Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương

Chương 54




Trưa ngày thứ tư, Quách Hàn Như trở về phủ Trực Lệ.

Quách Hàn Như là một vị quan luôn tận tâm dốc sức làm việc. Trong thời gian ba ngày, ông luôn ở bên bờ đê, e là chưa từng nghỉ ngơi ngày nào. Khi về cả người đen nhẻm, gầy đi một vòng, trông tháo vát nhưng lại khá đáng thương.

Ông gặp Sơ Trường Dụ, việc đầu tiên là báo cáo chi tiết tình hình tuần tra. Vốn đê điều không có vấn đề gì, nhưng thân là đệ tử của người phụ trách xây đê, Quách Hàn Như lấy làm vinh dự, nói mãi không ngừng.

Báo cáo xong, Quách Hàn Như lấy một túi đựng vài đặc sản địa phương đưa cho Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục.

"Vốn không muốn chậm trễ thời gian vì mua số đồ vặt vãnh này." Quách Hàn Như cười ngượng ngùng nói với Sơ Trường Dụ "Nhưng phu nhân tại hạ là người coi sóc trong nhà, mỗi lần ra ngoài tại hạ đều mang về chút đồ dùng cho phu nhân, nên cũng mang một ít cho Sơ đại nhân và vương gia."

Đồ ông tặng không có gì quý giá. Toàn là thức ăn hoa quả đặc trưng ở địa phương.

Lần đầu tiên Sơ Trường Dụ thấy một quan viên thật thà chất phác như vậy, cảm tạ nói "Quách đại nhân tốn kém rồi."

Đối với Quách Hàn Như, quả thật rất tốn kém.

Trước đó, Sơ Trường Dụ có phái người đến Cổ Đổng Các mua hai món trang sức châu báu, vì vậy khi rời khỏi phủ Trực Lệ đã đưa cho Quách Hàn Như.

Quách Hàn Như từ chối, Sơ Trường Dụ bèn nói với ông "Vật này không phải Sơ mỗ tặng đại nhân. Xem như Sơ mỗ tặng cho Quách phu nhân, cảm ơn bà ấy coi sóc chu toàn việc nhà, để Quách đại nhân an lòng làm quan trong triều, không cần lo lắng chuyện gì."

Quách Hàn Như nghe vậy chỉ đành cảm tạ, cười nói với Sơ Trường Dụ "Khi nào Sơ đại nhân có thê tử, hạ quan sẽ gửi quà đáp lễ."

Sơ Trường Dụ chưa kịp mở miệng, Cảnh Mục bên cạnh đã ậm ừ.

"Sơ đại nhân có biết, Lý đại nhân ở phía Nam đã mất rồi?" Quách Hàn Như dừng một chút, chợt nhớ ra, bèn hỏi Sơ Trường Dụ.

"... Lý đại nhân?" Sơ Trường Dụ nghe vậy cau mày "... Lý đại nhân nào?"

Quách Hàn Như nói "Là Lý đại nhân vừa được cử đi trị thủy sông Hoàng Hà."



Sơ Trường Dụ nhíu mày "Sao lại đột ngột như vậy?"

Quách Hàn Như thở dài, ghé sát gần y, nhỏ giọng nói "Hôm qua mới có tin nói là không cẩn thận rơi xuống sông Hoàng Hà chết đuối. Nhưng có người lại nói gã vốn đồng lõa với Công bộ Tiền đại nhân. Tiền đại nhân thất thế, nên gã sợ tội tự sát."

Sơ Trường Dụ cau mày.

"Hạ quan còn nghe nói, Bệ hạ định phái hạ quan hoặc Sơ đại nhân đến lấp chỗ trống." Quách Hàn Như nói "Tuy hạ quan bằng lòng vì Bệ hạ cống hiến sức lực, nhưng trong nhà còn mẫu thân bệnh nặng, không thích hợp đi xa. Lần đi này có thể mất ba đến năm năm, hạ quan thì chẳng sao, chỉ sợ mẫu thân đợi không được. Sơ đại nhân còn trẻ, là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp. Hạ quan bèn nghĩ, trao cơ hội này cho Sơ đại nhân."

Nói đến đây, Quách Hàn Như nhìn về phía Sơ Trường Dụ nói "Sơ đại nhân, không biết người thấy thế nào?"

Sơ Trường Dụ không lên tiếng.

Một lúc sau, Sơ Trường Dụ giả như không nghe thấy ông nói gì, cười nói "Quách đại nhân vừa về, đi đường mệt nhọc còn ở đây bàn chuyện với Sơ mỗ. Chi bằng đến phòng ăn, bày tiệc tẩy trẩn cho Quách đại nhân?"

Quách Hàn Như thấy y lảng tránh chủ đề, lại dẫn đầu đi trước, chỉ có thể thở dài đi theo phía sau.

Trời tối, Cảnh Mục đúng hẹn đến.

Lúc hắn đến, đèn trong phòng Sơ Trường Dụ vẫn còn sáng. Y đang ngồi bên ánh nến đọc sách.

"Thiếu phó." Cảnh Mục vừa thấy Sơ Trường Dụ liền vội vàng nói "Người không được đồng ý với Quách Hàn Như."

Sơ Trường Dụ dán mắt vào sách, trong lòng đang phiền não chuyện này. Lòng y rối bời nên khi ngước mắt lên, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Cảnh Mục chỉ nhìn y một cái, bèn kéo y từ ghế sập ôm vào lòng.

Sơ Trường Dụ sửng sốt, sau đó trầm giọng nói "Ngươi yên tâm, ta chưa đưa cuốn sách lược kia cho Hoàng thượng."

Sau đó, không đợi Cảnh Mục lên tiếng, y đã giơ tay vỗ vỗ lưng Cảnh Mục an ủi "Ta đã tính rồi, đợi Quách Hàn Như xuống phía Nam, sẽ giao sách lược kia cho ông ấy. Tuy năm nay lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng, nhưng cuốn sách lược kia dư sức xử lý nó."

Cảnh Mục còn tưởng mình nghe lầm.

Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy Cảnh Mục ngơ ngác nhìn mình. Cảm xúc trong đôi mắt ấy từ ngẩn ngơ đến hoang mang rồi đến mừng rỡ khó tin.

Hắn kéo Sơ Trường Dụ vào lòng, ôm thật chặt, giống như muốn hòa người này vào máu xương của mình.

Sơ Trường Dụ thấy bộ dạng của hắn, khóe miệng nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa ấm áp, đồng thời giơ tay ôm Cảnh Mục.

Hai người cứ như vậy đứng ôm nhau dưới ánh đèn. Qua một lúc lâu cũng không ai nói gì.

Hai vai Sơ Trường Dụ bị Cảnh Mục ôm đến phát đau, bèn giơ tay đẩy hắn một cái.

Nhưng Cảnh Mục mặt vẫn áp chặt vào đỉnh tóc y, cười hỏi y "Thiếu phó."

"Hửm?"



"Người có phải cũng yêu ta không?" hắn hỏi "Kiểu mà rất rất yêu ấy."

Mặt Sơ Trường Dụ nóng lên, khẽ cười một tiếng, đẩy đẩy hắn "Tên ngốc này, cả ngày chỉ biết ghen tuông --- mau buông ra, tay ngươi to như vậy, làm ta đau rồi."

Cảnh Mục lúc này mới cười ngây ngô buông y ra.

"Thiếu phó vừa nãy nghĩ gì vậy?" Cảnh Mục cười cười, lấy quyển sách trong tay y tùy ý lật vài trang rồi thảy lên bàn, sau đó giơ tay xoa bóp bả vai y.

Sơ Trường Dụ dừng một chút, sau đó thản nhiên nói "Vừa nãy ta nghĩ, không biết mẫu thân của Quách Hàn Như qua đời lúc nào. Chắc vẫn còn sống khỏe mấy năm nữa, cụ thể là năm nào thì ta quên rồi."

Cảnh Mục nghe vậy không chút nghi ngờ, nói "Còn có tám chín năm nữa, có thể đợi Quách Hàn Như về. Tuy sức khỏe lão phu nhân không tốt, nhưng có thể sống qua ngày, người để Quách Hàn Như đi thì tốt hơn. Cả đời ông ấy làm chức quan nhỏ, đi trị thủy sông Hoàng Hà có thể lập công lớn, lúc về có thể kiếm cho mẫu thân cơ hội phong cáo mệnh."

Sơ Trường Dụ cười nói "Đúng vậy. Nếu ta đi, trở về lại gánh thêm cái danh công cao lấn chủ."

Y che giấu cảm xúc trên mặt, cả Cảnh Mục cũng nhìn không ra.

Vừa rồi y ngồi đó, dĩ nhiên không nghĩ tới chuyện của Quách Hàn Như.

Y đang nghĩ, mấy ngày nay y có thể vì Cảnh Mục tranh thủ thời gian ở phủ Trực Lệ, nhưng chẳng bao lâu nữa y sẽ đẩy chuyện trị thủy cho người khác để không phải chia cách với hắn. Hành động của y đang đi ngược với giáo dục mà y được dạy từ nhỏ.

Vì niềm vui và ham muốn ích kỷ của bản thân, lại không làm những gì bản thân nên làm. Chuyện này có khác gì đào binh tham sống sợ chết trên chiến trường?

Nhưng y vừa thấy Cảnh Mục, lại không kiểm soát được mà vứt bỏ tất cả trách nhiệm và đạo đức đó. Giống như con nghiện, biết hành động này sai trái, nhưng vẫn không khống chế được bản thân.

Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, mình trúng độc thật rồi.

Ngày hôm sau, Tổng đốc Trực Lệ mới đến, bọn họ lên đường về kinh.

Trước khi đi, Tổng đốc Trực Lệ mới chắp tay chúc mừng Sơ Trường Dụ nhiều lần.

Sơ Trường Dụ mờ mịt, bèn hỏi y có chuyện vui gì. Mà Tổng đốc Trực Lệ chỉ nhướng mày, vui vẻ cười nói "Sơ đại nhân được Thánh thượng tin tưởng, chỉ sợ không lâu nữa sẽ một bước lên mây."

Tổng đốc Trực Lệ dường như biết ẩn tình gì đó, lại cố ý úp mở, hơi giống như lời xu nịnh. Sơ Trường Dụ hỏi lại, nhưng Tổng đốc Trực Lệ không muốn nói thêm.

"Sơ đại nhân về kinh thì sẽ biết." Tổng đốc cười nói "Hạ quan chúc mừng Sơ đại nhân trước, tóm lại nhất định là chuyện tốt."

Sơ Trường Dụ đầy nghi ngờ lên đường.

Đường trở về an bình hơn khi đến. Bọn họ tăng tốc lên đường, đến kinh thành thì trời vừa tối, còn chưa đến giờ giới nghiêm.

Sơ Trường Dụ bảo Cảnh Mục về trước, còn mình dẫn Quách Hàn Như vào cung diện thánh.

Thân thể của Càn Ninh đế rất sợ lạnh. Bây giờ vào hạ, đêm đến vẫn có gió lạnh, ông không chịu nổi. Khi Sơ Trường Dụ đến ngự thư phòng, ông đang ngồi trên ghế sập, khoác áo choàng lông cáo mỏng uống một tách trà sâm.

Thấy hai người họ đến, Càn Ninh đế đặt tách trà xuống, hỏi tình hình đê điều ở Trực Lệ.



Mấy ngày nay sức khỏe của ông ngày càng sa sút, thế nên tâm trạng cũng không mấy vui, khi nghe họ báo cáo cũng không bày ra bộ dáng vui vẻ, chỉ phất tay gọi người tới, ban thưởng cho hai người họ.

Sau đó, ông lại hỏi chuyện của Tôn Đạt Chí.

Tôn Đạt Chí hiện đang bị giam trong nhà lao, chỉ đợi liệt kê đầy đủ tội trạng sẽ xử trảm. Bây giờ ông hỏi, chỉ là đang cân nhắc xem nên trảm một mình gã hay trảm cả nhà.

Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, Càn Ninh đế mệt mỏi ho khan hai tiếng, bảo Quách Hàn Như lui ra trước, chỉ giữ lại Sơ Trường Dụ.

"Lý thị lang xuống phía Nam trị thủy chết rồi, Sơ tam lang có biết không?" Càn Ninh đế ho khan vài tiếng, bưng trà sâm trên bàn thấm cổ họng "Năm nay sông Hoàng Hà lũ lụt rất nặng, Sơn Đông lại hạn hán. Hiện giờ quan viên trong ngoài kinh chộn rộn không yên, Sơ tam lang, trẫm không muốn phía Nam hỗn loạn thêm nữa."

Càn Ninh đế định phái đi... lại là mình.

Sơ Trường Dụ cúi đầu quỳ xuống, thấp giọng nói "Hoàng thượng thứ tội... vi thần vẫn chưa viết xong sách lược, chỉ sợ... không thể giúp Hoàng thượng dẹp yên lũ lụt, mong Hoàng thượng trách phạt."

Không ngờ, Càn Ninh đế nghe xong, hừ lạnh một tiếng.

"Trách phạt? Sơ tam lang, bây giờ khanh ngày càng giỏi rồi." Càn Ninh đế nói "Đương nhiên phải trách phạt. Sơ tam lang, khanh nói tội khi quân nên phạt thế nào?"

Sơ Trường Dụ ngẩng đầu, thấy Càn Ninh đế đang cúi đầu nhìn mình.

"Mẫu thân của khanh biết phía Nam lũ lụt, bà ấy đã đích thân dâng cuốn sách lược khanh viết cho trẫm." Càn Ninh đế nói "Sơ tam lang, trẫm thấy sách lược đó, khanh viết tốt lắm đấy."

Tai Sơ Trường Dụ như ù đi.

Mẫu thân? Sao mẫu thân đột nhiên lại...

Càn Ninh đế nói tiếp "Sơ tam lang, trẫm biết khanh có tài, cũng biết khanh không thích tranh công. Nhưng hiện giờ trẫm muốn trọng dụng khanh, xã tắc cũng cần khanh. Con cháu Sơ gia các khanh đều vì triều đình cống hiến sức lực. Cả nữ tử cũng gánh vác được một phần. Tại sao đến lượt khanh lại sợ sệt rụt rè như vậy?"

"Sơ tam lang, đừng phụ đang tiếng của Sơ gia."