“Dì nhỏ, dựa vào đâu dì nói chúng ta không thể yêu nhau?”, Tiêu Quân nắm cổ tay của Thiên Kim kéo đi rất mạnh. Bao nhiêu sức lực theo tức giận đều dồn lên hết.
Thiên Kim ghì lại. Hai người không ai nhường ai.
“Dựa vào anh gọi tôi là “Dì nhỏ”.”
“Vậy tôi không gọi nữa là được chứ gì?”
“Không được! Chị tôi phải làm thế nào?”
Tiêu Quân đang mang bệnh trong người, không biết hắn lấy đâu ra nhiều sức lực như thế. Hắn kéo Thiên Kim lại gần vác ngược cô ấy lên.
“Ngay từ đầu tôi không quan tâm đến cô ta. Chuyện của chị em thì liên quan gì đến tôi?”
“Thả ra. Sao không liên quan? Chị ấy sắp làm vợ của ba anh.”
Hắn đem Thiên Kim nhét vào trong xe sau đó khoá cửa xe lại.
“Tiêu Quân anh định đưa tôi đi đâu?”
“Cô quan tâm đến chị cô như vậy. Chị bằng đến Tiêu gia một chuyến. Xem chị cô sống tốt không? Sẵn cho họ biết chung ta thân nhau thế nào?”
Thiên Kim đẩy cửa xe ra nhưng cửa đã khoá lại không thể mở:
“Thả tôi ra. Tôi không muốn đi!”
…
Hắn đạp ga rất nhanh chạy đến Tiêu gia. Xe dừng lại, hắn mở cửa kéo Thiên Kim vào bên trong.
“Tôi không vào.”
“Đến đây nói cho bọn họ biết chúng ta những ngày qua là mối quan hệ gì?”
“Tôi không đi!”
Ngồi trong nhà Thiên Thanh nghe ồn ào ở ngoài, cô đang xem tivi vội tắt quay sang hỏi người hầu:
“Bên ngoài có chuyện gì?”
“Tiêu thiếu dẫn một cô gái về đây thưa phu nhân!”
“Cô gái?”
“Đây có phải là lần đầu Tiêu thiếu gia đưa bạn gái về?”
Người hầu gật đầu. Hoàng Thiên Thanh căn dặn người hầu lên gọi lão gia xuống để bọn họ chính thức gặp mặt nhau.
Thiên Thanh đứng dậy lẩm bẩm trong miệng: “Không lẽ Tiêu Quân cũng muốn kết hôn?”
Vừa ra đến sảnh đã thấy Tiêu Quân và Thiên Kim giằng co với nhau. Thiên Thanh mặt tái xanh:
“Hai người làm cái gì vậy?”
Thiên Kim lẩm bẩm đủ để Tiêu Quân nghe.
“Xin anh! Xin anh!”
Tiêu Quân tặc lưỡi: “Quả nhiên những lúc như vậy em mới xuống giọng với tôi. Tôi có một điều kiện.”
Thiên Thanh thấy hai người cứ nắm tay liền bước vội đến. Nếu hắn còn không buông cô ra chắc chắn sẽ có hiểu lầm ảnh hưởng đến chị của cô.
“Là cái gì?”
“Làm thư ký cho tôi.”
“Thiên Kim, sao em còn đứng ở đó? Còn Tiêu Quân nữa?”
Tiêu Quân rất biết cách ép buộc người khác theo ý mình. Chính là không thể cự tuyệt.
“Được tôi đồng ý!”
Tiêu Quân buông tay Thiên Kim, hắn ngang nhiên đi lướt qua mặt Thiên Thanh:
“Mẹ hai, Dì nhỏ nói nhớ mẹ hai. Nên tôi mang Dì nhỏ đến đây dùng cơm.”
Thiên Thanh mở to mắt, gương mặt hiện lên nụ cười:
“Cậu gọi tôi là mẹ hai?”
Tiêu Quân đi thẳng vào sofa ngồi xuống:
“Tôi đói rồi. Mẹ Hai còn đứng ở đó làm gì? Mau sai người dọn cơm đi!”
Nghe được hai chữ “mẹ hai" chuyện lôi kéo vừa rồi hình như biến mất trong đầu Thiên Thanh.
Tiêu Hoàng ở trên lầu đi xuống, nhìn thấy con trai đến có chút bất ngờ.
“Anh cũng chịu đến đây?”
Tiêu Quân nuốt nước bọt lâu lắm mới rặn ra được một từ:
“Ba”
Thiên Thanh đang loay hoay trong bếp vui mừng chạy đến:
“Anh Hoàng, hôm nay Tiêu Quân gọi em là “mẹ hai”. Tiêu Quân đói rồi, em làm chút gì đó chúng ta cùng ăn.”
Tiêu Hoàng nghe vậy cũng rất vui. Nhưng nhìn sang người ngồi đối diện Tiêu Quân nảy giờ không lên tiếng.
“Đúng lúc em gái nói nhớ em. Thiên Kim?”
“Chào anh rể!”
“Hôm nay vui nhỉ?”
Tiêu Hoàng ôm eo của Thiên Thanh, một màn như vậy trong mắt của Thiên Kim thấy yên tâm. Rõ ràng chị cô nói đúng. Tiêu Hoàng rất thương chị.
Nhưng ngược lại đối với Tiêu Quân là chướng mắt.
“Tôi đói. Có cơm chưa?”
Thiên Thanh đẩy Tiêu Hoàng ra đi về phía bếp hối thúc người hầu. Một lúc sau, đồ ăn nóng hổi đã được mang lên.
Tiêu Quân và ba hắn lần đầu ngồi ăn chung sau nhiều năm.
Ông Hoàng có hứng nên muốn uống ít rượu:
“Người đâu mau mang rượu lên đây! Là bình rượu đào.”
Rất nhanh rượu được mang lên. Nhìn bình rượu Tiêu Quân biết ngay là tự tay mẹ hắn ủ.
“Sao lại uống rượu này?”
“Chẳng phải rất lâu rồi chúng ta mới ngồi chung?”
Ly rượu rót ra, Tiêu Hoàng đưa về phía môi của Thiên Thanh:
“Em uống thử một chút rất dễ ngủ?”
Tiêu Quân cười khẩy một cái, rõ ràng rượu này là do mẹ hắn ủ, đến khi ăn ba hắn còn chẳng chăm sóc mẹ được như người phụ nữ trước mặt. Hắn đưa tay nâng ly rượu lên uống thì bị Thiên Kim vô tình đụng trúng tay làm ly rượu rơi xuống.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Ly rượu đổ xuống ướt quần của hắn. Hắn nghiến răng một cái nhìn cô.
“Không sao chứ?”
“Không sao, Dì nhỏ mau rót lại ly khác cho tôi!”
“Anh uống rượu cho chết hả?”
Câu nói này của Thiên Kim khiến hai người trước mặt há hốc miệng.
“À. Ý em là một chút Tiêu Quân còn phải lái xe.”
Thiên Thanh đỡ lời cho cô:
“Đúng đúng lái xe uống rượu không tốt. Mau đem ly nước lọc đến.”
Thiên Kim chen vào: “Ly nước ấm.”
Lúc ăn cơm xong Thiên Thanh kéo em của mình lên nói chuyện.
Một lúc nhìn đồng hồ đã trễ giờ, hai người mới chịu bước xuống phòng khách.
“Thiên Kim để chị kêu người đưa em về.”
Lúc này Tiêu Quân ngồi ở sofa đã đợi rất lâu. Thấy Thiên Kim xuống hắn giả vờ cầm sách lên đọc.
“Không cần đâu. Dì nhỏ thuận đường tôi đưa dì về.”
“Không cần, tôi tự về được.”
“Dì nhỏ, tôi bảo thuận đường.”
Thiên Thanh kéo tay em gái.
“Đừng chọc giận cậu ấy.”
Người như hắn đúng là không nên chọc giận. Hoàng Thiên Kim ngồi vào trong xe, hắn mới hỏi:
“Dì nhỏ vừa rồi sao dì không cho tôi uống rượu?”
“…”
“Là dì sợ tôi bệnh nặn hơn đúng không?”
“…”
“Ngày mai dì nhớ đi làm đúng giờ!”