Sau khi Bạch Nghiên mở mắt ra, thấy xung quanh đều tối đen như mực. Thậm chí, hắn còn có loại ảo giác tất cả đều không phải là do xung quanh tối đen mà là do hắn bị mù, bị kẻ điên Vân Mặc Tuyên tra tấn đến mù.
Nhưng không bao lâu Vân Mặc Tuyên xuất hiện, trong khoảnh khắc xuất hiện còn mang theo hào quang chói mắt, tất cả đều nhắc nhở hắn nhớ đến tình cảnh hiện tại.
Tựa như hiện tại.
"Sư tôn, người khỏe không?"
Ánh nến mỏng manh chiếu lên đôi mắt đẹp đến rung động lòng người của Vân Mặc Tuyên, phản chiếu hình bóng hoảng hốt của Bạch Nghiên, hắn cảm thấy đôi mắt này nhìn thật ôn nhu. Nhưng đủ loại vết thương trên người gây ra đau đớn khó nhịn khiến Bạch Nghiên hiểu ra rằng khuôn mặt "Thiếu niên" nhìn như ôn nhu này lại chính là một kẻ điên tàn nhẫn độc ác.
Thấy Bạch Nghiên không nói lời nào, Vân Mặc Tuyên cười nhẹ, duỗi tay nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Nghiên. Khuôn mặt thanh tú tái nhợt, không một tia huyết sắc tựa như một người bệnh nặng, không có lấy một tia sinh khí. Duy nhất chỉ có ánh mắt là vẫn giống như cũ, thanh lãnh, giống như cái gì cũng không để tâm, hết thảy mọi thứ trên thế gian này đối với hắn đều là tục vật, khó có thể để vào mắt.
"Thật xinh đẹp." Vân Mặc Tuyên nhịn không được hôn hôn khóe mắt Bạch Nghiên, "Sư tôn chính là có đôi mắt xinh đẹp như vậy, trước kia vì cái gì tại sao không nhìn ta?"
Vân Mặc Tuyên dùng lực nắm chặt cổ tay hắn, lực đạo kia lớn đến mức làm hắn cảm thấy tay mình như bị nắm đến gãy rồi. "Tê....Ngươi buông ra..." Bạch Nghiên nhịn không được kêu lên đau đớn.
Vân Mặc Tuyên nhìn hắn đau đớn mà hơi vặn vẹo gương mặt, trong mắt tràn đầy hưng phấn cùng tàn nhẫn, "Buông ra? Sư tôn, sao có thể, ta đời này đều sẽ không buông người ra."
Dứt lời, hắn ôm lấy Bạch Nghiên, cúi đầu hướng môi Bạch Nghiên hôn đến.
"Ngô..." Bạch Nghiên nhịn không được giãy giụa, nhưng chung quy vẫn là không thắng nổi, đôi tay càng ngày càng vô lực, độc dược đã sớm thâm nhập vào xương cốt, nhưng vẫn làm cho mặt người nóng đỏ lên so với đau đớn tột cùng trong ký ức lại càng thêm gian nan vô lực. Trong lúc bị kéo vào lốc xoáy điên cuồng cùng kích thích, Bạch Nghiên tựa như nghe được Vân Mặc Tuyên hoảnh hốt ở bên tai hắn thở dài. "Sư tôn, nếu người ngoan ngoãn một chút thì tốt rồi."
Sau khi điên cuồng qua đi, Bạch Nghiên hai hàng lông mày nhíu chặt nằm trên giường hàn băng lâm vào hôn mê, trên người hắn hiện tại chỉ khoác một tầng áo ngoài mỏng, trên xương quai xanh lộ ra hàng dấu hôn linh tinh, bên chân trái tái nhợt còn có một dấu răng sâu đỏ.
Vân Mặc Tuyên nhìn hắn ngủ một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hôn hôn đầu vai Bạch Nghiên, không thõa mãn một lần nữa lưu lại một dấu hôn nhợt nhạt, ở sâu trong đáy mắt lại che giấu mạt ôn nhu liền chính hắn cũng chưa từng phát hiện.
Sau khi chờ Vân Mặc Tuyên xoay người rời đi, Bạch Nghiên mới chậm rãi mở mắt.
Trước mắt vẫn tối đen như cũ, thân thể mỏi mệt cùng với đau nhức ở địa phương khó có thể mở miệng kia....
Bạch Nghiên đỏ mặt đến bốc hơi. Cái nghiệt đồ này, chính mình dù chưa từng chân chính coi hắn như đồ đệ, nhưng loại việc khinh nhục sư phụ này...
"Đồ hỗn trướng." Bạch Nghiên càng nghĩ càng giận, nhịn không được mắng ra khỏi miệng, "Lúc trước rõ ràng luôn trốn tránh hắn, vì sao vẫn là....Chẳng lẽ, thật là mệnh không thành? Nhưng nếu là mệnh vì sao lại biến thành như này, hắn hẳn là nên sớm một kiếm giết ta mới đúng?"
Bạch Nghiên nghĩ không ra hết thảy những hành động kia của Vân Mặc Tuyên có nghĩa gì, sự tình đến ngày hôm nay là cục diện hắn trăm triệu lần cũng không đoán trước được, khi đó hắn cũng chỉ tính toán bất quá chính là theo như cốt truyện chết một hồi thôi. Ai biết vai chính lại phát điên, đem hết thảy làm thành cục diện như hiện tại chứ.
Là yêu sao, nếu là yêu vì sao đối với hắn tàn nhẫn như vậy? Nếu là hận, hiện tại vì sao không giết hắn, hay chỉ là bởi vì hắn đã từng ôn tồn sao?
Có lẽ hai cái đều có, Bạch Nghiên cười khổ, hiện tại chính là mình muốn chết cũng không xong. Hắn biết tính cách Vân Mặc Tuyên bất luận là yêu hay hận, đều thật sự sẽ không bỏ qua cho mình.