“Chúng ta được cứu rồi Tiêu Quân.”
Chiếc xe màu đen dẫn đầu, theo sau là xe cấp cứu. Còn có nhiều chiếc xe theo sau khác.
Chiếc xe màu đen dừng lại, từ trong xe ông Hoàng bước xuống:
“Người đâu mau cứu con trai ta.”
Nhân viên y tế rất nhanh đã sơ cứu đưa Tiêu Quân nằm lên băng ca. Bàn tay đang nắm chặt Thiên Kim trong phút chốc bị kéo ra.
“Các ngươi mau đưa Hoàng tiểu thư về.”
Tên thuộc hạ đỡ Thiên Kim dậy. Vì vừa rồi sử dụng quá nhiều sức lực nên bây giờ đến đi cô cũng không còn sức.
“Có cần tôi cõng người?”
Thiên Kim lắc đầu: “Dìu tôi đi là được rồi. Cảm ơn!”
Thiên Kim cứ thế chậm chạp bước lên xe. Trong lúc đi, cô thấy chiếc xe màu đen đối diện ngược chiều đang xông đến. Lúc thắng lại dấu bánh xe còn hằn trên đường, từ cửa xe ném ra 3 người, trong đó có ả tình nhân của ông Hoàng.
Ả vừa tiếp đất không dám chậm trễ mà quỳ đập đầu cầu xin Tiêu Hoàng:
“Á… Anh Hoàng, em xin lỗi. Tha cho em…”
“Mẹ kiếp, con mẹ mày, tao đã cảnh cáo mày rồi.”
“Anh Hoàng, anh tha cho em…”
Tiêu Hoàng giận giữ đạp mấy cái vào bụng người phụ nữ đến bật máu.
“Mày còn phá kho hàng của tao? Mày chết đi!”
Thiên Kim nghe đến đây chân run đến đi không được. Thì có tiếng động lớn vang lên:
“Đoàng.”
Thiên Kim khuỵu xuống, cô bịt tai hét lên.
Lúc mày ông Hoàng mới nhận ra Thiên Kim đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
“Chết tiệt sao còn ở đây?”
“Xin lỗi lão gia. Cô ấy bị đau chân.”
Ông Hoàng đưa mắt ra hiệu. Thanh niên bế xốc cô lên quăng vào trong xe. Lúc xe rời đi, Thiên Kim như người mất hồn ngay cả thở còn không dám. Tên thuộc hạ thấy biểu hiện của cô liền nói:
“Hoàng tiểu thư, người xem như không nghe gì và thấy gì là được.”
Thiên Kim co người run rẩy gật đầu. Đối với cô chuyện này quá khủng khiếp làm sao có thể xem như không có chuyện gì? Đây là phạm pháp.
Người anh rể điềm đạm, ân cần trong mắt cô bỗng hóa loài lan soái. Thiếu chút nữa chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Sao chị cô và cả cháu của cô có thể ở cùng loại người như vậy? Nghĩ đến đây Thiên Kim kinh hãi.
…
Tiêu Hoàng buông cây súng lục ra. Hắn dùng khăn lau tay rồi ném đi. Hiện trường cũng rất nhanh đã được dọn dẹp.
“Lão gia toàn bộ số hàng lần này đã bị thiêu hủy.”
“Người nghĩ xem con đàn bà đó có đơn giản là vì không được tình cảm của ta nên trả thù?”
“Ngài đang nghĩ đến lão Tứ?”
“Lâu nay hắn đều dòm ngó chuyện làm ăn của chúng ta. Còn động tới con trai ta. Khốn kiếp mà!”
Lão Hoàng nghiến răng, bàn tay quyện thành quyền nổi đầy gân xanh.
“Lão gia, Hoàng tiểu thư- em gái của phu nhân ngài tính sao?”
Tiêu Hoàng trong thoáng chốc có chút do dự nhưng sau đó lại lạnh lùng nói:
“Chuyện này không thể để lọt ra ngoài. Ngươi biết làm thế nào để con bé đó giữ im lặng rồi chứ?”
Tên thuộc hạ gật đầu. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho tên tài xế:
“Chỉ có người chết mới giữ im lặng.”
Tên tài xế phía trước thông qua kính chiếu hậu vừa hay chạm vào ánh mắt của Thiên Kim.
Cô biết câu vừa rồi là để dành cho cô. Thiên Kim gấp gáp đẩy cửa, miệng không ngừng la hét:
“Mau dừng xe lại.”
Tên tài xế chạy nhanh hơn: “Tôi nói anh mau dừng xe lại.”
Hắn lộ ra nụ cười khó hiểu: “Bây giờ tôi mở cửa rồi đó. Tôi có thách cô cũng không dám nhảy
Đúng vậy, hắn đang chạy với tốc độ cao. Cô nhảy ra chỉ có bị thương hoặc nặng hơn là hôn mê bất tỉnh. Nhưng cô không muốn mình chết một cách vô ích và lãng xẹt như vậy.
Thiên Kim mở cửa xe, gió bên ngoài quật vào lạnh ngắt. Thiên Kim run rẩy, cô không thể nhảy. Cô sợ.
“Đừng trách tôi!”
Nghe câu nói này khiến cô khóc lớn hơn. Cô sợ rất sợ.
“Tại sao?”
“Vì cô biết những chuyện không nên biết.”
“Tha cho tôi đi. Tôi không nói đâu.”
Hắn dừng xe lại, giọng nói có chút nhân nhượng: “Mau chạy đi!”
Cảm giác đau khổ chính là biết nguy hiểm cận kề nhưng hoàn toàn không còn sức lực để vùng vẫy. Thiên Kim run đến hai chân không thể nào nhất lên nổi. Cô bất lực dùng tay đánh mạnh vào chân mình. Không có cảm giác. Cô không cảm nhận được nó còn là chân của mình. Nước mắt cô liên tục chảy, miệng không ngừng gào thét.
“Đừng… Tha cho tôi…”
Tên tài xế vẫn bình tĩnh. Hắn tháo dây an toàn mở cửa bước xuống.
Thiên Kim chạy không được liền nhảy ra bò ở trên mặt đất. Chỉ còn chút cơ hội cô cũng sẽ cố gắng.
“Đừng… Tôi sẽ không nói.”
Thiên Kim nghe phía sau có tiếng cốp xe bật lên. Hắn lấy từ trong xe ra một vật sắc nhọn.
“Đừng mà…”
Hắn từ từ tiến lại gần cô.
Lúc này đột nhiên chân cô có thể nhấc lên được. Cô đứng dậy chạy nhanh nhất có thể. Cô bỏ lại chiếc giày cao gót của mình.
“Tiêu Quân, nếu tôi có thể sống. Tôi hứa với anh, tôi sẽ không bao giờ mang giày cao gót nữa.”
Tên thuộc hạ chạy đuổi theo. Lúc cô chạy đến bờ vực để nhảy xuống. Hắn kịp lúc vung cây gậy sắt vào đầu.
“Bụp"
Mặt hắn nhuộm đỏ. Thiên Kim theo đó rơi xuống nước.
Hắn qua trở lại xe, bình tĩnh cất cây gậy ở sau cốp rồi lái xe rời đi.
Điện thoại hắn reo lên.
“Ngươi làm gì lâu thế?”
“Đã xử lý xong.”
“Tốt lắm. Mau trở về…”