nơi này cấu tạo rất kỳ quái, dưới mặt đất đường đi còn nhiều hơn so với ở trên, hơn nữa nơi này đường đi phức tạp, lại có sương mù, rất dễ mất phương hướng."
Tiểu mao cầu từ khi bị dọa vẫn luôn núp trong ngực Bạch Nghiên an tĩnh, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi chưa từng bị lạc đường sao?"
"Một lần cũng không có." Phương Lẫm Nam kiêu ngạo, nơi này hắn cảm thấy quen thuộc như ở nhà vậy, "Còn có, người lớn nói chuyện, tiểu hung thú đừng xen mồm."
Tiểu mao cầu nhìn chằm chằm Phương Lẫm Nam hai giây, ghét bỏ mà dụi vào lòng ngực Bạch Nghiên.
Bạch Nghiên không để ý tới chuyện nhỏ này, hắn cảm giác có chút bất an, hai ngày, Vân Mặc Tuyên chắc là sẽ sốt ruột lắm đi, không biết hắn có đi tìm mình hay không? Nhưng hắn là vai chính, nói không chừng bởi vì chuyện này lại đưa tới phiền phức không cần thiết và nguy hiểm.
Suy nghĩ đến đau đầu, Bạch Nghiên chưa bỏ ý định mà hỏi: "Không thể đi nhanh một chút sao?"
Đáp án quả nhiên vẫn là không có khả năng.
Bên kia, Vân Mặc Tuyên sắc mặt âm trầm đã sớm đợi ở lối ra hoàng hôn chi cảnh, Bạch Nghiên còn chưa ra tới.
Vọng Tịch Nhai ngoại trừ cảnh ngộ hoàng hôn tím có chút khó chơi, mặt khác những cảnh khác căn bản là không đáng nhắc tới, lấy tu vi của Bạch Nghiên, bị cảnh ngộ hoàng hôn đỏ vây khốn một ngày một đêm thật sự kỳ lạ.
Hay là, lúc trước chỉ là giả vờ, nhảy vực là cố ý, mục đích chính là tách khỏi mình?
Nghĩ đến đây, quanh thân Vân Mặc Tuyên nổi lên sát khí, hắn tuyệt đối không thể chịu được cảm giác bị phản bội một lần nữa, bị phản bội thêm một lần nữa so với trước kia càng không thể tha thứ được.
"Cho dù là lạc đường cũng còn có Sí Vụ, sư tôn, người ngàn lần đừng làm ta thất vọng."
- ---------✿byhanako❀-----------
Trước mắt đều là một mảng màu đỏ, Bạch Nghiên không biết mình ở chỗ quỷ quái này bao lâu rồi, hắn chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rất lâu.
"Còn chưa tới sao?"
Phương Lẫm Nam mắt trợn trắng: "Bạch Nghiên, đây là lần thứ 268 ngươi hỏi ta câu này rồi."
Dưới sự truy hỏi mạnh mẽ của Bạch Nghiên, rốt cuộc hắn cũng bỏ chữ "lão" rồi, chịu kêu một tiếng "Bạch Nghiên" bình thường.
Nhưng Bạch Nghiên càng nghĩ càng tức, vì cái gì mình lại ở chỗ này, "Nếu không phải do ngươi nổi điên thì ta sẽ rớt xuống chỗ quái quỷ này sao?"
"Sắp tới rồi." Phương Lẫm Nam đứng ở đó, nhìn Bạch Nghiên mà ngứa răng nói.
Bất quá, sương mù chung quanh càng lúc càng nhạt, tâm Bạch Nghiên dần dần thả lỏng. Phương Lẫm Nam không có lừa hắn, họn họ đúng là đã đến gần lối ra.
Một tia sáng xuất hiện trong màn sương mù, tiểu mao cầu trong ngực Bạch Nghiên giật giật nhẹ giọng nói: "Nghiên Nghiên, không sai, nơi này là lối ra."
Bạch Nghiên gấp đến không đợi nổi mà chạy xuyên qua ánh sáng, bên ngoài trời đất rộng rãi sáng ngời, thở một hơi thật dài, tâm tình Bạch Nghiên lúc này mới tốt lên.
Cho Phương Mặc Lẫm cùng với sương mù đỏ kia đều đi gặp quỷ đi!
"Nghiên....Nghiên Nghiên!" Tiểu mao cầu run rẩy lên tiếng, "Ngươi nhìn."
Bạch Nghiên lúc này mới chú ý tới bốn phía xung quanh, lối ra vốn là một mảng rừng cây, hiện tại giống như bị lửa đốt, một hồi tàn phá dữ dội.
Có một người cô độc đứng trên mảnh đất khô cằn kia, xa xa mà nhìn mình mỉm cười, khí tức quanh thân lạnh lẽo, lại giống như lửa, nôn nóng đến rét lạnh.
Là một thân ảnh rất quen thuộc, âm thanh cũng rất quen thuộc, nhưng trên lưng Bạch Nghiên lại bò lên một cỗ hàn ý nguy hiểm.
"Sư tôn, đã lâu không gặp."