Nghe Nói

Chương 3: Góc Nhìn Của Sở Thanh Thanh




Hôm nay khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, cái se lạnh đầu thu tràn vào phòng.

Trước hiên nhà có mấy tiểu nha đầu đang nói chuyện rôm rả. Chủ nhân còn chưa dậy, bọn họ đã dám ồn ào, ầm ĩ. Trong lòng ta càng thêm bực bội, muốn gọi người đuổi đám nha đầu đang nhao nhao kia đi nhưng nhìn quanh căn phòng vắng ngắt, chẳng có ai để ta sai bảo.

Trong lòng càng cảm thấy mệt mỏi. Từ khi gả vào Giang gia, ta càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.

Ta nhớ đến câu chuyện của thuyết thư tiên sinh ở trà lâu vài ngày trước. Trong câu chuyện của ông ấy, ta là một thứ nữ chưa từng được sủng ái, trở thành thiếu phu nhân của Giang phủ, phong quang hiển hách, độc chiếm sự ưu ái của trời cao.

Trước khi thành thân, ta cũng từng tưởng mình là con cưng của Trời. Mặc dù gặp phải tai nạn xe cộ nhưng may mắn xuyên không; mặc dù thân phận là thứ nữ nhưng trên đường đào hôn lại vô tình gặp gỡ Giang Thời Ứng bị nạn hôn mê; mặc dù thân phận cách biệt nhưng Giang Thời Ứng lại từ chối vô số danh môn khuê tú, chung tình với mình ta.

Thế nên, dù cho gia đình của nguyên thân không có ai thật tình yêu thương ta, dù cho mẹ chồng, em chồng đều không thích ta, ta vẫn nở mày nở mặt gả vào Giang gia trước hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt ghen tị.

Cô bé Lọ Lem vượt qua muôn ngàn chông gai gả cho hoàng tử, sau đó, họ sẽ sống vui vẻ bên nhau, cả đời ân ái, trai gái đủ đầy, bình an hạnh phúc.

Đáng tiếc, đó chỉ là truyện cổ tích.

Thành thân chưa đầy nửa tháng, ta gặp Tô Khanh Từ.

Ta mơ hồ biết được một ít chuyện giữa nàng và Giang Thời Ứng. Hai người họ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nghe nói gia trưởng hai nhà đã sớm nhất trí với nhau, đợi Tô Khanh Từ cập kê, Giang gia sẽ tới cửa cầu hôn.

Nàng là con dâu hoàn mỹ trong lòng mẹ chồng, là thục nữ danh môn tài sắc vẹn toàn trong lời em chồng, là nữ chủ nhân tương lai mà hạ nhân trong phủ ngầm thừa nhận.

Nếu không có ta, tất cả những điều đó sẽ trở thành sự thật.

Ta núp sau thân cây, dùng ánh mắt bắt bẻ nhất dò xét vị tình địch này. Cuối cùng, ta không thể không thừa nhận nàng xinh đẹp tuyệt trần, ăn nói tao nhã, khí chất thanh cao, là một tiểu thư khuê các hoàn mỹ.

Trong lòng ta lờ mờ sinh ra cảm giác vượt trội. Mười phần thì hết chín phần nàng chỉ là một con búp bê xinh đẹp nhưng nhàm chán. Ai mà muốn cưới loại người cổ hủ kia làm vợ cơ chứ. Còn ta thì khác, ta không giống những tiểu thư khuê các thời cổ đại này. Ta thông minh, thú vị hơn nhiều. Thế nên Giang Thời Ứng mới yêu ta, bất chấp dư luận mà từ hôn với Tô Khanh Từ.

Mang cảm giác ưu việt này trong lòng, ta bắt đầu âm thầm chú ý đến Tô Khanh Từ.

Nàng đính hôn, người kia chỉ là đích tử vô danh của một Hầu phủ nhị đẳng, cách một trời một vực với Giang Thời Ứng tuổi còn trẻ đã lãnh binh ra trận.

Sau khi Tô Khanh Từ thành thân, rất hiếm khi thấy nàng xuất hiện ở các buổi yến hội. Hình như mẹ chồng của nàng vô cùng hà khắc, mỗi ngày đều bắt nàng đến lập quy củ. Sau này, nghe nói trượng phu của nàng đưa một ca kỹ từ bên ngoài về, khá là sủng ái. Nàng chỉ có thể nén giận đóng vai người vợ đức hạnh.

Những tin tức tương tự cứ đều đặn mà truyền đến. Ta bực nàng không biết tranh đấu, vì danh tiếng hiền lương mà bỏ qua hạnh phúc của chính mình, nhưng dưới đáy lòng lại có chút vui vẻ.

Khi so với đứa con cưng của Trời như nàng, tình cảnh của ta dường như cũng không tệ lắm. Mẹ chồng lạnh nhạt, thờ ơ; em chồng không ngừng châm chọc, khiêu khích; người hầu trong phủ không tuân theo kỷ luật. Ta tự thấy mình đối xử với hạ nhân hết sức tử tế, không bao giờ đánh chửi, bọn họ lại bắt đầu dùng giở trò gian trá, bằng mặt không bằng lòng. Ta dạy thị nữ của mình về quyền bình đẳng giữa người với người; bọn họ đúng ra phải một dạ trung thành, trở thành thành thuộc hạ đắc lực nhất của ta. Thế nhưng cái ta nhận được là nhìn thấy bọn họ nhân lúc Giang Thời Ứng say rượu, muốn bò lên giường của hắn.

Điều làm ta sợ hãi nhất chính là: Giang Thời Ứng thay đổi. Đó là một sự lạnh nhạt không thể nhìn bằng mắt nhưng lại từ từ lan tỏa khắp đáy lòng. Hắn dường như cũng nhận thức được điều đó, mỗi lần trò chuyện cùng ta đều cố gắng vực dậy tinh thần, không để ta phát hiện hắn đã vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn nói lời quan tâm ta như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ, ta cảm thấy toàn thân phát lạnh. Một nỗi sợ che trời lấp đất bao trùm lấy ta. Nếu Giang Thời Ứng không còn yêu ta nữa, chờ đợi ta sẽ là gì?

Ta không dám nghĩ đến.

Sau khi Lọ Lem và hoàng tử kết hôn, họ đã trải qua những gì? Khi cảm giác mới lạ qua đi, Lọ Lem có còn giữ vững được cuộc hôn nhân của mình hay không? Liệu hoàng tử có yêu nàng mãi mãi hay không? Những câu chuyện cổ tích không bao giờ nhắc đến kết cục sau này, liệu mọi chuyện có đẹp đẽ được như người đời tưởng tượng hay chăng?

Ta cảm thấy đau đớn và chán nản. Giang phủ hoa lệ, tinh xảo tựa như một chiếc lồng giam khổng lồ, ép ta đến mức sắp thở không nổi. Ta dần dần chán ghét những buổi yến tiệc liên miên không dứt của Trường An; những quý phu nhân xinh đẹp, rạng ngời, mặt ngoài thân thiết với ta như tỷ muội nhưng ánh mắt, động tác lại lộ rõ vẻ khinh thường, phảng phất như đang nói: ‘Nhìn xem! Đó chính ả thứ nữ gả vào phủ tướng quân! Nghe nói đến cả hạ nhân cũng quản lý không nổi.’

Mỗi khi ta cảm nhận được loại ác ý đó, muốn kiềm chế ý định quay người rời đi, ta đều sẽ nghĩ đến Tô Khanh Từ. Nàng xuất thân cao quý, tài sắc vẹn toàn, vậy thì đã sao? Nàng ở nhà chồng cũng không được hoan nghênh. Phu quân không yêu nàng, thậm chí không cho nàng một chút tôn trọng. Nghe nói ba năm qua, nàng đã sinh hai đứa con gái, bất đắc dĩ phải chủ động nạp thiếp cho trượng phu. Nghe nói hai ngày trước, nàng phải nâng một nha hoàn lên làm thị thiếp. Mặc dù Giang Thời Ứng lạnh nhạt với ta nhưng hắn chưa từng nhắc đến chuyện nạp thiếp. Có người phụ nữ nào lấy chồng mà không bị mẹ chồng làm khó dễ? Ít nhất ta còn được trượng phu yêu thương, so với với hầu hết phụ nữ, đã vô cùng hạnh phúc.

Chỉ có chút an ủi nhỏ nhoi này, như ánh lửa giữa đêm đông, chèo chống ta đối mặt việc nhà rườm rà, tẻ nhạt; biểu tình ngày càng lạnh lẽo của mẹ chồng; áp lực bảy năm chưa có một mụn con; cùng mối quan hệ phu thê đồng sàng dị mộng.

Tiếng mưa rơi dưới mái hiên vẫn liên miên không dứt, cái lạnh của mùa thu xuyên qua chăn bông thấm vào tận xương tủy. Ta nhắm mắt lại, như thể trở lại cái đêm chúng ta lần đầu gặp gỡ, ánh sao trời phản chiếu trong mắt hắn, hắn nói: “Tại hạ Giang Thời Ứng, xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?”