*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
36.
Không biết có điềm gì không nhưng từ sau khi trở về từ buổi gặp gỡ 4 người kia, tôi thường xuyên đụng mặt Kiều Triết và Khương Giang.
Từ giảng đường đến nhà ăn hay sân vận động, rất dễ dàng bắt gặp.
Tôi bất chợt nhớ đến câu nói “Tôi nhường Kiều Triết cho cậu” rồi không nhịn được mà bật cười.
Hai người bọn họ bây giờ có lẽ cũng trở thành người yêu của nhau rồi.
Nhưng tôi không có cảm xúc đặc biệt gì lắm.
Chỉ là gần đây, tôi phát hiện Kiều Triết hình như đang cố ý.
Cậu ấy sẽ lựa vào đúng lúc tôi xuất hiện, sau đó “vô tình” nhìn thấy chỗ ngồi của tôi, hai người bọn họ cuối cùng sẽ an tọa tại một vị trí mà tôi vừa hay có thể chứng kiến toàn bộ sự ngọt ngào của một chuyện tình mới chớm nở.
Cố ý khoe khoang để làm gì? Để tôi tuyệt vọng rồi triệt để từ bỏ cậu ấy?
Đúng là đồ trẻ con
…
Dạo gần đây tôi bắt đầu chịu khó cập nhật trên Bili hơn, nhưng các video chủ yếu đều là những bản tình ca ngọt ngào.
Vậy là có không ít người liền vào hỏi, “Chị có người yêu rồi đúng không?”, “Ngửi thấy mùi tình yêu ở đây…”
Mà đối diện với những cmt như thế tôi tự nhiên lại cảm thấy rất yêu đời
Nhưng không biết vì sao, gần hai tuần nay tôi chưa nhìn thấy phó giáo sư lần nào.
Chúng tôi chỉ liên lạc với nhau trên wechat.
Nội dung trò chuyện vẫn loanh quanh các chủ đề như bên chân bị thương, học tập và tương lai của tôi
Như thể thầy chẳng còn chủ đề nào để nói với tôi nữa vậy.
Cho đến một ngày, tôi không nhịn được mà hỏi thêm.
“Tuần sau trường hàng xóm của trường mình có lễ hội âm nhạc, anh có muốn đến xem không?”
“Có lẽ là không được rồi.”
“À, vâng.”
“Anh ơi, cái tài khoản wechat riêng tư của anh ấy, anh add em nhá?”
“Chính là cái này đây.”
Rõ ràng không phải.
Làm gì có tài khoản riêng tư nào chỉ toàn là bài viết, hình ảnh, tài liệu liên quan đến công việc như thế.
Tôi lại “À, vâng” thêm lần nữa.
Sau đó không nhắn tin cho thầy nữa, đương nhiên, thầy cũng không nhắn lại cho tôi.
Thầy đột nhiên trở nên rất lạnh lùng xa cách, dường như khác hoàn toàn với con người trước kia vậy.
Tôi rúc đầu vào trong chăn, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vậy là, tôi lại tự mình đa tình thêm lần nữa sao?
Đang lúc bực bội thì wechat hiện thông báo, còn tưởng là Tống Tịnh Hán hồi tâm chuyển ý rồi, ai dè người gửi tới lại là Kiều Triết.
Cũng khá lâu rồi kể từ lần từ chối trước, lần này Kiều Triết còn kèm thêm một tin nhắn “Chiêu Chiêu, gần đây cậu có tốt không?”
Tôi do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
“Nhờ phúc của cậu, tôi rất ổn.”
“Vậy thì tốt.”
“Cậu và Khương Giang ở bên nhau rồi đúng không?”
“Bách niên giai lão nhé!”
“Cậu và Tống Tịnh Hán cũng vậy?”
“Thầy đối xử với tôi rất tốt, nhưng giữa chúng tôi không phải là mối quan hệ đó.”
Kiều Triết rep lại rất nhanh, gần như nhanh X2 so với những lần trước, “Có thật không?”
Tôi không thèm nhiều lời với cậu ta, quẳng điện thoại sang một bên.
Đêm khuya, cả kí túc dần dần chìm vào bóng tối, nỗi buồn trong tôi lại càng trỗi dậy.
Tìm được một người thích mình khó thế à?
Một cảm giác thất bại và tự ti mạnh mẽ trào dâng…
Chính vào lúc này, màn hình điện thoại phát sáng.
“Công việc kết thúc rồi, tôi có lẽ sẽ kết thúc đợt công tác sớm hơn so với dự kiến, có thể tham gia lễ hội âm nhạc cùng em.”
Có cảm giác như cả thế giới của tôi đã được thắp sáng chỉ bằng một câu nói này.
Tôi đã phải ngồi mất mấy phút để lấy lại bình tĩnh rồi mới trả lời.
“Anh vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
“Sắp được gặp em rồi.”
Tôi lại đứng hình thêm lần nữa nhưng trái tim lại đập dữ dội.
Nhưng như một phản xạ tự nhiên, tôi rep thầy chỉ bằng ba chữ đầy xúc tích, “Em đợi anh.”
39.
Cả ngày hôm sau, tôi hạnh phúc đến mức thành ra ngơ người, thi thoảng lại bật cười như một đứa ngốc.
Tiểu Mạch đang ăn, thấy vậy thì liền hỏi, “Sao đây?”
“Đừng có dọa tao, chứ não có bị ảnh hưởng đâu?”
“Không có gì đâu?”
“Thật?”
“Thật mà…”
Chuyện giữa tôi và Tống Tịnh Hán gần như trở thành một bí mật.
Suốt mấy hôm nay, điều mà tôi nghĩ được chỉ có là khi nào thầy sẽ về.
Chiều thứ 6, sau khi tan học, một nam sinh trong dàn hợp xướng đến chỗ tôi lấy nhạc phổ, tôi bảo cậu ấy đợi ở bên ngoài kí túc rồi lật đật chạy lên phòng lấy.
Đến lúc đưa nhạc phổ cho người bạn kia xong và quay đầu lại thì liện bắt gặp một ánh mắt.
Đối phương rảo từng bước thật lớn về phía tôi.
Gương mặt quen thuộc, đôi mắt sáng ngời và nụ cười dịu dàng càng lúc càng hiện ra rõ ràng hơn nữa.
“Anh về rồi.”
Khoảnh khắc đó, tôi thật lòng muốn nói, “Nhớ anh thật nhiều.”
Nhưng lại thôi…
40.
Chúng tôi cùng nhau đến tiệm thịt nướng lần trước.
Lần này hai chữ “chúng tôi” cùng nhau đi ăn đã trở thành sự thực rồi.
Ăn đến giữa chừng, Tống Tịnh Hán bỗng bâng quơ hỏi, “Nam sinh đợi em ở bên ngoài kí túc đó là ai?”
“Là bạn trong dàn hợp xướng của bọn em, cậu ấy đến lấy nhạc phổ.”
Thấy gương mặt linh hoạt mọi khi hôm nay lại có đôi nét ỉu xìu như bánh đa dính nước, tôi buột miệng trêu, “Anh ghen đấy à?”
Tống Tịnh Hán đứng hình trước.
Tôi đứng hình sau
“À, em, em không có ý đó, ý em là…”
Thấy tôi cuống cuồng giải thích, thầy lại như tươi tỉnh hẳn lên.
“Bị em phát hiện rồi.”