Nghe Nói Sếp Thích Tôi?

Chương 17: Chuyện không vui liên tục đến




Hoàng Thiên Kim xin nghỉ việc ở công ty. Cô không muốn mình có liên quan đến Tiêu Quân nữa.

Lâm Thắng có nhiều lần đến tìm cô nên tạm thời cô về nhà cha mẹ mình ở. Cô tắt đi động đi để bình tâm.

Không biết là bình tâm hay chạy trốn?

Gia đình Thiên Kim ở vùng ven thành phố. Chủ yếu làm nông để sống. Trước nhà trồng rất nhiều hoa, mùa này là mùa cúc họa mi. Hoàng Thiên Kim ngồi xuống hái một vài nhành cúc mang vào nhà cắm thành bình hoa.

Trong nhà vọng ra tiếng của ông Hoàng:

“Thiên Kim, mau vào ăn cơm. Chị con vừa về đến.”

“Dạ.”

Hoàng Thiên Kim vội mang hoa chạy vào nhà. Vừa vào đến đã thấy chị cô - Hoàng Thiên Thanh ngồi ở sofa.

“Chị!”

“Thiên Kim, chị nghe ba nói em về ở cả tuần nay.”

“Dạ. Em tính chuyển công việc nên đã xin nghỉ.”

“Còn Lâm Thắng? Nó không về chơi cùng em à?”

Thiên Kim gật đầu, cô không nói với gia đình chuyện xảy ra.

“Anh ấy bận nhiều việc. Khi nào rảnh sẽ về thăm.”

Bà Hoàng ở trong bếp gọi vào:

“Cả nhà mau ăn cơm.”

Hoàng Thiên Thanh là chị cả lớn hơn Thiên Kim 5 tuổi. Cô vừa giỏi lại đa tài. Cô cũng là thư ký của một tập đoàn lớn. Công việc bận rộn hiếm lắm mới có dịp về chơi.

“Ba, mẹ. Con muốn ba mẹ gặp một người.”

Từ cửa bước vào một người đàn ông trung niên. Ông ấy trông rất đạo mạo. Còn lớn tuổi hơn cha cô.

“Đây là?”

Hoàng Thiên Thanh khoác tay người đàn ông:



“Anh ấy là sếp lớn của công ty con. Con về đây thưa với ba mẹ. Tụi con xin phép đính hôn.”

Dĩa đồ ăn trên tay bà Hoàng rơi xuống:

“Thiên Thanh, con nói cái gì?”

“Ba mẹ, con biết ba mẹ bất ngờ. Nhưng con yêu anh ấy. Tụi con tâm đầu ý hợp.”

Người đàn ông vừa mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy ông Hoàng ôm trái tim yếu ớt ngã xuống.

“Ba…”

“Ông ơi… Ông làm sao vậy?”

“Thiên Kim, mau đưa ông ấy đến bệnh viện.”

Thiên Thanh chạy đến đỡ lấy ba mình, nhìn sang người đàn ông:

“Anh mau đưa ba em đến bệnh viện.”

Bà Hoàng ngăn lại.Thiên Thanh lên tiếng:

“Mẹ, mẹ để anh ấy chở chúng ta đi cho nhanh mẹ.”

Dù không thích nhưng bà Hoàng đành phải chấp nhận.

Hoàng Thiên Kim đi đi lại lại trước phòng cấp cứu. Đến khi ông Hoàng được đẩy ra ngoài cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà Hoàng ngồi cạnh giường bệnh khóc không thành tiếng.

Hoàng Thiên Kim ở bên này kéo tay chị nói:

“Chị, tạm thời để ba nguôi giận em sẽ từ từ khuyên ba.”

Hoàng Thiên Thanh bật khóc, người đàn ông đó ôm chị cô vào lòng xoa vai an ủi:

“Không sao! Chuyện này chúng ta phải từ từ.”

Thiên Thanh nắm tay Thiên Kim:



“Em giúp chị khuyên ba.”, rồi nhìn sang người đàn ông:

“Chị với anh ấy là yêu nhau thật lòng. Mọi người đều dèm pha chuyện của chị. Nhưng chị tin người nhà mình sẽ hiểu.”

Hoàng Thiên Kim thấy chị mình quả quyết như vậy cũng gật đầu đồng ý. Cô chỉ mong chị mình hạnh phúc mà thôi. Chuyện còn lại không thành vấn đề.

“Dạ. Em sẽ khuyên ba mẹ. Chị cứ về trước.”

“Chuyện ở đây giao lại cho em!”

Hoàng Thiên Kim quay vào bên trong phòng bệnh, nhìn ba yếu ớt hô hấp cô thấy thương ba mẹ lắm.

“Mẹ…”

Bà Hoàng vội quẹt đi giọt nước mắt đang rơi:

“Thiên Kim, chị con làm sao vậy? Sao nó lại chọn người lớn tuổi hơn cả ba của nó. Con nói mẹ phải làm sao?”

Hoàng Thiên Kim đến bên cạnh ôm lấy mẹ mình:

“Mẹ, con biết mẹ thương chị. Nhưng chị có lựa chọn của mình. Mẹ xem, hai anh chị thương nhau như vậy. Chúng ta còn có thể làm khác sao mẹ? Hơn nữa mẹ biết tính của chị. Có khi chị không nhìn mặt chúng ta.”

Bà Hoàng thở dài: “Mẹ thật sự mong chị con suy nghĩ lại. Lấy một người đáng tuổi cha nó, trải đời, còn ở vị trí cao như vậy. Rõ ràng khác biệt quá lớn sao có thể hạnh phúc được?”

“Mẹ.”

“Chuyện này từ từ rồi nói. Lo cho ba con trước đã.”

“Mẹ con đi mua chút gì hai mẹ con mình ăn.”

“Ừ.”

Hoàng Thiên Kim đứng dậy ra bên ngoài. Bước chân không kiểm soát được, đến khuôn viên bệnh viện ngồi xuống.

Gió lạnh thổi đến run cả người, Hoàng Thiên Kim nghĩ nếu có Lâm Thắng ở bên cạnh thì tốt biết mấy. Nhưng đến bây giờ cô không biết đối diện với anh thế nào. Bản thân cô quá tệ, phụ lòng của Lâm Thắng.

Liệu sau này cô còn có thể yêu một ai khác? Còn có thể được hạnh phúc?

“Hoàng Thiên Kim, mày không xứng đáng được hạnh phúc. Còn chị mày thì khác.”

Hoàng Thiên Kim ngẩng mặt lên trời, từng giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống.