Nghe Nói Yêu Đương Sẽ Khiến Con Người Trở Nên Đẹp Hơn

Chương 6: Mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu đúng đối tượng thôi!




Edit: Ếch

Beta: Cún

__________________

Lớp bọn họ có tổng cộng 39 người, 8 người là nam, còn lại đều là nữ.

Buổi chiều có lớp thực hành, nam và nữ phân ra thành hai lớp khác nhau, sau khi đo xong cân nặng họ liền tách ra trở về phòng tập của mình.

Hứa Vị là giảng viên của bọn họ, Kinh Vũ đã phải tốn rất nhiều tiền để mời được vị giảng viên từ Đoàn múa ba lê F quốc về trường dạy, mặc dù không phải là chủ tịch đoàn múa ba lê nhưng anh đã có vô số lần đóng vai chính, mọi người vẫn luôn đoán già đoán non lý do vì sao anh đồng ý giảng dạy.

Hề Thủy là sinh viên triển vọng nhất của anh.

Cậu có năng khiếu, yêu nhảy múa một cách thật lòng chứ không phải vì danh tiếng và ánh hào quang mà nó mang lại, cậu có thể chịu đựng khổ cực, tính cách cũng đơn thuần, quan trọng nhất là trong nhà có chỗ dựa. Mặc dù dựa vào thực lực của Hề Thủy, sau khi tốt nghiệp thi vào đoàn múa còn có thể trở thành chủ tịch, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, đứa trẻ càng có thiên phú càng dễ thất bại.

*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (不怕一万, 就怕万一): ý là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may bất ngờ xảy đến.

Đặc biệt Hề Thủy có một nhược điểm siêu lớn.

Em ấy!

Cái miệng em ấy!

Em ấy không thể quản cái miệng của mình được!

Hứa Vị thở dài.

Hề Thủy đang cầm dây luyện tập quay qua nhìn thầy, cậu nhạy cảm nhận ra tiếng thở dài của thầy giáo liên quan đến mình, thân thể hơi nghiêng một cái, động tác bỗng dừng lại.

Hứa Vị nâng nhẹ cằm, ra hiệu cho cậu tiếp tục.

Lâm Tiểu Kim xoay người một vòng, cậu ta đối với nhảy múa vẫn luôn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới*, mặc dù thích thật đấy, những cũng sẽ không vì nó mà liều mạng, cậu ta đi vòng quanh Hề Thủy, "Tao nói cho mày biết, cuối tuần chỉ cần ăn xong bữa thịt nướng với bọn tạo, đảm bảo mày sẽ gầy thôi!"

*Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (三天打鱼两天晒网): ý là làm việc hay gián đoạn, không kiên trì, lười biếng.

Hề Thủy cúi đầu kéo cạp quần lên, mồ hồi chảy xuống cái cằm nhọn đến mu bàn tay, thở hổn hển: "Vì sao?"

Lâm Tiểu Kim dừng lại, giải thích cho cậu: "Thịt nướng nhá, thịt là calo đúng không? Nếu mày đem hết calo đi nướng thì chả phải calo bằng 0 sao, chắc chắn ăn xong sẽ gầy!"

Hề Thủy dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên má, đôi mắt ngập trong ánh nắng chiều tà lóe lên chút kinh ngạc, "Lâm Tiểu Kim, mày đọc phải sách trắng rồi."*

Lâm Tiểu Kim: "....."

*Sách trắng => sách không có chữ => không đọc được cái gì cả => ý bảo Lâm Tiểu Kim nói linh tinh vớ vẩn đó =)))

Trước khi tan học, Hứa Vị nhảy cùng cô giáo Giang Điệp lớp con gái bên kia phân cảnh 1 và 2 của vở cho bọn họ xem.

chủ yếu kể về một câu chuyện tình buồn, tên của vở kịch có nghĩa là , nam chính là chiến binh trẻ Solor, nữ chính là vũ công đền thờ xinh đẹp Nikiya, bên cạnh đó còn có các vai như nhà vua và công chúa, thầy tế lễ thượng phẩm* và các bạn của nữ chính.

*Thầy tế lễ thượng phẩm (大祭司): là trung gian giữa Đức Chúa Trời và con người, có nhiệm vụ dâng tế lễ chuộc tội cho toàn thể dân chúng.

Phân cảnh đầu tiên kể về việc nam chính vốn đã đính hôn với công chúa lại bị thu hút bởi nữ chính nên đã bày tỏ tình cảm của mình, nhưng thầy tế lễ thượng phẩm đã bí mật theo dõi bọn họ.

Ở phân cảnh thứ 2, bối cảnh ở một cung điện lộng lẫy và rực rỡ, tại vũ hội, nam chính và công chúa nhìn rất đẹp đôi, đều là trai tài gái sắc, nhưng vào lúc ấy, thầy tế lễ thượng phẩm đã tiết lộ bí mật giữa nam chính và nữ chính cho nhà vua.

Người đóng vai công chúa là Lý Vi Vi đã từng hợp tác vài lần với Hề Thủy, cũng coi như ăn ý, vậy nên lúc phân vai, Hứa Vị và Giang Điệp đã từng suy xét cho Lý Vi Vi diễn vai nữ chính, nhưng hình tượng của của cô lại không thích hợp với hình tượng người vũ nữ, mà phù hợp hơn với vai diễn ngây thơ lại hơi có chút cá tính.

Trong vở kịch, công chúa biết được chồng sắp cưới vụng trộm với một vũ nữ sau lưng mình nên đã muốn dùng rắn độc để giết chết nữ chính, kết quả đúng là con rắn ấy đã cắn chết nữ chính, nhưng đồng thời nó cũng cắn cả công chúa.

Hề Thủy đã nhảy xong, động tác biểu cảm đều không thể chê vào đâu, Lâm Tiểu Kim lại gần cậu: "Mày là đồ cặn bã."

Hề Thủy dùng khăn lau mồ hôi, đáp: "Tao không phải."

Chiến binh mà cậu đóng là một kẻ cặn bã.

Nhưng cậu thì không.

"Được rồi, tan học thôi. Một vài bạn vẫn cần phải chăm chỉ luyện tập sáng tối để không bị tụt lại phía sau, mọi kỹ năng cơ bản của múa ba lê đều vô cùng quan trọng!" Mái tóc dài của Giang Điệp được búi gọn gàng sau đầu, cô vốn là hiệu trưởng 4 năm của Đoàn múa ba lê Kinh Thành, hiện tại đã lui xuống, năm nay cô đã hơn 40 tuổi, khí chất tao nhã cùng vẻ mặt luôn điềm tĩnh như nước, tùy tiện làm một động tác cũng đẹp đến choáng ngợp.

Hề Thủy và Lâm Tiểu Kim cùng ôm bình nước đi tới phòng tắm để thay quần áo.

Mặc dù Kinh Vũ Kinh Thể dẫu nghìn năm nữa cũng không thể hòa hợp thì cả hai vẫn phải luyện tập ở chung một tòa học.

Khu tập luyện được chia làm hai tòa là tòa A và tòa B, có hành lang dài nối liền giữa hai tòa nhà, riêng tầng 3 có hành lang đúc xi măng, hai bên trái phải được lắp kính thủy tinh.

Hề Thủy học ở tòa A, nhưng nếu muốn tắm thì phải đi sang tòa B.

Chỉ có một phòng tắm lớn trên cùng một tầng của hai tòa nhà, mỗi gian tắm được ngăn cách bằng một tấm rèm.

Không hay xuất hiện tình trạng thiếu gian tắm vì các chuyên ngành khác nhau sẽ có lịch học khác nhau, bên cạnh đó còn có kha khá người lười tắm nữa.

Nước từ vòi hoa sen của trường mạnh đến mức như sắp rửa luôn lớp da trên người đi, Hề Thủy nhắm chặt mắt, cau mày, nhanh chóng lau người rồi mặc quần áo ra ngoài.

Lâm Tiểu Kim lại tắm vô cùng chậm rãi, Hề Thủy đứng ở hành lang nhét quần áo bẩn vào túi xách, rồi dùng khăn khô lau tóc. Mặt trời buổi chiều vẫn vô cùng chói chang, Hề Thủy chọn đứng ở chỗ ánh nắng không chiếu tới.

Cậu hạ ánh mắt xuống, nhìn thấy một nhóm nam sinh đang đi lên cầu thang. Nhìn thoáng qua đã biết nhóm này bên Kinh Thể, sinh viên Kinh Vũ không to lớn như vậy, hơn nữa nhìn vào quần áo rồi băng bảo vệ cổ tay, cặp sách các kiểu đã đủ để chứng minh là người Kinh Thể.

Một người trong số họ đã vừa đi vừa cởi quần áo rồi.

Hô hấp Hề Thủy hơi chậm lại.

"Trùng hợp thật đấy....." Chu Trạch Kỳ chậm rãi mở miệng, hắn nhìn Hề Thủy đang ướt nhẹp, "Cậu cũng vừa tan học à?"

Hề Thủy vô thức nắm chặt quai túi của mình, tay còn lại cầm khăn lông, đáp: "Ừm."

Chu Trạch Kỳ từ khúc cua cầu thang liếc mắt lên đã thấy Hề Thủy đang đứng phía trên.

Tóc cậu lau mãi nhưng có vẻ vẫn chưa khô được, giọt nước rơi từ trên tóc xuống gò má trắng nón và phần cổ được lộ ra, giống như ánh nắng chiều đông chiếu lên đụn tuyết trắng tinh chưa tan, cả người cậu như đang tỏa sáng.

Hề Thủy mặc quần short, ống quần dài đến đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng tắp và đường cong bắp chân mê người, hầu hết các vũ công nhìn đều gầy gò, nhưng thực chất họ rất rắn chắc, nếu không thì sẽ không thể hoàn thành một loạt các động tác khiêu vũ có độ khó cao.

Làn da lộ ra ngoài của Hề Thủy rất đều màu, nhìn vừa mượt vừa trắng y hệt như một viên ngọc trai hoàn mỹ.

Không chỉ mỗi Chu Trạch Kỳ nhìn thấy Hề Thủy, những người khác cũng nhìn thấy cậu.

Ngô Phong Dực còn kéo cổ áo mình lên mũi ngửi một cái, "Cứu tôi với, sao tôi lại cảm thấy cậu ta không cùng một thế giới với bọn mình vậy? Đột nhiên tôi cảm giác mình rất hôi."

"Các cậu đi vào trước đi, tôi chờ bên ngoài."

"Ủa, tại sao?"

"Không cần phải lo đâu."

Trước khi Ngô Phong Dực bước vào phòng tắm có quay đầu lại nhìn một cái, vừa đúng lúc thấy Chu Trạch Kỳ đang đứng trước mặt Hề Thủy, còn định đưa tay sờ vào nơi nào đó, nhưng đối phương lại quay đầu đi tránh khỏi động tác của hắn.

Ái chà.

Ngô Phong Dực hiểu rồi nhá.

"Bọn họ đều là bạn học của tôi." Chu Trạch Kỳ đứng thẳng người, nhận ra Hề Thủy đang nín thở nên lùi lại vài bước: "Cậu đang chờ ai hả?"

Hề Thủy thở phào nhẹ nhõm.

Chu Trạch Kỳ cao hơn cậu nửa cái đầu, nhưng mỗi chiều cao thì không đủ để tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ đến vậy, cộng thêm giọng điệu thản nhiên, lớp cơ bắp ẩn dưới lớp quần áo và hành động bất thình lình của hắn khiến ai cũng cảm thấy mọi việc đều được kiểm soát một cách dễ dàng trong tay Chu Trạch Kỳ.

Nó khiến Hề Thủy cảm thấy, cậu là mèo, là thỏ, là chú chim sẻ đột nhiên bị đối phương chặn ngang xoay mười vòng làm váng hết cả đầu.

"Chờ Lâm Tiểu Kim."

"Lâm Tiểu Kim là bạn của cậu à?" Chu Trạch Kỳ nhếch môi, "Bạn trai?"

"Không, không phải," Hề Thủy lập tức làm rõ, loại hiểu lầm nãy đã xảy ra với Chu Trạch Kỳ rồi, không thể có thêm bất cứ hiểu lầm với ai nữa, "Bọn tôi là bạn tốt." Cậu nhấn mạnh chữ 'tốt' nhằm một lần nữa khẳng định.

"Ồ," Chu Trạch Kỳ khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, "Cậu không yêu đương?"

Hề Thủy gật đầu, ngừng lại một lát rồi lại lắc đầu.

Đôi mắt Chu Trạch Kỳ từ từ nheo lại.

Hề Thủy ngẩng đầu lên, nói: "Nói không chừng, yêu đương ấy, ai dám nói trước được đúng không?"

Hề Thủy không hiểu được ý tứ trong mắt Chu Trạch Kỳ, cậu chỉ cảm thấy dù là ở khoảng cách an toàn như vậy mà vẫn cảm nhận được cảm giác không lành đang lao về phía mình.

"Cũng....đúng." Chu Trạch Kỳ nói rất chậm rãi.

Cuối cùng cũng thấy được sự đồng tình, Hề Thủy cười một tiếng, để lộ hai hàm răng trắng, "Chuẩn nhỉ?"

"....."

-

Hề Thủy đi ăn cơm với Lâm Tiểu Kim.

Cậu không thích ăn rau, đặc biệt là dưa chuột và súp lơ xanh, đây là hai loại rau cậu ghét nhất trần đời.

Lâm Tiểu Kim cũng không thích ăn chúng.

Vì vậy họ phải nhặt rau ra khỏi salad.

Đúng lúc đó bọn họ gặp Hứa Vị cũng đang ăn cơm ở căn tin, Hứa Vị liền ngồi xuống cạnh hai người.

"...."

"Kén ăn không tốt đâu." Hứa Vị cầm một khoanh ngô lên, từ tốn bóc từng hạt một.

Hề Thủy đành miễn cưỡng nhét súp lơ và dưa chuột vào miệng.

Ăn xong mấy miếng rau khó ăn bậc nhất này, Hề Thủy cảm thấy cảm giác thèm ăn của mình đã bị xóa sạch.

Ngày mai là thứ 7.

Lúc tạm biệt nhau, Lâm Tiểu Kim nắm tay Hề Thủy, mắt rưng rưng, "Ngày mai, thịt nướng, đừng có quên!"

Hề Thủy lộ ra vẻ mặt do dự: "Tao không thể ăn được đâu."

"Thế thì mày ăn đúng một bữa trong ngày thôi."

Ý kiến này....

không tồi đâu!!!!

Nhưng Hề Thủy cũng cần phải tìm cách giảm cân và duy trì cân nặng mới được.

Chủ yếu là do cân nặng của cậu cứ lên xuống thất thường nên Hề Thủy luôn cảm thấy bất an, nếu có thể cố định số cân thì tốt rồi, vậy thì cậu sẽ không sợ bị tăng cân do ăn uống nữa.

Buổi tối sau khi luyện tập xong, Hề Thủy cầm máy tính bảng nằm trên giường tra cách giảm cân, tìm được cái nào thì ghi ngay vào note của mình.

- -------- Phương pháp giảm cân bằng dưa chuột?

Cái này không được, nếu chỉ ăn dưa chuột thì không có đủ dưỡng chất, thiếu tinh bột thiếu chất béo, rất phản khoa học.

- -------- Phương pháp giảm cân bằng màng bọc thực phẩm?

Đợi đã, không được, không thể dùng dầu ớt được.*

*Bên Trung người ta nghĩ ra cách bôi dầu ớt lên bụng sau đó cuốn màng bọc thực phẩm để giảm mỡ bụng đó mọi người =))))

- -------- Phương pháp giảm cân 21 ngày?

Quá khắc nghiệt, cơ thể sẽ bị tổn thương mất.

Hề Thủy cắn bút Apple, cau mày.

Phải làm sao đây.

Không có phương pháp nào trong số này trông đáng tin cả.

"Yêu đương giúp giảm cân đó, hôn môi có thể đốt cháy calo!" Những gì Lâm Tiểu Kim nói trước đó đột nhiên vang lên trong đầu Hề Thủy.

Cậu do dự mấy giây, sau đó nhập câu hỏi vào ô tìm kiếm: Hôn môi có đốt cháy calo không?

Trang web đã tải xong.

Câu trả lời là: Việc chạm môi đơn giản thì không tiêu hao calo, nhưng hôn sâu thì lại có thể đốt cháy calo.

Hề Thủy nhìn câu trả lời đang được hiển thị trên màn hình, lập tức ngồi thẳng dậy, dùng bút viết nhanh mấy chữ lên màn hình.

[Hôn môi bao lâu thì đốt cháy được calo?]

[Trả lời: Hôn môi một phút đốt cháy 6,4 calo.]

Hề Thủy nghĩ nghĩ, làm tròn xuống thành 6 calo đi.

Vậy nếu hôn môi một tiếng sẽ đốt cháy được 360 calo, tương đương với chạy bộ 6km.

Chạy bộ cần giày thể thao, quần áo thể thao, còn cần cả sân chạy.

Mà hôn môi thì chả cần gì cả, hôn môi, chỉ cần một đối tượng thôi!!!

Hề Thủy xóa những phương pháp lộn xộn vừa ghi trong note của mình đi, sau đó viết phương pháp hôn môi để giảm cân ngay dòng đầu tiên, viết xong, đầu bút dừng lại, cậu nhận ra mình đã bỏ sót vấn đề quan trọng nhất, là mắt xích then chốt của phương pháp này.

Đó là, cậu không có đối tượng nào để hôn môi mọi lúc mọi nơi cả!