“Nhà cô ở đâu?”
“Sếp, xe tôi để ở công ty?”
“Vậy tôi chở cô về công ty. Nghỉ phép vài ngày đi. Mặt cô thế này đi làm doạ người ta chết mất. Như tôi vừa rồi, không biết tối nay có ngủ được không?”
Hoàng Thiên Kim thở phì ra. Kéo gương trong xe xuống, nhìn mặt mình xem có khó coi không.
Rõ ràng là không có.
Đang đi thì trời đổ mưa lớn, anh thật chở cô về công ty. Thiên Kim vừa xuống xe, Tiêu Quân đạp ga rời đi rất nhanh như vừa thoát nợ.
Hoàng Thiên Kim đứng ở nhà xe, đưa tay ra chạm vào hạt mưa đang rơi. Lạnh buốt.
Điện thoại trong túi cô reo lên. Hoàng Thiên Kim ấn nghe.
“Anh vừa xong việc một chút mới ăn tối. Công chúa nhỏ của anh đang ở đâu? Mặt em làm sao thế?”
“Lâm Thắng, anh nói em nghe xem mặt em có đẹp không?”
“Lại bị dị ứng đậu phộng có đúng không?”
Hoàng Thiên Kim ngồi xuống. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, giọng điệu trở nên nhỏ lại, nghèn nghẹn.
“Hôm nay em tăng ca. Lúc ăn không biết trong cơm có đậu phộng. Em xấu thế này anh có cưới em không? Huhu.”
“Ngoan nào. Em trong mắt anh như thế nào đều đẹp. Trong túi xách của em có một ngăn nhỏ. Anh để thuốc dị ứng vào trong đó. Em lấy ra uống đi.”
“Có anh thật tốt!”
Bên kia vọng lại tiếng của một người đàn ông: “Lâm Thắng, khách hàng vừa gọi duyệt mảng sân này rồi. Cậu xem… Ủa đang nói chuyện với người yêu à?”
Lâm Thắng đẩy Đông Đông - bạn làm chung ra. Nhưng Đông Đông vẫn ngó vào màn hình.
“Xin chào bà chị Thiên Kim của tôi.”
“Á…”, Thiên Kim hét lên vội tắt màn hình.
Cô không thể dọa sợ người khác được. Điện thoại không có cuộc gọi lại, chắc là Lâm Thắng đang bận.
Hoàng Thiên Kim đưa tay hứng mưa, bầu trời đen kịch. Mưa cứ lớn như vậy không dứt được. Bây giờ có liều mạng chạy về không những không thấy đường mà còn nguy hiểm.
Đành chờ thêm xem trời có tạnh mưa không?
Chiếc đèn pha của chiếc Lexus chiếu thẳng vào mặt cô, Hoàng Thiên Kim nâng tay lên che mắt. Chiếc xe dừng ngay trước mặt cô. Kính cửa phụ từ từ hạ xuống. Thiên Kim đứng dậy:
“Sếp, anh quay lại đón tôi sao?”
Tiêu Quân thở dài: “Con gái các người có thể bớt coi phim ngôn tình lại được không? Thực tế một chút đi.”
“Vậy sếp quay lại làm gì?”
Tiêu Quân chỉ tay vào ghế phụ: “Máy tính bảng đa năng của cô bỏ quên. Tôi không thích giữ đồ dùm người khác.”
“Vậy cho nên?”
“Thì tôi quay lại trả cho cô chứ sao?”
“Ồ. Cảm ơn sếp. Sếp luôn luôn tốt.”
Tiêu Quân ừ một tiếng sau đó đạp ga. Chiếc xe lăn bánh hất nước vào mặt Thiên Kim. Cô toàn thân ướt sũng. Tức giận giậm chân hét lên:
“Sếp chết tiệt.”
Không biết Hoàng Thiên Kim bị cái gì nữa. Xui xẻo liên tục kéo đến với cô. Hình như đều kéo đến từ ngày sếp mới về.
“Tiêu Quân. Anh là khắc tinh của tôi mà.”
“Dù sao cũng ướt hết rồi. Chạy đại về nhà vậy.”
Nói liền làm. Hoàng Thiên Kim leo lên chiếc xe máy, dọc đường cán nước tung toé, nước hất lên ướt toàn thân. Cả người cô run rẩy cần tay lái lạng liên tục.
Người phía sau chạy lên mắng chửi: “Trời Phật ơi. Biết chạy xe không vậy?”
Hoàng Thiên Kim gật đầu cho qua chuyện. Chạy được một đoạn trời cũng tạnh mưa. Đến khúc đèn xanh đỏ gần đến nhà, Hoàng Thiên Kim thấy anh cảnh sát giao thông buộc cô dừng xe.
“Xin chào. Tôi là Trung Uý của đội cảnh sát giao thông.”
Hoàng Thiên Kim thắng xe: “Xin chào.”
“Mời cô vào trong kiểm tra nồng độ cồn.”
“Hả? Nồng độ cồn. Cảnh sát, có phải anh hiểu lầm gì không? Tôi con gái sao nhậu được mà vi phạm nồng độ cồn?”
“Theo quy trình thôi. Với lại vừa rồi cô chạy lạng lách liên tục. Mau thổi vào đi rồi sẽ rõ.”
“Dạ.”
Loay hoay mãi tới 23 giờ đêm cô mới về đến nhà. Hoàng Thiên Kim thay quần áo rồi trực tiếp nằm lên giường ngủ. Cô đã thật sự kiệt sức rồi.
…
[5 giờ 30 phút sáng]
Tiếng điện thoại lại reo, Hoàng Thiên Kim đầu đau như búa bổ bật ngồi dậy:
“Alo…”
“Hoàng Thiên Kim.”
Ám ảnh tiếng nói của người đàn ông này lắm. Hoàng Thiên Kim giật mình:
“Dạ sếp?”
“Mau đến công ty.”
“Sếp, không phải hôm qua anh duyệt cho tôi nghỉ phép sao?”
“Khách hàng vừa gọi đến. Bảo muốn mới chúng ta dự họp. Cô soạn đồ đi. Chúng ta đi công tác.”
“5 giờ sáng đi công tác. Anh đi một mình đi.”
“Tút… Tút…”
Nằm chưa được 5 phút, Hoàng Thiên Kim bật dậy gọi lại số vừa rồi.
“Sếp tôi xin lỗi.”
“Một chút nhân sự gửi thông tin chuyến bay cho cô. Cô nên đến đúng giờ. Chậm là tôi đổi thư ký khác.”
“Dạ.”
Hoàng Thiên Kim tắt điện thoại rồi ném nó xuống sàn nhà.
“Sếp ơi là sếp. Sao anh thích hành hạ người khác vậy?”
Lát sau cô tung chăn ra bước xuống giường nhặt điện thoại lên: “Vì tiền tưởng. Đúng, Hoàng Thiên Kim mày vì tiền.”
Hoàng Thiên Kim đi vào nhà vệ sinh, đang đánh răng, điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô với tay mở khóa màn hình, trực tiếp mở loa ngoài.
“Dạ sếp.”
“Nhớ mang theo tài liệu ngày hôm qua đang làm.”
Hoàng Thiên Kim trong miệng đầy bọt kem đánh răng, nói lúng búng: “Dạ sếp.”
“Cô chỉ mới đánh răng?”
“Ặc… Ặc… Sếp có gắn camera trong nhà tôi sao?”
“Tút… Tút…”
Cô nuốt luôn kem đánh răng, không ngừng ho ra ngoài. Sếp cô ngay cả đi đánh răng cũng không tha. Đúng là đáng sợ.
Hoàng Thiên Kim vừa kéo vali ra khỏi cửa đã gặp sếp của cô. Tiêu Quân mặc âu phục màu xám thân hình cao lớn đứng tựa cửa. Đôi chân dài, tóc vuốt keo chuẩn sói ca:
“Woa. Đẹp thật!”
Thần sắc sếp lãnh đạm: “Hoàng Thiên Kim. Mau lên xe!”
Bỗng chốc dường như sếp của cô mộc thêm một đôi cánh đen.
Hoàng Thiên Kim rùng mình.
“Mình sai rồi. Sai quá rồi. Đừng để vẻ đẹp mày mê hoặc. ”
‘Sếp sao lại ở đây?”
“Nếu không cô trễ chuyến bay thì sao?”
“Dạ sếp.”, nói xong Hoàng Thiên Kim đẩy hành lý sang cho Tiêu Quân.
“Hoàng Thiên Kim, tôi là sếp hay cô là sếp?”
“Xin lỗi sếp!”