Tông chủ vì chữa trị khóa yêu tháp mà đại thương nguyên khí, thuốc bổ linh chi nhân sâm nhiều đến mức không đếm xuể, chỉ có chưa tìm được nội đan yết thú, Mộ Sân Cừ là nhân tài kiệt xuất của tông môn, dẫn dắt đồng môn đến bí cảnh lấy nội đan là đạo nghĩa không thể chối từ.
Nhưng thẳng đến khi thiếu nữ chỉ còn hơi thở thoi thóp rơi xuống huyền nhai, Mộ Sân Cừ nhìn sư huynh cầm nội đan yết thú nghênh ngang rời đi, nàng cũng không chờ được mình được hồi báo.
Nàng vừa tranh đấu đến kề cận tử vong, nhưng nàng không chỉ không được sư môn trợ giúp, thậm chí còn bị đoạt công rồi đá xuống huyền nhai.
Mạch Tân Diệc nhấp môi, sóng ngầm mãnh liệt trong mắt, vách đá cao dốc, nước sông lạnh lẽo, hơi thở thiếu nữ thoi thóp, hắn gắt gao ôm lấy thân hình mảnh mai.
Hắn biết sẽ là kết quả này, chẳng qua hắn không dự đoán được Mộ Sân Cừ sẽ bị thương nặng như vậy.
Vốn dĩ sau khi Mộ Sân Cừ lập khế ước với kiếm Quyết Minh thì sẽ thăng một cấp tu vi, nhưng bởi vì bị khóa liêu tình ngăn chặn, tu vi không đủ, mới dẫn tới lần này nàng bị hại thảm đến vậy chăng?
Kỳ thật Mạch Tân Diệc không biết vì sao bản thân lại xuất hiện ở loại địa phương quỷ quái không có nửa điểm quan hệ cùng hắn lúc nửa đêm này nữa.
Hồ nước dưới huyền nhai lạnh đến mức xương cốt phát đau, tu vi Mộ Sân Cừ không cao, lại trọng thương, từ ngã xuống từ độ cao như vậy, môi liền bị đông lạnh tím tái.
Dựa theo cốt truyện, Mộ Sân Cừ sẽ phát hiện một cái sơn động ở chỗ này, tại đây tiếp thu đan tu viên tịch, chính thức bước lên con đường luyện đan.
Mạch Tân Diệc quét mắt nhìn phụ cận, đừng nói sơn động, vách núi chỉ có đồi trọc hoang vắng.
Người trong lòng ngực đã bắt đầu nóng lên, nhăn chặt mày lộ ra vài phần thống khổ, Mạch Tân Diệc bình tĩnh suy nghĩ nếu ném nàng ở chỗ này, không chừng nàng sẽ không gặp được cái đan thư không thấy tăm hơi kia.
Dù sao nàng cũng không chết được, phần ân tình này không bằng ghi tạc trên đầu mình, thiên mệnh chi nữ đơn thuần thiện lương không thể rút đao hướng về ân nhân, đúng không?
Gió nhẹ lướt qua, hai bóng người im lặng biến mất.
"Lạnh..."
Âm thanh mỏng manh phát ra từ trong lòng ngực, tay Mộ Sân Cừ không biết từ khi nào đã nắm chặt vạt áo Mạch Tân Diệc, cho dù đặt nàng xuống giường cũng không bỏ.
Mạch Tân Diệc cảnh cáo liếc mắt nhìn Diệp Tía Tô bỡn cợt một cái bên cạnh, nhẹ nhàng tách ra bàn tay đang nắm vải dệt, Mạch Tân Diệc ngồi dậy,
"Chữa cho nàng."
"Tôn thượng, ta là ma," Diệp Tía Tô vô tội khoát tay, "Ta chỉ có thể trị liệu cho Ma tộc, đối với nàng không chỉ vô dụng còn sẽ nghiêm trọng thêm."
"Diệp Tía Tô." Mạch Tân Diệc thấp giọng cảnh cáo một câu, không ai có thể so độ vô lại với gã ta, cũng không ai có thể bức ép gã cứu người.
Diệp Tía Tô nhăn mày, kính nể nhìn thoáng qua người nằm trên giường, bộ dáng vừa bất đắc dĩ lại hổ thẹn khom người rời đi, không chút nào bận tâm ngày sau sẽ bị nhằm vào.
"Lạnh..."
Câu lẩm bẩm nói nhỏ khiến Mạch Tân Diệc nóng lòng, thật là quá hoang đường rồi, Diệp Tía Tô cư nhiên cho rằng mình sẽ mềm lòng với nữ nhân này sao?
Cười nhạt một tiếng, nhớ tới trong bản thân trong truyện cầu mà không được, lì lợm la liếm, Mạch Tân Diệc cảm thấy hành vi của mình quả thực ngu không ai bằng.
Chỉ là người xa lạ gặp qua vài lần mà thôi, cũng đáng để hắn lo lắng?
Hoang đường!
---
Ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào, lông mi rung động mở ra, Mộ Sân Cừ gian nan xoay chuyển tròng mắt, ánh sáng bất chợt khiến nàng có chút không thích ứng.
"Phu nhân, người tỉnh rồi!"
Giọng nói thị nữ mang theo kinh hỉ, tiểu cô nương vội vàng chạy tới, bình dược trong tay lung lay sắp rớt.
Không gian xa lạ cùng người xa lạ.
Mộ Sân Cừ theo bản năng nhấp môi, giấu đi hoảng loạn trong mắt.
Đây là nơi nào?
...
Ta là ai?
Mộ Sân Cừ đã tỉnh lại vài ngày, Mạch Tân Diệc cũng không đi thăm một lần, trong mắt hắn, bản thân có thể để Mộ Sân Cừ sống sót đã là ân tình cao tận trời, biết thức thời thì lập tức cút đi, chẳng lẽ còn muốn tự hắn đuổi người?
Ánh mặt trời nhu hòa rơi xuống khuôn mặt nhỏ tái nhợt có chút gầy ốm, Mộ Sân Cừ nở nụ cười thanh thuần, ngơ ngẩn nhìn cá nhỏ bơi trong suối.
Cá của Ma tộc đen thuần cứng rắn, hình thù kỳ quái, cái con cá xấu xí này thì có gì hay ho chứ, Mạch Tân Diệc cau mày, nhấc chân định rời đi.
Hắn cũng không biết vì sao bản thân lại muốn lại đây, là vì đuổi Mộ Sân Cừ đi hay vì cảnh cáo nàng đừng có suốt ngày chạy loạn?
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, những thứ kia đều không quan trọng nữa, Mạch Tân Diệc căn bản không muốn để Mộ Sân Cừ biết bản thân muốn gặp nàng bao nhiêu.
"Tôn thượng."
Thị nữ mắt sắc thoáng thấy hình bóng quen thuộc, vội vàng hành lễ.
Mạch Tân Diệc không ngừng bước chân.
"Phu quân?"
Thanh âm quen thuộc, xưng hô xa lạ, Mạch Tân Diệc dừng lại.
Mộ Sân Cừ nghi hoặc mà nhìn vị phu quân yêu mình sâu đậm trong truyền thuyết lại không hề tới thăm chính mình một lần, ánh mắt có chút khó hiểu.
"Ngươi kêu ta cái gì?"
Bộ dáng hắn thoạt nhìn rất không cao hứng, Mộ Sân Cừ không dám nói thật chuyện mình mất trí nhớ, trong hoàn cảnh bản thân không hiểu rõ, bại lộ nhược điểm của mình là vô cùng ngu xuẩn, dù sao nàng vẫn nghe ra được sự khách sáo từ trong giọng nói bình thản của tiểu thị nữ chăm sóc mình.
Mạch Tân Diệc cứu mình từ trong nước lửa như thế nào, nghe nói trừ bỏ bản thân, hắn chưa bao giờ để bụng những người khác như thế.
Tuy rằng sự thật là, hắn cũng chưa tới thăm mình lần nào.
Chẳng lẽ, chức vị "Phu nhân" này của mình không phải chính thất, mà là ngoại thất được sủng ái, cho nên hắn mới không thể tự mình đến thăm, cũng không thể gọi hắn là phu quân?
Mộ Sân Cừ có chút không rõ, nàng nhìn người vốn đã rời đi đến gần, tay nhéo cằm có chút dùng sức.
"Ngươi lại muốn diễn trò gì?"
Mạch Tân Diệc từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt nặng nề, hàm ý cảnh cáo uy hiếp.
"Đau."
Mộ Sân Cừ không hề gọi hắn, chỉ là ủy khuất nhìn hắn, cho dù thoạt nhìn hắn rất hung dữ, nhưng không biết vì sao, nàng hết lòng tin rằng Mạch Tân Diệc sẽ không thật sự thương tổn mình, thậm chí sẽ không khiến mình khó chịu.
Mạch Tân Diệc nhìn kỹ khuôn mặt vô hại vô tội này, con ngươi gợn sóng quay cuồng, nhưng cũng vì dùng loại phương pháp này, nữ nhân không biết tốt xấu mới lấy lui làm tiến ép sát từng bước.
Kêu nàng cút xa ra một chút cũng không nghe, hiện giờ còn dám tự cho mình là vợ hắn.
Chỉ là khóa liêu tình đơn phương mà thôi, nàng còn định khoá bên còn lại sao?
"Mộ Sân Cừ."
Ngón cái Mạch Tân Diệc vỗ về cặp môi tái nhợt, ép ra vài phần huyết sắc,
"Ngươi biết bản thân đang làm gì không?"
Mộ Sân Cừ có chút say mê khép lại đôi mắt, nàng không nói cho người khác, nàng vẫn luôn cảm thấy trong lòng nôn nóng bất an, như đang khát cầu cái gì, hiện giờ gặp được Mạch Tân Diệc, phần nôn nóng lập tức an tĩnh lại, nhu hòa thích ý hoà tan nàng, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng gột rửa khắp người.
Mềm mại ngã vào trong lòng ngực Mạch Tân Diệc, Mộ Sân Cừ vô ý thức cọ xát một chút,
"Ôm ta một cái, phu quân."
Đúng là muốn mạng mà, Mạch Tân Diệc cơ hồ áp không được sắc dục quay cuồng trong mắt, Ma tộc luôn luôn tùy tâm sở dục, sao mình lại sợ đầu sợ đuôi như thế.
Chỉ là một quyển truyện mà thôi, cho dù có vài chuyện đi ngược lại thì thế nào, hiện giờ hắn đã nắm mạng Mộ Sân Cừ trong tay.
Huống chi, trong truyện nàng cũng sẽ không ỷ lại thân cận như vậy.
Bản thân mình trong truyện đối với nàng cầu mà không được, hiện giờ không phải có một cơ hội lật đổ luận điệu vớ vẩn trong đó sao?
"Hôn ta,"
Mạch Tân Diệc cúi đầu tựa vào trán Mộ Sân Cừ, khóe miệng lại nâng lên độ cung gần như tàn nhẫn,
"Giống như lúc trước."