Nghe Nói Ta Sẽ Chết Trên Tay Nàng

Chương 11: Sao hắn lại xuất hiện ở đây




Mộ Sân Cừ chật vật trốn về Thiên Sơn tông, nói là nàng bị Ma Tôn gây thương tích, vết thương trên trán khiến nàng trong khoảng thời gian này mất trí nhớ, phải tu dưỡng thật lâu ở chỗ trưởng lão dược tu.

Mộ Sân Cừ có thiên phú luyện đan cực cao, trưởng lão dược tu vui đến mức không khép miệng được, nếu không phải đã bái tông chủ, hắn thậm chí muốn ra tay đoạt đồ đệ.

Đáng tiếc bí cảnh tông môn đã tới thời gian mở ra, hậu bối hợp mắt hắn phải rời đi, đành có chút luyến tiếc.

Mộ Sân Cừ nghĩ không sai, Kỳ Nghệ quả thật không dám quang minh chính đại đối phó với nàng trước mặt trưởng lão dược tu, nàng cũng thuận lợi lấy được chứng cứ.

Chỉ là lúc rời đi có chút khó khăn, cái tên đại sư huynh kia rõ ràng đã chuẩn bị rồi mới đến, cầm pháp bảo phù chú mà tông chủ đưa cho, liên tục nhằm vào Mộ Sân Cừ.

Nhưng ít nhiều cũng nhờ hắn, Mộ Sân Cừ mới có thể thuận lợi lấy được chứng cứ, nếu không, tông chủ hẳn đã giết Mộ Sân Cừ trước, chờ giết nàng xong liền hủy đi.

Đáng tiếc, tên sư huynh kia quá ngu xuẩn, đã không giết được người, cũng không huỷ được chứng cứ.

Mộ Sân Cừ cũng không tham bí bảo, đối với nàng mà nói, nơi này quá mức hung hiểm, không nên ở lâu.

Chỉ là nàng đã đoán đúng tâm tư của tông chủ và bản lĩnh của sư huynh, lại không dự đoán được sự vô sỉ của bọn họ.

Có lẽ hẳn nên cảm tạ Mạch Tân Diệc, nâng tu vi của nàng tới độ cao này, làm nàng có thể dưới tình huống thần chí không rõ vẫn có thể chạy thoát khỏi sự bao vây của đám người sư môn.

Chỉ là nàng không chịu nổi nóng, nàng tránh ở ôn tuyền, cơn gió hơi lạnh phất qua lớp mồ hôi mỏng, lại không xoa dịu được độ nóng như lửa đốt dù chỉ một chút.

Thật quá bi ai, nếu nàng chết ở chỗ này, sau trăm năm lúc bí cảnh lại mở ra, liệu nàng sẽ được phát hiện đang cầm chứng cứ giải oan, hay trực tiếp bị giết rồi hủy thi diệt tích?

Cả đời này này nàng rất hiếm tham lam cái gì, nàng cẩn thận lấy lòng sư tôn, càng thêm thân cận càng cố gắng tìm kiếm bằng chứng về cái chết của phụ thân, nàng bị con trai của sư tôn hãm hại, nhưng chẳng những không thể biện hộ vì chính mình còn phải bảo vệ người thương tổn nàng.

Thậm chí lúc muốn giúp đỡ chính nghĩa trảm yêu trừ ma, đi chém giết Yêu Vương, cũng không có người nào đi cùng nàng.

Cả đời nàng áp lực thống khổ, kỳ thật cho dù chết cũng chẳng sao cả.

An ủi duy nhất cư nhiên đến từ người muốn giết mình, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, Mộ Sân Cừ đã có vạn phần tò mò về hắn.

Trong mắt Mạch Tân Diệc chưa bao giờ là ác ý hung bạo hay sát ý đơn thuần, bên trong trộn lẫn quá nhiều tìm kiếm cùng quen thuộc đương nhiên.

Mộ Sân Cừ chưa từng gặp qua người vừa nguy hiểm lại kỳ lạ như thế, miệng hắn nói muốn giết mình, những mỗi lần đều cứu mình ra khỏi vực sâu.

Chỉ là bản thân nàng không tin hắn.

Thế giới này vốn dĩ không có tín nhiệm, không có người nào cho nàng ấm áp, cho nên nàng mới tránh né quan tâm chân thành.

Đừng trách ta.

Mạch Tân Diệc,

Đừng trách ta.

Thật ra như vậy cũng tốt, Mộ Sân Cừ cuộn người trong nước, nàng chợt nghe được tiếng bước chân ở nơi xa, thật uất ức, chết ở loại nơi này, chết trong tay loại người này.

Cũng may Mộ Sân Cừ vẫn còn sức lực, nàng có thể lôi kéo mọi người chôn cùng, chỉ là phụ thân, sợ là không có khả năng được giải oan.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Nếu chết ở loại nơi này, nàng sẽ không còn dây dưa cùng Mạch Tân Diệc nữa, nàng sẽ không trải qua những lợi dụng và lừa gạt, cũng sẽ không thất vọng thêm lần nào nữa.

Hắn cứ cường thế như vậy mà tiến vào sinh mệnh khô cạn của nàng, hung hăng lưu lại một nét bút đỏ tươi trong tim, khắc đến xương cốt nàng đau đớn, nhưng lại ẩn chứa vị ngọt ngào của rượu độc.

"Mộ Sân Cừ."

Đầu óc Mộ Sân Cừ có chút hôn mê, nơi này không thể xuất hiện người ngoài Thiên Sơn tông, nhưng thanh âm này sao có chút quen thuộc.

Loại dược hiếm này còn có tác dụng gây ảo giác sao?

Mộ Sân Cừ nắm chặt kiếm Quyết Minh, nếu người kia lại đây, bản thân sẽ dùng kiếm giết chết hắn.

Từng đợt linh khí quen thuộc vây quanh, Mộ Sân Cừ lập tức mềm xuống, kiếm Quyết Minh gần như không cầm nổi, nháy mắt đã bị thu vào thức hải.

Mộ Sân Cừ run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn hình bóng quen thuộc,

"Sao ngươi..." lại xuất hiện ở đây.