Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 36: "Nghe nói cậu sắp đi di dân, sắp trở thành người Mỹ?"




Còn chưa đến tám giờ sáng mà bệnh viện nhân dân thành phố Đông Phụ đã đông kín người. Dòng người đông đúc không chỉ tràn vào tầng khám ngoại trú rộng lớn mà còn đang không ngừng tiến vào tòa nhà cao tầng của khu nội trú.

Tòa nhà số ba của khu nội trú có tám buồng thang máy, phân chia theo tầng cao thấp và tầng lẻ chẵn. Thế nhưng Lương Cố phải đợi trước hai tháng máy dẫn từ tầng 10 lên tầng 20 (tầng lẻ) khoảng mười lăm phút mới có thể bước vào trong. Sau khi chen được vào trong thang máy thì ông cũng không cần nhấn nút chọn tầng, dù sao thì tầng nào cũng có người ra, tất cả các phím tầng số lẻ đều đã được người khác ấn sáng lên.

Đến tầng 19 cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lương Cố mang theo bữa sáng ra khỏi thang máy, tuy đang cầm túi giữ nhiệt trong tay nhưng ông vẫn vô thức sờ vào bên ngoài túy như sợ đồ ăn bị nguội.

Trên cửa mỗi phòng bệnh đều được gắn một tấm kính dày hình chữ nhật trong suốt, khi đi đến trước cửa phòng đơn 1930, Lương Cố liếc nhìn thoáng qua bên trong phòng thì thấy con trai mình đang đứng trước cửa sổ.

Chỉ thoáng chốc mà mười mấy năm đã trôi qua, đứa nhỏ kêu khóc đòi ăn trước kia nay đã trở thành chàng trai cao lớn khôi ngô, rất có phong thái thời trẻ của ông.

Thực ra hồi đó, khi đứa trẻ này vừa mới chào đời, phản ứng đầu tiên của ông là không biết phải làm gì. Khi hộ lý đưa cho ông đứa bé được quấn trong tã lót màu xanh thì cả hai cánh tay ông đều cứng đờ, ông thậm chí còn không biết phải bế như thế nào.

Sau này, khi đứa trẻ lớn lên từng ngày, ông cũng dần quen với vai trò làm bố, hơn nữa khi đứa trẻ lớn dần theo thời gian thì ông bắt đầu suy nghĩ về tương lai, nghĩ xem con trai ông sẽ làm công việc gì? Sẽ tìm cô gái như thế nào để kết hôn? Sẽ sinh con trai hay là con gái? Tuy nhiên đến lúc đó chắc ông cũng đã trở thành ông già với mái tóc bạc phơ.

Nhưng nào ngờ đứa trẻ lại mắc bệnh.

Hơn hai năm trước, tin dữ bất ngờ ập đến như thiên thạch rơi xuống trái đất khiến gia đình ông bị va chạm cho rung chuyển không cách nào chống đỡ nổi, bất kể là ông hay vợ đều không thể chấp nhận sự thật rằng con mình bị bệnh, nhưng hai người bọn họ cũng không ai nghĩ tới việc bỏ cuộc——

Điều trị duy trì có thể tạm thời giữ cho khối u ổn định, nhưng không ai có thể chắc chắn khối u sẽ không bị biến chứng hoặc trầm trọng hơn.

Điều bọn họ muốn là điều trị triệt để, muốn thằng bé được sống hạnh phúc cả đời, sống thọ và chết tại nhà, chứ không phải sống trong nơm nớp lo sợ hoặc chết do bệnh tật ngoài ý muốn.

Trong hai năm qua, vợ chồng ông đã đi hỏi ý kiến của các bác sĩ khoa não nổi tiếng trong nước và thậm chí trên toàn thế giới. Sau khi xem xét trường hợp của con trai họ, hầu hết các bác sĩ đều đề nghị điều trị duy trì, chỉ có một số ít bác sĩ cho rằng có thể thử phẫu thuật, nhưng cũng không thể đảm bảo tỷ lệ sống sót cũng như mức độ tổn thương sau phẫu thuật.

Không đảm bảo được điều kiện đầu tiên là bảo toàn trọn vẹn mạng sống thì bọn họ không dám đánh cược mạng sống con trai mình.

Sau này họ nghe được tin ở Houston có một bác sĩ chuyên về tổn thương não bộ đang nghiên cứu và phát triển các phương pháp điều trị mới. Cũng nghe nói rằng ông ấy đã từng điều trị thành công cho một bệnh nhân có tình trạng tương tự con trai họ. Vì vậy ông đã ngay lập tức bỏ lại tất cả công việc, mang theo tất cả hy vọng đi đến nước Mỹ xa xôi.

Bay qua vạn dặm, tương lai xa vời, nhưng may mắn là sau khi xem xét trường hợp của con trai họ, vị bác sĩ tóc vàng mắt xanh kia rất vui vẻ tỏ ý sẵn sàng tiếp nhận ca bệnh của anh. Đối với vợ chồng ông mà nói thì đây chắc chắn là tin tức tốt nhất mà họ nghe được hơn hai năm qua. Niềm hy vọng mong manh ban đầu nay như đá biến thành vàng, biến thành pháo hoa rộng lớn, cuộc sống vốn đang bị bao phủ trong sương mù lâu nay cuối cùng đã xuất hiện trở lại với màu sắc sặc sỡ.

Nhưng vợ chồng họ chưa bao giờ nghĩ rằng Thằng Nhóc Thối không muốn sống này lại dấu hai người bọn họ đi đăng ký tham gia trận đấu bóng rổ.

Người bệnh có khối u trong não tuyệt đối không được vận động mạnh, chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể gây ra xuất huyết não hoặc vỡ khối u.

Càng tuyệt vọng hơn nữa là tình trạng của con trai họ quá đặc biệt, làm cho thằng bé tạm thời không thể tiếp nhận phẫu thuật mở hộp sọ, chỉ có thể lựa chọn điều trị duy trì.

Thằng Nhóc Thối đã nằm trong phòng ICU suốt một tháng, trên người được cắm vào rất nhiều các loại thiết bị dụng cụ, mỗi ngày đều phải đấu tranh với tử thần.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hai vợ chồng họ đã nhận được không biết bao nhiêu thông báo tình trạng nguy kịch từ phòng ICU. Trong đó có những lần bác sĩ điều trị chính đã muốn bỏ cuộc, khi thông báo tình trạng nguy kịch ông ấy còn khuyên họ nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Vợ ông - Tống Từ đã vài lần khóc đến ngất xỉu bên ngoài phòng ICU.

Có lẽ do ông trời thương xót, cũng có lẽ do số mạng con trai ông chưa tận, sau khi lang thang bên bờ vực sống chết không biết bao nhiêu lần vậy mà thằng bé vẫn vượt qua được.

Cho đến nửa tháng trước, tình trạng của con trai ông đã dần ổn định và được chuyển tới phòng bệnh thường.

Vài ngày nữa là có thể xuất viện.

Vợ ông - Tống Từ nói rằng thằng bé mệnh lớn nên đã nhặt về được một mạng, bà ấy cũng nói rằng đại nạn không chết ắt có phúc về sau, ông cũng rất đồng tình với cách nói này của vợ mình.

Lúc này, ánh nắng vừa phải bên ngoài cửa sổ đang vô tư chiếu rọi mọi ngóc ngách trong phòng bệnh.

Lương Cố đẩy cửa phòng bệnh ra.

Lương Vân Tiên đang đứng trước cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại.

Anh đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu xanh sọc trắng, dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc ngắn đen dày như mực cùng nước da hơi nhợt nhạt khiến anh lộ ra vẻ ốm yếu xanh xao.

Sau khi bước vào phòng bệnh, câu hỏi đầu tiên của Lương Cố là: "Mẹ con đâu?"

Lương Vân Tiên hơi nheo mắt, cười hỏi: "Mới có mấy tiếng không gặp thôi mà bố đã nhớ mẹ con rồi à?"

Lương Cố trừng mắt nhìn con trai: "Cả ngày việc tốt thì không học chỉ trêu chọc bố mẹ con là giỏi thôi." Ông đi tới bàn ăn, đặt túi đồ ăn sáng lên bàn rồi hỏi tiếp: "Mẹ con đi đâu vậy? Nếu đợi chút nữa thì đồ ăn sẽ nguội mất."

Lương Vân Tiên không trêu chọc bố mình nữa: "Đi đóng viện phí rồi ạ." Im lặng một lát, anh đột nhiên nói với bố mình: "Con xin lỗi đã khiến bố mẹ tốn kém."

Lương Cố: "..."

Trong quá trình trưởng thành của con cái, tới một độ tuổi nhất định sẽ bắt đầu cảm thấy áy náy khi tiêu phí tiền bạc của bố mẹ, đây là biểu hiện của sự trưởng thành. Nhưng Lương Cố lại không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại là sự chua xót từ tận đáy lòng: "Con nói cái gì vậy?"

Lương Vân Tiên nhìn bố mình, nghiêm túc nhận lỗi: "Là con không đúng, đã làm bố mẹ phải lo lắng."

Khóe mắt Lương Cố cay cay, vì lo sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của con trai nên hai vợ chồng họ chưa bao giờ chủ động đề cập đến chuyện anh đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ.

Không ngờ đứa trẻ này lại chủ động mở miệng.

Thằng bé đã thực sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

Nhưng ông thà rằng anh cứ mãi mãi nổi loạn không hiểu chuyện, chỉ cần anh có thể khỏe mạnh, bình an là được.

Sau đó Lương Cố hít sâu một hơi, nghiêm túc cảnh cáo: "Không có lần sau đâu đấy."

Lương Vân Tiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được."

Thực ra dù đã một lần cận kề cái chết nhưng anh không hề hối hận khi tham gia trận bóng rổ. Nếu như quay lại một lần nữa có lẽ anh vẫn sẽ đăng ký tham dự, vì anh không muốn khúm núm sống hết phần đời còn lại.

Với phương pháp y học hiện tại mà nói thì hi vọng chữa khỏi bệnh của anh là vô cùng mong manh, mặc dù bác sĩ Houston sẵn sàng tiếp nhận anh trở thành bệnh nhân của ông ấy nhưng phương pháp mà ông ấy sử dụng là kỹ thuật trị liệu mới nhất, trước mắt chỉ mới có một trường hợp lâm sàng được chữa khỏi thành công. Những bệnh nhân không được điều trị thành công vốn đã không còn cơ hội thông báo với thế giới bên ngoài về sự thất bại của việc điều trị, đó là sự thiên vị của người sống sót.

Nói một cách khác thì anh sẽ tham gia điều trị lâm sàng với tư cách là chuột bạch, cho nên anh không hề có tự tin khẳng định mình có thể là người sống sót.

Thay vì ôm tâm lý may mắn để sống tiếp thì tốt hơn hết là nên chấp nhận thực tế, dẫm lên hiện thực để sống trọn vẹn từng ngày. Ít nhất thì anh cũng có thể sống là chính mình, còn có thể chơi thêm một trận bóng rổ trước khi chết.

Chỉ thực sự có lỗi với bố mẹ.

Anh đã làm họ lo lắng.

Dường như Lương Cố có thể đoán được con trai đang suy nghĩ điều gì: "Giữ được đồi xanh lo gì không có củi đốt, quan trọng là trong lòng phải có hy vọng."

Lương Vân Tiên không phản bác lời bố mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Lương Cố hiểu rất rõ con trai mình, nói đủ là dừng, nói thêm nhiều nữa cũng vô ích nên dứt khoát chuyển đề tài: "Hôm qua bố nghe mẹ con nói, sau khi xuất viện con sẽ quay về trường học?"

Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: "Con đã nghỉ phép gần hai tháng, nếu còn không quay về là sẽ bị đuổi học đấy."

Lương Cố: "Con đã nghĩ nên nói thế nào với Lục Vân Đàn chưa?"

Lương Vân Tiên dựa lưng vào bệ cửa sổ, thở dài: "Vẫn chưa ạ."

Theo những gì anh biết về bang chủ Thanh Vân bang thì chắc có lẽ bây giờ cô đang muốn đánh chết anh.

Lương Cố cũng thở dài: "Khuyên con tốt nhất là nên nghĩ lý do cho kỹ, anh trai con bé cũng không dễ nói chuyện đâu."

"..."

Lương Vân Tiên: "Con biết rồi ạ."

Lương Cố do dự một chút, cuối cùng quyết định nói rõ tình hình thực tế cho con trai mình: "Trước kia lúc con còn ở trong phòng ICU, anh trai con bé đã đến thăm con vài lần. Bố mẹ cũng muốn cảm ơn cậu ấy nhưng cậu ấy chỉ đưa ra một yêu cầu là muốn con sau này tránh xa em gái cậu ấy ra. Bố và mẹ con cũng hiểu được ý tứ của cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ muốn tốt cho em gái mình. Nhưng không ai trong chúng ta có tư cách ngăn cản con tiếp xúc với người khác, dù sao bố mẹ vẫn tin tưởng con là đứa có chừng mực, sẽ biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào."

Lương Vân tiên mím môi im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu: "Dạ."

Lương Cố vẫn không nhịn được nhắc nhở thêm: "Đừng dùng phương pháp tuyệt tình quá, nếu không thì trong lòng cô bé sẽ cảm thấy khó chịu, duy trì quan hệ bạn bè bình thường là được. Đến sau khi tốt nghiệp thì ít nhất vẫn để lại cho nhau ấn tượng tốt đẹp, sau này khi bước trên con đường riêng, lúc nhớ lại cũng sẽ không chỉ có toàn sự thất vọng."

Lương Vân Tiên cúi đầu cười khổ: "Con hiểu ạ."

Anh luôn hiểu rõ nên luôn cố gắng kiềm chế bản thân mình, không dám tiến thêm một bước nào đến gần cô.

Cô là ánh nắng rực rỡ, là hạt mưa trong suốt. Còn anh là con sông sắp khô cạn, sinh mệnh của anh còn đang gặp nguy hiểm, vậy anh có tư cách gì mà đến gần cô?

Bông hồng giấy anh còn chưa kịp tặng, e rằng cả đời này cũng không thể trao đi được.

Nếu anh không gặp cô vào mùa hè năm đó thì thật tốt, vậy thì dù cho cuộc đời có ngắn ngủi, anh cũng sẽ chẳng nuối tiếc nhiều đến thế.

……

Đối với Lục Vân Đàn thì ngày chủ nhật chẳng khác nào ngày ngủ nướng.

Cô ngủ một giấc tới hơn 11 giờ trưa mới tỉnh, còn là tỉnh vì đói bụng, nhưng thời điểm này rất bất tiện, ăn sáng thì quá muộn mà ăn trưa thì lại quá sớm. Hơn nữa có lẽ mẹ cô vẫn chưa nấu cơm xong nên trước mắt cô chỉ có thể chịu đói.

Sau khi duỗi người một cái thật thoải mái trong chăn, cô mới cầm lấy di động đặt cạnh gối, ngay khi nhìn thấy tin nhắn chưa đọc kia thì cô lập tức bật dậy.

Lương Vân Tiên: 【Tuần tới sẽ quay về trường học.】

Tầm mắt Lục Vân Đàn bất động nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, nhịp tim cũng tăng nhanh, đập thùng thùng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô có rất nhiều rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với anh, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đầu óc cô đang loạn hết cả lên, giống như một đống len rối, làm cách nào cũng không thể tìm được đầu sợi len chứ đừng nói đến việc vuốt thẳng sợi len.

Càng vuốt lại càng sốt ruột, bất thình lình, một cơn giận trào ra từ lồng ngực Lục Vân Đàn: Cậu ấy còn dám quay về?

Gần hai tháng không tới trường, không trả lời tin nhắn của cô bây giờ lại chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tuần tới sẽ quay về trường học." là xong? Cũng không hề giải thích lý do vì sao lâu như vậy không đến trường? Tại sao không nói trước với cô rằng anh sẽ đi di dân? Tại sao không nói một lời tạm biệt với cô trước? Tại sao không xem Lục Vân Đàn ra gì? Ở trong lòng anh cô thật sự chỉ là một người thấp kém và không quan trọng phải không?

Khoé mắt Lục Vân Đàn đỏ hoe, cô vung tay ném điện thoại lên giường, sức ném rất mạnh làm cho di động bật ra khỏi chăn bông dày, nặng nề rơi xuống đất, phát ra một tiếng "Bụp" lớn. Sau đó cô không thể kiềm chế được mà nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Cô nâng tay lau hai hàng nước mắt, cố gắng khịt khịt mũi, muốn ngừng khóc nhưng lại phản tác dụng mà càng khóc to hơn.

Trong lòng cô khó chịu như đang bị một tảng đá to cứng chèn ép, ép đến mức cô thấy khó thở, những góc sắc nhọn trên tảng đá không ngừng đâm vào tim cô đau nhói.

Cô ghét Lương Vân Tiên, ghét người Mỹ, ghét người di dân, ghét cả nước Mỹ!

Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ sau đó là tiếng hét của anh trai cô truyền tới từ bên ngoài cửa: "Dậy ăn cơm!"

Lục Vân Đàn vừa khóc khóc vừa hét lên: "Anh biến đi!"

Ngoài cửa không còn tiếng động nào nữa.

Tiếng hét này dường như đã mở ra cánh cổng đau thương, cô bắt đầu khóc lớn hơn.

Một lúc lâu sau, cô mới ngừng khóc rồi xốc chăn xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mới đi mở cửa phòng ra.

Lục Vân Phong vẫn đứng đợi cô ngoài cửa.

Hai mắt Lục Vân Đàn đỏ hoe, còn hơi sưng lên. Cô đang mặc đồ ngủ bằng vải bông, đầu tóc rối bù, sau khi mở cửa ra cô cũng không nói lời nào, chỉ đứng ủ rũ như một khúc gỗ bị ngâm trong nước.

Lục Vân Phong hơi nhíu mày: "Em làm sao vậy?"

Hai mắt Lục Vân Đàn lại bắt đầu đau nhức, dùng sức nghiến răng nghiến lợi nhịn cảm giác muốn khóc, nói: "Lương Vân Tiên sẽ di dân đến Mỹ."

Lục Vân Phong: "Liên quan gì đến em?"

Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh trai: "Nếu anh đến đây chỉ để châm chọc mỉa mai thì đi nhanh lên, em không muốn nghe!"

Lục Vân Phong thở dài bất lực: "Ý của anh là, tương lai cậu ta như thế nào không liên quan gì đến em, mà tương lai em sau này cũng sẽ không liên quan gì đến cậu ta. Không có kiểu bạn bè cả đời đâu, chia ly mới là trạng thái bình thường trong cuộc sống, em phải làm quen với điều này đi."

Lục Vân Đàn khịt khịt mũi, cúi đầu im lặng một lúc mới nói: "Cậu ấy không hề nói với em là sẽ đi di dân, nhưng lại nói với người khác. Cậu ấy cũng đã xin nghỉ phép một thời gian dài, hơn hai tháng không đến trường, em còn nhắn cho cậu ấy rất nhiều tin nhắn, hỏi cậu ấy sao lại không đến trường, cậu ấy không hề trả lời em. Vậy mà em còn nghe được lý do cậu ấy không đến trường là vì đang nộp đơn xin di dân từ người khác nói." Vừa nói xong cô đã muốn khóc, nỗi uất ức như thủy triều dâng tràn trong lòng, "Em cảm thấy cậu ấy căn bản là không hề xem em như bạn bè tốt, những điều này cậu ấy cũng không nói với em, cho dù là nói trước với em một câu chia tay thôi cậu ấy cũng không muốn nói."

Lục Vân Phong hỏi: "Em nghe ai nói là cậu ta sẽ đi di dân."

Lục Vân Đàn: "Người bạn chơi với cậu ta từ nhỏ đến lớn."

Lục Vân Phòng cười nhạt: "Người bạn đó cũng thật là nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng nói ra được nhỉ."

Lục Vân Đàn cảm nhận được hình như anh trai cô đã hiểu lầm điều gì đó, nên giải thích thay Chu Lạc Trần: "Không phải là cậu ấy chủ động nói ra, là em hỏi cậu ấy." Cô nói thêm, "Vừa rồi Lương Vân Tiên gửi cho em một tin nhắn wechat, nói rằng tuần tới cậu ấy sẽ quay về trường, cũng chỉ có vài từ này thôi, không giải thích gì thêm."

Nói xong, cô trông mong nhìn về phía anh trai, hi vọng anh trai có thể đưa ra vài ý kiến khác để cô hiểu rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, dù không có ý kiến gì khác thì cũng có thể an ủi cô một chút.

Lục Vân Phong hiểu được ánh mắt em gái mình, chỉ có thể cứng rắn nói: "Em là ai cơ chứ? Tại sao cậu ta lại phải giải thích với em nhiều như vậy? Nếu cậu ta thật sự muốn di dân thì đối với cậu ta mà nói, sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành người lạ không liên quan, suốt đời cũng sẽ không liên lạc lại, vậy tại sao cậu ta lại phải báo cáo với em mọi chuyện? Em nghĩ em là ai?"

Hai mắt Lục Vân Đàn lại đau nhức, trong lòng cũng rất khó chịu, như bị một cái gai đâm vào trong tim, không nhổ ra được mà còn gây ra cảm giác đau nhức không thể bỏ qua.

Nhưng cô không phản bác những gì anh trai nói như lần trước.

Cô bắt đầu cảm nhận được anh trai mình nói đúng.

Có lẽ, đối với Lương Vân Tiên thì cô cũng chỉ là một người bạn bình thường, lúc sắp chia tay chỉ cần tùy tiện nói một lời tạm biệt là đủ, cũng không cần thiết phải giải thích nhiều với cô, dù sao thì cũng sẽ không bao giờ liên lạc lại nữa.

Sau khi trở về phòng, cô nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên kiểm tra thì mới phát hiện màn hình đã vỡ, toàn bộ màn hình đều là những vết nứt chằng chịt đan vào nhau tạo thành ký hiệu "λ".

("λ" - Lamda - là một ký hiệu trong hệ chữ la mã, dùng để ký hiệu bước sóng hoặc hằng số phóng xạ trong vật lý)

Màn hình tối đen đột nhiên sáng lên, cô nhìn thấy Lương Vân Tiên lại gửi cho cô một tin nhắn wechat khác: "Có thể thứ tư tôi sẽ quay về, cậu có cần tôi mang gì đến trường không?"

Trường trung học số 2 thực hiện quản lý bán quân sự, học sinh nội trú một khi đã bước vào trường thì như rơi vào biển sâu, từ đó về sau họ sẽ không liên quan gì đến thế giới đầy màu sắc bên ngoài. Cho nên người có thể bước ra khỏi cổng trường từ khu nội trú thì cũng tương đương với việc đi từ trong nước tới HongKong, phải gánh vác trọng trách nặng nề là mua hàng thay cho bạn bè.

Trong số đó ‘mặt hàng mua sắm’ được ưa chuộng nhất không gì khác ngoài ba thứ: trà sữa mới làm, gà rán mới ra lò và bánh đậu đỏ mới trong ngày.

Nếu là trước đây, Lục Vân Đàn chắc chắn sẽ không chút ngần ngại mà lập một danh sách mua sắm thật dài, nhưng bây giờ, cô bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng quan hệ giữa cô và Lương Vân Tiên có lẽ không tốt như cô vẫn nghĩ.

Bạn bè bình thường mà thôi, người ta chỉ vừa mới khách sáo với cô thì cô cũng không thể không khách sáo lại với người ta được, nếu không thì người ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Cuối cùng cô trả lời:【Không cần đâu, cảm ơn.】

Sau đó tắt nguồn điện thoại.

Màn hình hỏng cô cũng không muốn đi thay, cứ dùng tạm như vậy cũng được, không sao cả.

……

Chiều chủ nhật là lúc phải quay lại trường học, lão Kim yêu cầu đến lớp lúc 4 giờ. Lục Vân Đàn vốn đã hẹn Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao 2 giờ sẽ đến lớp tự học, nhưng bây giờ đã là 2 giờ mà cô vẫn còn nằm trên giường ở nhà.

Đột nhiên cô mất đi động lực học tập, mục tiêu lọt top 350 của khóa cũng bỗng nhiên biến mất.

Người con trai đã cổ vũ cô học tập sắp trở thành người Mỹ, vì nước Mỹ phục vụ thì tại sao cô còn phải nghe lời cậu ấy?

Hừ, cô không muốn nghe những gì người Mỹ nói, tất cả những gì người Mỹ nói đều là giả, cái gì mà ‘Thiếu niên mạnh thì nước mạnh’, cái gì mà ‘Hành Khú Tứ Cú tiếp nối quá khứ, mở lối tương lai’, cái gì mà ‘Học tập phương Tây dùng để đối phó với phương Tây’, tất cả đều là giả! Lừa đảo! Dối trá tột cùng! Cuối cùng còn không phải muốn làm người Mỹ đấy sao!

Hơn nữa, chắc chắn không phải anh thật lòng muốn cổ vũ cô học tập, đó chỉ là sự quan tâm giữa những người bạn bè bình thường, chỉ là cổ vũ bình thường, lời xã giao mà thôi tại sao cô phải coi là thật?

Mà học tập nhiều thì mệt, ngủ không ngon thì ăn cũng không ngon, ngày nào cũng phải lo lắng về điểm số, chẳng có chút vui vẻ nào. Chắc chắn là anh muốn đẩy cô vào hố lửa, đúng là người Mỹ tâm địa xấu xa! Cô sẽ không bị lừa đâu.

Nhưng thực ra nằm trên giường cũng không có việc gì làm, điện thoại đã tắt, tiểu thuyết cũng không muốn đọc, máy tính bảng hết pin cũng không muốn dậy sạc. Cô chỉ nằm đó mà không làm gì đến tận 3 giờ rưỡi, sau đó mới chậm rãi rời giường, lề mề thay đồng phục mùa đông, lại lề mề thu xếp chiếc cặp sách hiếm khi được mang về nhà, tới gần 4 giờ mới chạy xe điện tới trường.

Lúc tới trường thì đã gần 4 giờ 30, cô cũng không vội vì dù sao cô cũng là học sinh cá biệt thâm niên. Cô cũng không sợ muộn vì giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa.

Cô còn quay về ký túc xá trước, thu xếp một số hành lý vừa mang đến trường rồi mới thong thả đeo cặp sách trên lưng đi về phía khu dạy học.

Khu dạy học của khối 12 yên tĩnh hơn rất nhiều so với khối 10 và khối 11, cánh cửa lớn chỉ mở một lối đi nhỏ, đi vào trong giống như bước vào cung điện tri thức.

Một người cao gầy thanh tú đang đứng im lặng trước cổng cung điện.

Lục Vân Đàn đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên cũng đang mặc đồng phục mùa đông —— áo khoác thể thao màu xanh nhạt, quần thể thao màu xanh đậm —— một bộ quần áo vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói là không có gì nổi bật nhưng khi anh mặc lên lại có cảm giác đẹp trai và tao nhã.

Lương Vân Tiên bước nhanh về phía Lục Vân Đàn.

Lục Vân Đàn đứng bất động tại chỗ, hai tay đút túi quần, nhìn anh bằng vẻ mặt vô cảm.

Lương Vân Tiên bước đến trước mặt Lục Vân Đàn, đưa mấy đồ trong tay cho cô: "Cho cậu này." Anh không nhịn được nói thêm, "Có trà sữa, còn có bánh đậu đỏ, tôi định mua thêm cả gà rán nhưng không đủ thời gian."

Đáng lẽ thứ ba anh mới được xuất viện, nhưng tin nhắn trả lời trên wechat của cô khiến anh cảm thấy lo lắng.

Thực ra trước khi gửi tin nhắn cho cô, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị cô lớn tiếng mắng chửi. Nhưng không ngờ cô không những không tức giận với anh mà còn trả lời anh bằng một tin nhắn đầy cảm giác khách sáo và xa cách, làm cho anh vô cùng bối rối —— Nữ hiệp Đàn mà anh biết tuyệt đối sẽ không nói chuyện với anh như thế này.

Sau đó anh gửi tin nhắn thì cô không trả lời; gọi điện thì điện thoại lại tắt máy.

Anh rất lo lắng nên đã xuất viện sớm và chạy đến trường học trước 4 giờ chiều.

Không ngờ cô lại đến muộn.

Sau gần một tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được cô.

Anh cẩn thận đưa mấy món đồ trong tay cho cô.

Lục Vân Đàn không nhận những thứ anh đưa, trong lòng bùng lên lửa giận cực lớn: biến mất hai tháng trời, một lời giải thích cũng không có, rồi lại quay về như không có chuyện gì xảy ra? Cho dù anh không coi cô là bạn bè thì cũng nên có một lời giải thích chứ?

Cô nghiến chặt răng, cố gắng khống chế cơn giận của bản thân: "Cậu xin nghỉ phép vì chuyện gì vậy?"

Lương Vân Tiên chỉ có thể trả lời: "Trong nhà xảy ra chút chuyện."

Hừ.

Việc lớn bằng trời.

Muốn di dân, muốn đến nước Mỹ, nhưng lại không muốn nói cho cô biết.

Đã không coi trọng cô, còn làm bộ đưa đồ cho cô làm cái gì? Coi cô là kẻ ngốc à?

Lục Vân Đàn hít một hơi thật sâu, nhướn mi lạnh lùng hỏi: "Nghe nói cậu sắp đi di dân, sắp trở thành người Mỹ?"

Hơi thở của Lương Vân Tiên ngừng lại như thể bị sét đánh.

Cho đến bây giờ anh vẫn chưa có đủ dũng khí để nói lời từ biệt với cô, bởi vì lần chia tay này rất có thể sẽ là mãi mãi.

Câu hỏi bất ngờ của cô như một bàn tay đột nhiên nhấn nút tăng tốc, không nói lời nào kéo anh về phía chia ly khi còn chưa kịp chuẩn bị.

Sự im lặng của Lương Vân Tiên làm cho Lục Vân Đàn càng thêm tức giận không thể kiềm chế được nữa: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Cậu bị câm à?"

Lời nói của Lương Vân Tiên nghẹn lại trong cổ họng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới khó khăn mở lời: "Tôi, tôi sắp đi du học." Anh siết chặt nắm tay, rồi lại vô thức buông lỏng, sau đó lại siết chặt. Anh đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, "Phía trường học còn chưa xử lý xong nên mới không nói cho cậu biết."

Nói dối! Lại nói dối!

Nói với Chu Lạc Trần là đi di dân, nhưng nói với cô thì lại thành đi du học?

Nói với cô một lời nói thật khó đến thế sao?

Hơn nữa nếu là đi du học thì tại sao không thể nói trước với cô? Tại sao hai tháng không hề trả lời tin nhắn?

Cứ để cô chờ đến tận bây giờ.

Đôi mắt Lục Vân Đàn đột nhiên đổ hoe, cô túm lấy mấy gói đồ anh đưa qua rồi ném mạnh ra xa: "Biến đi! Đồ người Mỹ đáng ghét!"

【Tác giả có lời muốn nói】

Đừng kích động, rất nhanh là sẽ hòa giải lại thôi.