Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 13




Xin.....xin chào?"

Bạch Nghiên đơ mặt hướng quái vật kia mỉm cười, sau đó chậm rãi đứng dậy, nắm lấy tiểu mao cầu liền chạy.

Ta phi, quái vật vừa nãy là quái vật gì? Mắt đỏ như máu? Là cục đá thành tinh sao! Có thể bình thường một chút hay không a! Bạch Nghiên cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra ngoài rồi, hắn lại không phải vai chính, quái vật gì gì đó hoàn toàn không phải là thứ gì tốt!

"Cục đá bự" ở phía sau ngây người một giây, ngay sau đó liền phản ứng lại, giận lên rống một tiếng thật dài. Đề - xi - ben lớn đến mức mặt biển nổi sóng đập vào bờ.

Không tốt, Bạch Nghiên dưới chân nhún nhẹ một chút, thân thể liền nhảy lên một nhánh cây đại thụ.

"Má ơi, làm ta sợ muốn chết, trong sách có loại quái vật như vậy sao?"

Bạch Nghiên tìm tòi cẩn thận trong đầu, hắn thật sự nhớ không ra một chút ký ức gì về "Cục đá" này cả. Giống loài mới sao? Hay là bởi vì không phải quái vật lợi hại nên không có nhắc tới?

Nhưng Bạch Nghiên thực mau liền biết mình nghĩ sai rồi, quái vật này thân hình có chút lớn, hành động lại có chút vụng về chậm chạp, nhưng mỗi lần nó di chuyển đều có thể làm mặt đất rung chuyển kịch liệt, còn thỉnh thoảng rống một tiếng chói tai đánh úp lại.

Mắt thấy cục đá yêu quái sắp đâm vào cây đại thụ chỗ bọn họ núp, Bạch Nghiên nhanh chóng đem tiểu mao cầu buông ra.

"Tiểu mao cầu thối, trở về liền tính sổ với ngươi."

Nói xong, Bạch Nghiên từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.

Hắn nhìn cục đá yêu quái này hô lớn: "Ê, cục đá yêu quái, đừng nhìn nhầm, ta ở chỗ này."

Âm thanh này lập tức khiến cho cục đá yêu quái chú ý, thân hình nó thong thả bước đi, đồng thời phát ra một tiếng rống bén như đao hướng Bạch Nghiên công kích tới.

Bạch Nghiên có thể thấy phảng phất hình dáng của sóng âm, dưới chân dùng sức nhảy lên tránh đi, sóng âm xẹt qua người, chém ngã mấy cây đại thụ phía sau kèm một góc áo tuyết trắng của hắn.

Công kích không dừng lại, mới vừa né đợt công kích này, không thể né được đợt công kích kế tiếp. Bạch Nghiên tụ linh lực ở lòng bàn tay, theo bản năng giơ tay ra. Chỉ nghe "Đinh, phanh" một tiếng, linh lực tụ trong tay Bạch Nghiên hóa thành một đạo linh kiếm trắng tuyết chặn lại công kích.

Thân kiếm trắng như tuyết, ánh kiếm như sương, trong như nước mùa thu, không nhiễm bụi trần.

Bạch Nghiên buột miệng thốt ra: "Thu Thủy!"

Kiếm Thu Thủy "Ong ong" rung lên như đáp lại.

Như thế nào? Bạch Nghiên không kịp suy nghĩ nhiều, cục đá yêu quái này lại lần nữa tấn công. Bạch Nghiên không thể phân tâm, đành phải quơ kiếm chống cự, "Đang đang" vài tiếng ngăn cản vài đòn công kích.

Qua mấy lần, Bạch Nghiên thở hổn hển, thầm nghĩ không thể cứ phòng thủ như vậy chờ chết, hắn cũng muốn phản kích.

Nghĩ như vậy, kiếm trong tay vừa chuyển, bỗng nhiên nhắm về phía cục đá yêu quái đánh tới.

Kiếm đâm vào lớp vỏ cứng rắn trên thân yêu quái, phát ra một tiếng "Tranh".

Không được, lớp vỏ của nó quá cứng. Vài đạo kiếm chém lên "Xoát xoát", cục đá yêu quái như cũ không có lấy một chút vết thương nào. Ngược lại bởi vì Bạch Nghiên phản kháng, cúc đá yêu quái tựa hồ giận lên, mặt đất bị giậm đến tro bụi bay tứ tung.

Cứ tiếp tục như này, sớm muộn gì mình cũng không còn sức lực, Bạch Nghiên nghiến răng, phải tìm được điểm yếu của nó, nhưng lớp vỏ cứng như áo giáp này quả thực rất khó, ngoại trừ.....Bạch Nghiên nhìn cục đá yêu quái, đúng vậy, trừ bỏ đôi mắt! Dưới ánh trăng, cặp mắt đỏ như máu đó chứa đựng đầy sát khí và tham lam.

Trong lòng thầm nghĩ, Bạch Nghiên liền vung kiếm trong tay. Kiếm quang lướt qua cặp mắt, cục đá yêu quái phát ra một tiếng kêu "thảm thiết" liền ngã trên mặt đất.

Còn chưa đủ! Bạch Nghiên nhìn thấy con quái vật ngã trên đất lộ ra cái bụng không có lớp vỏ bao quanh, đây chính là nhược điểm! Bạch Nghiên vui vẻ, đâm Thu Thủy tới, kiếm đâm sâu ba phần. Cục đá yêu quái thống khổ gầm rú, hấp hối giãy giụa cầu sinh liền lần nữa phát ra sóng âm công kích. Bạch Nghiên bị lượng sóng âm nặng nề ném bay ra, nện lên thân cây.

Bạch Nghiên trong ngực cảm thấy đau nhói, phun ra một ngụm máu. Hắn nắm chặt Thu Thủy, yêu quái đã mù một mắt run rẩy đứng lên, một bên mắt đỏ nhìn như cảng thêm điên cuồng.

Xong đời rồi, Bạch Nghiên rút kiếm dựa vào cây đứng lên. Lúc này, tiểu mao cầu đột nhiên chạy tới trước người hắn, nhe rằng hướng con quái vật, phát ra âm thanh "Chi chi" hung ác.

Quả thực là tiểu ngu ngốc, Bạch Nghiên hiện tại khóc không ra nước mắt: "Tiểu mao cầu, ngươi có tâm bảo vệ ta, ta thiệt cảm động, cũng không uổng công mỗi ngày cho ngươi ăn no. Nhưng ngươi nhìn bé thế này, nó lớn gấp trăm lần so với ngươi nha."

Mao cầu không dao động, tiếp tục dùng hàm răng nhỏ mắng.

Cục đá yêu quái nhìn tiểu mao cầu thế nhưng không có một tia do dự nào, như lời Bạch Nghiên nói, nhìn mao cầu bé xíu làm nó yên tâm, vẻ mặt hung ác hướng Bạch Nghiên đánh tới.

Ngay lúc Bạch Nghiên cảm thấy xong đời rồi, cục đá yêu quái đột nhiên ngừng lại, không phát ra âm thanh nào liền ngã xuống.

Bạch Nghiên sửng sốt, dưới ánh trăng, một thân ảnh đen huyền quen thuộc đứng đó. Một giọt máu nóng từ bàn tay phải chảy xuống, biểu tình lạnh nhạt như Tu La bước ra từ địa ngục.

Đứng đối diện Bạch Nghiên, hắn chợt cười, âm thanh dễ nghe như cũ vang lên.

"Sư tôn, để người sợ hãi rồi."

- --------*****------------