Editor: Trà Xanh
Sau đó ngón tay trượt xuống cổ cô dọc theo gương mặt, tạm dừng một chút ngay cổ áo, vừa định kéo ra đã bị An Tư Tình giữ lại, khuôn mặt cô đỏ bừng như quả táo chín, hờn dỗi hét lên: “Anh Phong, ở đây không được, chúng ta về nhà đi…”
Thiệu Kình Phong không quan tâm điều này, tên đã ở trên dây, không thể không phát ra, làm sao để ý nhiều như vậy, bàn tay dùng chút lực đã xé rách cổ áo cô.
An Tư Tình hét lên sợ hãi, đưa tay ra chặn bộ ngực trắng nõn và cái yếm đỏ.
Thiệu Kình Phong bắt chéo hai tay ra sau lưng, đè lên thân cây, sau đó phủ lên người cô.
An Tư Tình trừng mắt, vặn vẹo bờ vai trắng nõn mượt mà, nhẹ giọng mắng: “Anh Phong, anh làm gì đó.
Anh làm Tình Nhi đau, đừng mà, đừng mà, em không muốn…”
Giọng nói giống như tiếng khóc của hoàng oanh, “đừng mà, đừng mà” liên tiếp nhau tựa như lông vũ khoèo vào tim Thiệu Kình Phong nhột nhột, bộ ngực mềm mại và căng tràn sức sống cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh trong suốt quá trình run rẩy.
Thiệu Kình Phong chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy về một chỗ, một tay anh dựng chân của An Tư Tình lên, áp bộ phận nóng bỏng cương cứng lên hoa môi mềm mại của cô, hằn học: “Chỗ này của anh Phong còn đau hơn… Bây giờ nói không muốn thì có ích lợi gì…”
An Tư Tình sợ tới mức thân mình run rẩy, đôi mắt to rụt rè nhìn Thiệu Kình Phong, cắn môi dưới, nức nở: “Anh Phong, vậy anh nhẹ chút nha… Tình Nhi sợ đau…”.
truyện kiếm hiệp hay
Dáng vẻ yếu đuối và uất ức này khiến Thiệu Kình Phong muốn ôm cô vào lòng yêu thương, nhưng cũng muốn đè ở dưới thân để tùy ý chiếm giữ.
Vì vậy anh lột sạch quần áo của An Tư Tình, sau đó ôm bộ ngực trắng như tuyết lần lượt nhấm nháp, vật cứng phía dưới cũng không ngừng chọc tới chọc lui giữa hai chân cô.
Cô gái nhỏ này cũng tinh quý vô cùng, anh mút một chút thì cô đã la lên, anh chạm vào một chút thì muốn khóc, làm cho Thiệu Kình Phong vừa khẩn trương vừa kích động ra đầy mồ hôi, sau đó gấp gáp giống con nít mới lớn, đẩy phân thân của mình đến chỗ non mềm yếu ớt nhất của cô, đâm mạnh vào trong.