Minh Nghi hỏi: “Chàng đọc bao nhiêu sách rồi?”
“Nhiều.”
Nói lắp thật sao?
Minh Nghi và Thừa Lạc liếc nhìn nhau, sau đó nàng đi tới trước mặt Mục Giác, cố ý khoác vai hắn, xích lại gần hắn, phả ra hơi thở như lan: “Chàng đã đọc cuốn “Lan hương từ chưa?”
Nàng đứng gần hắn như vậy, hương thơm ngọt ngào trên người tỏa khắp xung quanh. Mục Giác vô thức sững người, nhanh chóng dựa vào cây cột, vành tai đỏ lên: “Đó là cái gì? Ta không đọc sách vớ vẩn.”
Lưu loát lắm mà, đâu có nói lắp, điều đó chứng tỏ hắn không muốn nói chuyện với nàng sao?
Minh Nghi nheo mắt đầy xấu xa: “Vậy là chưa đọc nhỉ.”
Ngón tay với những móng tay được sơn màu của hạt đậu khấu trượt xuống dọc theo hoa văn trên áo hắn. Mục Giác liếc nhìn móng tay của Minh Nghi, không ngờ lại thấy cổ áo hơi mở ra của nàng, thế là lúng túng nhìn đi chỗ khác.
Minh Nghi chọc vào ngực trái của hắn với lực vừa phải: Không đọc cuốn Lan hương từ” là uổng công làm kẻ đọc sách đấy.”
Nàng chỉ chọc hắn hai cái, song cũng đủ khiến da đầu hắn tê rần.
Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, nàng quay người rời đi, trâm cài tóc rung rinh, vừa hay chạm vào chóp mũi của hắn. Mục Giác theo bản năng đưa tay sờ chóp mũi, lập tức nối gót theo sau với trái tim đập loạn.
“Đừng động tay động chân với tiểu gia, tiểu gia là người mà nàng có thể đùa bỡn sao?” Hắn không nhịn được nữa mà nghiêm túc nhắc nhở Minh Nghi. Nàng quay đầu lại nhìn hắn, hắn liền dừng bước, vẻ mặt cảnh giác: “Nàng lại muốn làm gì?”
Nàng nhìn hắn một lượt: “Chàng khiến ta rất muốn chinh phục.”
Hắn ngơ người trong giây lát, tức giận đến nghiến răng: “Nàng!”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ ngủ với chàng thôi.” Minh Nghi lại buông lời khó nghe khiến Mục Giác giận không thể tả, thở phì phò bỏ đi.
Thừa Lạc tỏ vẻ cạn lời: “Phò mã còn ít tuổi nên hay xấu hổ, công chúa nói như vậy có thích hợp không? Hơn nữa, cuốn “Hương lan từ cũng không phải là loại sách đúng đắn, nhỡ đâu phò mã tìm đọc thì sao?”
“Đọc thì đọc thôi.” Minh Nghi cười đáp: “Sớm muộn gì cũng phải khai sáng chứ. Mà, em không cảm thấy thằng nhãi này lúc xấu hổ trông rất đẹp trai sao? Ha ha ha.”
Nàng phá lên cười một cách càn rỡ, sắc mặt Mục Giác càng thêm tối sầm. Hai người cứ thế một trước một sau đi tiếp, hắn cũng không đứng lại chờ nàng nưa.
Lúc đến sảnh chính của phủ Định Bắc hầu, tất cả người trong phủ đều đã chờ sẵn. Minh Nghi đi nhanh vài bước, kéo cánh tay Mục Giác lại. Hắn hơi dừng chân, sau đó định vùng ra, nhưng nàng giữ rất chặt. Khi hai người bước qua ngưỡng cửa, cuối cùng hắn cũng đành chấp nhận số phận.
Trong sảnh chính, ngoài Mục lão phu nhân và vợ chồng Định Bắc hầu ra, những người khác đều đứng dậy chào họ. Minh Nghi có địa vị tôn quý, cho dù nàng làm con dâu trong phủ, mọi người vẫn phải chào nàng theo lễ quân thần.
Mục lão phu nhân đã ngoài bảy mươi, có bốn người con trai thì ba người đã hi sinh trên chiến trường, được tiến để phong là lão thái quân, mái tóc cũng đã bạc trắng. Bà chống quải trượng đầu rồng do tiên để ban tặng, nhìn hai vợ chồng cháu trai nhà mình với nụ cười hiền hậu.
Định Bắc hầu Mục Thọ Tương là con trai thứ tư của lão thái quân, tuổi đã ngoài bốn mươi. Vì lập được chiến công hiển hách, nên ông vẫn đang nắm giữ quân đội đóng tại những thị trấn quan trọng ở biên cương. Cao Duy không hạ được ông, ông trở thành cái gai trong mắt những tướng lĩnh nhà bần hàn.
Giang thị - phu nhân Định Bắc hầu cũng đã gần bốn mươi tuổi, nét mặt tươi cười rất dịu dàng, xem ra không phải là người khó gần. Giang thị xuất thân từ gia tộc lâu đời ở Thái Nguyên, nhà mẹ đẻ xếp vào hàng danh gia vọng tộc, tính tình hiền hòa.
Anh cả của Mục Giác là Mục Trinh, năm nay ngoài hai mươi tuổi, hiện đang giữ chức Đô thống của quân trấn thủ Lộc Kinh. Hắn cũng là một trong những quý công tử có thể đối chọi với đám người Cao Duy. Năm ngoái, hắn đã kết hôn với Lục Giảo Giảo, con gái út của nhà Lục thừa tướng.
Lục Giảo Giảo ít hơn Minh Nghi một tuổi, là bạn học từ thuở nhỏ kiêm bạn thân nhiều năm của nàng. Lúc này, Minh Nghi rất không vui trước nụ cười toét miệng của nàng ấy.
Bức chân dung của Mục Giác là do nàng ấy đưa cho nàng, nếu không, dưới sự kiểm soát của Cao Duy và Thư Quý phi, những người được đưa đến trước mặt nàng chỉ có thể là con cháu những nhà bần hàn mà thôi.
Một người trượng nghĩa như nàng ấy, đương nhiên là sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn chị em tốt của mình bị người ta mưu hại.