Hai giờ hai mươi phút chiều là vào học, nhưng vì mất nhiều thời gian trong việc dọn vệ sinh nên hai giờ mười phút Lục Vân Đàn và Dương Tiểu Niệm mới đến lớp, lúc đó hầu như các bạn trong lớp đã đến đông đủ.
Tiết đầu tiên là môn Tiếng Anh, nhưng cô giáo Tiếng Anh thường không đến lớp trước giờ vào tiết, lão Kim cũng không có ở đây, cho nên lớp 12/2 như một bầy khỉ ai cũng muốn xưng Vương, cả lớp vô cùng lộn xộn: Một số nhỏ các học sinh tích cực thì yên lặng học bài, học sinh phải trực nhật thì quét dọn vệ sinh, nhóm học sinh cá biệt thì chơi đùa ầm ĩ, ngồi túm tụm nói chuyện phiếm.
Lục Vân Đàn chuẩn bị đi lấy nước, nhưng lúc cô vừa đứng lên khỏi ghế, Trần Tư Vũ đã thản nhiên đi lên bục giảng, trong tay cầm một cuốn sổ tay màu hồng nhạt, đằng hắng cổ họng ho khan hai tiếng: "Mọi người yên lặng, nghe tôi đọc một đoạn này đi."
Cậu ta là đại diện môn Tiếng Anh của lớp, nên tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta muốn thông báo nhiệm vụ học tập mà cô giáo Tiếng Anh giao, cả lớp đang ồn ào lập tức yên tĩnh lắng nghe.
Lục Vân Đàn cũng ngồi lại vào ghế.
Trần Tư Vũ cong đôi môi đỏ mọng lên, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi nhếch lên, biểu cảm hết sức đắc ý, sau đó bắt đầu đọc nội dung bên trong cuốn sổ một cách sống động: "Ngày 20 tháng 7, cuối cùng cũng khai giảng rồi, mình lại được gặp Từ Phái Nhiên, thật sự là rất vui. Đã một tuần liền mình không được gặp cậu ấy, quả thật rất nhớ cậu ấy. Ngày 21 tháng 7, hôm hôm nay Từ Phái Nhiên đi lấy nước cho mình, là nước ấm, hơi ấm từ trong lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim mình. Ngày 22 tháng 7, hôm nay mình và Từ Phái Nhiên cùng nhau trực nhật, nhưng mình lại đến muộn, Từ Phái Nhiên đã giúp mình lau sàn nhà, trong lòng mình cảm thấy rất vui, phải chăng cậu ấy cũng có chút thích mình?"
Từ Phái Nhiên là lớp trưởng lớp 12/2, cậu ấy có làn da trắng nõn, gương mặt sắc nét, mặt mũi hơi bị đẹp trai, tính cách thì hướng ngoại nên độ nổi tiếng trong lớp cũng khá tốt.
Sau khi Trần Tư Vũ đọc xong ba trang nhật ký, trong lớp vốn đang hết mức yên tĩnh, ba giây sau bỗng nhiên bộc phát một loạt âm thanh hò hét bỡn cợt như dời núi lấp biển, hét hò hăng say nhất là nhóm Bát Đại Kim Cương ngồi hàng ghế cuối cùng.
Hạ Tây Dương và Lý Hàng cũng vui tươi hớn hở reo hò. Lục Vân Đàn và Tôn Xuyến lại không như vậy mà trầm mặt liếc nhìn nhau, không hề thấy buồn cười: Tất nhiên là Trần Tư Vũ đang đọc nhật ký riêng tư của một bạn nữ.
Lúc này, Trần Tư Vũ giơ hai tay lên, lòng bàn tay úp xuống ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Còn nữa, tôi vẫn còn chưa đọc xong." Sau đó cầm cuốn nhật ký lật về vài trang trước, tiếp tục lớn tiếng đọc diễn cảm: "Ngày 13 tháng 7, trời trong xanh, nhưng tâm tình của mình lại âm u." Đọc đến đoạn này cậu ta cũng không nhịn được bật cười, "Hì hì, hahaha... Bởi vì sắp nghỉ hè rồi, mình sẽ không được gặp Từ Phái Nhiên nữa, cho nên mình không hề muốn nghỉ hè, mình muốn ngày nào cũng được nhìn thấy cậu ấy." Đọc xong, Trần Tư Vũ lại che miệng cười.
Tiếng ồn trong lớp càng thêm sôi nổi, hàng sau còn có nam sinh hô to: "Lớp trưởng, cậu được được đấy, sức quyến rũ vô hạn!" Làm cho rất nhiều người trong lớp đều bật cười haha.
Lục Vân Đàn lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến nỗi đầu ngón chân bấm chặt xuống đế giày, dù chủ nhân của cuốn nhật ký không phải là cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cũng rất tức giận, giống như mình mới là người đang bị Trần Tư Vũ chế nhạo trước mặt mọi người vậy.
Cô nhìn về phía người đang ngồi ở giữa hàng ghế thứ ba - Từ Phái Nhiên, cậu ấy đang siết chặt hai nắm tay, đầu cúi thấp, hai tai đều đã đỏ bừng như sắp chảy máu.
Lúc này, Tôn Xuyến bỗng nhiên chọc nhẹ cô một cái, Lục Vân Đàn nhìn cô ấy hỏi: "Sao vậy?"
Tôn Xuyến ghé sát tai cô nói: "Cậu nhìn Lý Nguyệt Giao kìa."
Lục Vân Đàn lập tức nhìn về Lý Nguyệt Giao ngồi phía trước Từ Phái Nhiên.
Trong lúc này, Lý Nguyệt Giao đang nằm sấp lên mặt bàn, vùi mặt trốn vào trong cánh tay, cơ thể mập mạp khẽ run lên từng đợt, rõ ràng là cậu ấy đang khóc.
Mọi người trong lớp dường như cũng đã nhận ra điểm này, ngóng cổ nhìn về phía Lý Nguyệt Giao, xì xào bàn tán với nhau.
Hạ Tây Dương và Lý Hàng cũng không cười nữa, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ —— Thật ra, Lý Nguyệt Giao đối xử với nhóm học sinh kém bọn họ rất tốt.
Trần Tư Vũ dương dương tự đắc đứng trên bục giảng, hả hê nhìn Lý Nguyệt Giao bên dưới lớp học, khẽ nhếch mép cười, sau đó quơ quơ cuốn sổ nhật ký trong tay về phía mọi người nói: "Mọi người đoán xem, chủ nhân cuốn nhật ký này là ai?"
Tôn Xuyến tức giận muốn chết, nhỏ giọng chửi: "Trần Tư Vũ đúng là thứ không ra gì! Đê tiện! Bỉ ổi!"
Lục Vân Đàn hít sâu một hơi, đập mạnh xuống bàn, đứng lên khỏi ghế, giận dữ trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ, lớn tiếng nói: "Cuốn nhật ký đó của tôi, sao nào?" Cô quay người lại nhìn về phía cuối phòng học, giận không chịu được nói: "Ai còn dám cười nữa, tôi sẽ bẻ cổ người đó!"
Cả lớp lập tức yên lặng, năm mươi mấy ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Lục Vân Đàn.
Hạ Tây Dương vội vàng giật giật góc áo Lục Vân Đàn: "Chị Đàn, bình tĩnh một chút! Bình tĩnh!"
Lục Vân Đàn ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn Trần Tư Vũ: "Cậu có biết xấu hổ là gì không? Trước mặt mọi người lại đọc lớn nhật ký của người khác, khoác lên bộ da người mà không làm người được à? Chó hoang bên đường nhân phẩm còn tốt hơn cậu đấy!"
Tôn Xuyến thì thầm ủng hộ bạn cùng bàn của mình: "Chửi hay lắm!"
Trần Tư Vũ từ trước đến nay là người kiêu hãnh, đi đến đâu cũng có người tâng bốc, chưa bao giờ bị người khác chửi bới trước mặt mọi người, làm sao nuốt được cơn giận này: "Lục Vân Đàn, cậu muốn chết đúng không?"
Lục Vân Đàn cười khẩy một tiếng, nói với bạn cùng bàn: "Cậu tránh ra."
Tôn Xuyến lập tức đứng dậy nhường đường cho cô: "Chị Đàn, cố lên!"
Lục Vân Đàn đi thẳng lên bục giảng, dáng người cao gầy, bước đi hùng hổ, Trần Tư Vũ vô thức lùi về sau hai bước.
Lục Vân Đàn bĩnh tĩnh đưa tay về phía cô ta, không cho phép từ chối nói: "Đưa cuốn nhật ký cho tôi."
Trần Tư Vũ nhìn về phía Lý Nguyệt Giao đang ngây ngốc, lạnh nhạt hỏi: "Cuốn nhật ký này là của cậu à?"
Lục Vân Đàn không thèm suy nghĩ: "Là của tôi." Cô nhắc lại: "Đưa cho tôi!"
Trần Tư Vũ lại nhếch môi cười: "Có nghĩa là, cậu thừa nhận cậu thích Từ Phái Nhiên?"
Lục Vân Đàn mặt không đổi sắc: "Tôi thừa nhận."
Trần Tư Vũ cười khinh: "Nếu đã như vậy thì tôi trả cuốn nhật ký này lại cho cậu, dù sao người mất cũng không phải tôi." Nói xong, cô ta ném cuốn nhật ký ra ngoài, cố ý ném lệch để Lục Vân Đàn không đón được, sau đó quay người bỏ đi.
Lục Vân Đàn không nhịn nổi nữa, nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô ta, đồng thời giơ chân lên, đạp mạnh về phía chân trái của cô ta làm cô ta khụy xuống.
Trần Tư Vũ hoảng loạn, quỳ gối trên bục giảng hướng mặt xuống dưới lớp.
Lục Vân Đàn vươn tay bóp chặt phần gáy của cô ta: "Xin lỗi đi!"
Trần Tư Vũ vùng vẫy cố gắng đứng lên, nhưng bàn bàn tay Lục Vân Đàn cứng như sắt, đè chặt cô ta làm cô ta không thể nào động đậy được.
Lục Vân Đàn tiếp tục cảnh cáo cô ta: "Xin lỗi! Nếu không cậu cứ quỳ như vậy cho tôi!"
Cả lớp im lặng như hến, nhìn chằm chằm về phía bục giảng.
Trần Tư Vũ vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu chịu nổi, da mặt trắng nõn cũng đã đỏ lên, nước mắt lưng tròng: "Lục Vân Đàn, tôi nhất định phải tìm người xử chết cậu!"
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cậu vẫn không xin lỗi, có tin là bây giờ tôi xử cậu luôn không?" Cô đột nhiên tăng mạnh lực tay, Trần Tư Vũ cảm thấy vô cùng đau đớn, phần gáy cảm giác như bị cắt đứt, cuối cùng cũng sợ hãi mấp máy cánh môi, lúng túng chuẩn bị nói xin lỗi thì cửa phòng giáo viên bỗng nhiên bị đẩy ra.
Giáo viên Tiếng Anh lập tức cau mày nhìn chằm chằm hai người họ trên bục giảng: "Hai em đang làm gì vậy?"
Lục Vân Đàn đành phải buông Trần Tư Vũ ra, mặt không đổi sắc trả lời: "Bạn ấy bị ngã sấp xuống, em đang định đỡ bạn ấy lên ạ."
Giáo viên Tiếng Anh không tin lời Lục Vân Đàn nói, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía học sinh đại diện môn của mình: "Thật không?"
Trần Tư Vũ biết chắc chắn giáo viên Tiếng Anh sẽ hỏi cô ta, vì thành tích học tập của cô ta tốt hơn Lục Vân Đàn rất nhiều, nhưng cô ta biết mình đang đuối lý nên không dám tố cáo với giáo viên Tiếng Anh, lập tức đứng lên, cúi đầu nói: "Dạ đúng ạ."
Giáo viên Tiếng Anh cũng không muốn nhiều lời: "Nhanh chóng trở lại chỗ ngồi đi, vào học thôi."
Trần Tư Vũ đi đến chỗ ngồi của mình, Lục Vân Đàn nhặt cuốn nhật ký rơi dưới đất lên rồi mới quay lại chỗ ngồi.
Cô không mở cuốn nhật ký đó ra, mà bỏ nó vào ngăn cuối cùng trong cặp sách của cô.
Giáo viên Tiếng Anh đi lên bục giảng, đặt giáo án lên trên bàn, bình thường lúc này lớp trưởng sẽ hô "Stand up", sau đó cả lớp sẽ đứng dậy, đồng thanh hét lên: "Good morning/afternoon Ms. Dương".
Nhưng hôm nay cô giáo Dương đứng trên bục giảng chờ một lúc lâu cũng không thấy lớp trưởng hô "Stand up", nên đành tự mình hô: "Good afternoon girls and boys".
Từ Phái Nhiên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng hô lớn: "Stand up"
Cả lớp đứng lên nhìn về phía cô giáo chào lại.
Cô giáo Dương: "Sit down, please."
Chuyện vừa xảy ra tựa như đã lật sang trang mới khi cả lớp ngồi xuống, thế nhưng mọi chuyện thật ra lại không phải như vậy, dưới vẻ yên yên tĩnh đang ẩn chứa một bí mật——
Học chưa được 10 phút, Lục Vân Đàn đã nhận được rất nhiều tờ giấy nhỏ:
Tôn Xuyến: [Chị Đàn, dáng vẻ ‘gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ’ của cậu vừa rồi nhìn ngầu lắm nha.]
Hạ Tây Dương: [Chị Đàn, tôi rất ngưỡng mộ cậu.]
Lý Hàng: [Chị Đàn, cậu có nhận thêm tiểu đệ không? Tôi cũng không thua kém Hạ Tây Dương đâu.]
Lý Nguyệt Giao: [Thật sự rất cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu! Tớ nhất định sẽ trả ơn cậu! Nhất định!]
Từ Phái Nhiên: [Cảm ơn cậu nha.]
Dương Tiểu Niệm: [Tại sao cậu lại xen vào việc của người khác? Bây giờ Trần Tư Vũ thật sự rất tức giận, đang chuẩn bị đi tìm người đánh cậu đấy.]
Ồ, lại còn muốn đánh tôi cơ đấy?
Tôi đường đường là quán quân võ thuật cấp quốc gia, lại có thể sợ một đám lâu la nhỏ bé sao?
Lục Vân Đàn khịt mũi khinh bỉ, thẳng tay vò tờ giấy của Dương Tiểu Niệm thành một cục, ném sang một bên.
Lúc nãy chưa nghe được Trần Tư Vũ nói xin lỗi, cô cảm thấy không cam lòng, cảm thấy sự việc chưa xử lý dứt điểm, cô định đến khi tan học sẽ giải quyết triệt để chuyện này, nếu không thì sau này Trần Tư Vũ vẫn sẽ bắt nạt Lý Nguyệt Giao.
Nhưng sau khi hết tiết Tiếng Anh, Trần Tư Vũ đùng đùng nổi giận bỏ đi khỏi phòng học, xem ra thật sự là muốn đi tìm người.
Chuyện này Lục Vân Đàn cảm thấy không cần vội vàng, binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, đến một người cô đánh một người, đến hai người thì đánh cả đôi! Vì vậy cô cầm bình để đi rót nước, không ngờ Dương Tiểu Niệm cũng đi đến, vội vàng hốt hoảng nói với cô: "Trần Tư Vũ đi tìm Vương Trạch rồi."
Vương Trạch, nam sinh lớp 12/17 ban Văn, một trong những người nổi tiếng của khối 12, học hành thì không ra gì nhưng tiếng tăm trong trường học ngược lại rất nổi tiếng, chủ yếu là vì rất quậy phá, không chỉ có thế lực trong trường mà còn chơi bời với rất nhiều lưu manh ngoài xã hội, một khi đánh nhau là vô cùng liều mạng, nên trong trường hầu như không ai dám trêu chọc cậu ấy.
Lục Vân Đàn lại thờ ơ: "Tìm Vương Trạch thì sao chứ? Cậu ta ăn thịt được tớ chắc?"
Dương Tiểu Niệm bất lực: "Vương Trạch không đơn giản đâu! Trước đây có một bạn nam lớp 12/18 gây chuyện với cậu ta, sau khi tan học, cậu ta đã tìm người chặn đường đánh bạn nam đó gãy một cánh tay luôn."
Lục Vân Đàn vẫn giữ thái độ coi thường: "Đừng nói là Vương Trạch, dù là Lý Trạch, Trương Trạch, Dương Trạch cùng đến cũng vô ích thôi, Trần Tư Vũ phải xin lỗi Lý Nguyệt Giao, nếu không thì tớ sẽ không để yên chuyện này đâu."
Dương Tiểu Niệm tức giận: "Việc này có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu quan tâm đến cậu ấy làm gì? Tự nhiên chuốc lấy phiền phức vào người."
Lục Vân Đàn nhìn Dương Tiểu Niệm, hỏi: "Nếu như hôm nay nhật ký của cậu bị mang ra đọc trước lớp thì cậu còn dùng thái độ không liên quan này để thấy nó không quan trọng không?"
Dương Tiểu Niệm: "..."
Lục Vân Đàn: "Hành vi này của Trần Tư Vũ là đang chà đạp lên sự tự tôn của người khác, nên cậu ta phải xin lỗi!"
Dương Tiểu Niệm bất lực: "Tùy cậu vậy, tớ mặc kệ cậu đó."
Hai người lấy nước xong thì cùng nhau đi về lớp, đến cửa lớp học thì bị một nam sinh tóc uốn xoăn chặn lại, giọng điệu của nam sinh này cũng rất hống hách: "Gọi Lục Vân Đàn lớp các cậu ra đây một lát."
Lục Vân Đàn nhận ra nam sinh này là học sinh ban Văn, cũng có thể đoán được lý do cậu ta đến tìm cô, nên cũng không khách khí trả lời: "Tôi chính là Lục Vân Đàn, có chuyện gì thì nói đi."
Nam sinh tóc xoăn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu kiêu ngạo: "Anh Vương nói, nể tình cậu là con gái nên không làm khó cậu, chỉ cần cậu xin lỗi Trần Tư Vũ thì mọi việc coi như giải quyết xong."
Lục Vân Đàn bị chọc cười: "Cậu ta đang mơ giấc mơ lớn quá đó, cậu về nói lại với Vương Trạch, bảo Trần Tư Vũ đến xin lỗi tôi và bạn của tôi, nếu không thì cả cậu ta tôi cũng đánh."
Nam sinh tóc xoăn tức giận, sắc mặt ngang ngược nhìn giống như đang muốn đánh nhau: "Cậu không biết xấu hổ là gì à?"
Lục Vân Đàn không nói gì, treo bình nước lên trên cổ tay, bất ngờ dùng một tay ấn chặt vai phải cậu ta, tay còn lại bắt lấy cánh tay phải to lớn của cậu ta rồi bẻ từ trên xuống dưới, một tiếng ‘rắc’ vang lên, cánh tay phải của cậu ta bị bẻ trật khớp, sau đó lại ‘rắc’ một tiếng nữa, ấn các khớp xương trở lại bình thường, cuối cùng nhìn cậu ta cười ngọt ngào: "Trật khớp nhân tạo, có thoải mái không?"
Nam sinh tóc xoăn hết sức sợ hãi.
Lục Vân Đàn sầm mặt: "Nếu cậu còn không cút đi, tôi sẽ tháo hết toàn bộ các khớp xương trên người cậu đó!"
Nam sinh tóc xoăn trên trán toát mồ hôi lạnh, vô thức nuốt nước bọt, quay người bỏ chạy.
Lục Vân Đàn khinh thường hừ lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo đi vào lớp, đồng thời trong lòng có chút tự hào, cảm thấy trình độ của mình càng lúc càng tốt, ra đòn vừa chuẩn vừa hiểm ác, hoàn toàn có thể so tài cao thấp thấp với Lục Vân Phong, trở thành hình tượng người đại diện tốt nhất của Võ quán Lục Gia.
Dương Tiểu Niệm không vào lớp cùng Lục Vân Đàn, phân vân một lúc, cô ta chạy về hướng cầu thang phía tây, vội vàng chạy lên tầng trên.
Vì nhà trường không cho mở điều hòa nên các học sinh lớp chọn cũng không chịu nổi nhiệt độ cao của mùa hè, sau khi tan học tất cả đều ra khỏi phòng học, túm năm tụm ba đứng ở ngoài hành lang trước cửa lớp.
Lương Vân Tiên đứng tựa lưng vào lan can, khuỷu tay chống lên lan can màu đỏ, cơ thể cao gầy nghiêng nhẹ về phía sau, Chu Lạc Trần đang đứng bên cạnh anh nói chuyện gì đó.
Chu Lạc Trần tựa lên lan can, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, rõ ràng là do tóc cắt không được đẹp nên cần đội mũ để che đi.
Dương Tiểu Niệm chạy đến trước mặt Lương Vân Tiên, thở không ra hơi nói: "Lục, Lục Vân Đàn cậu ấy, cậu ấy lại gây chuyện rồi!"
Lương Vân Tiên lập tức đứng thẳng người: "Cậu ấy làm sao?"
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Dương Tiểu Niệm nói ngắn gọn tóm tắt sự tình, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy còn bẻ trật khớp cánh tay của đàn em Vương Trạch rồi, bây giờ Vương Trạch chắc chắn sẽ không tha cho cậu ấy đâu."
Không đợi Lương Vân Tiên lên tiếng, Chu Lạc Trần bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói có vẻ tán thưởng: "Mẹ kiếp, cậu ấy cũng đỉnh quá nhỉ?"
Lương Vân Tiên khẽ cau mày, anh không thích giọng điệu này của Chu Lạc Trần, giống như bảo vật anh bảo vệ rất lâu bị cậu ta phát hiện vậy.
Dương Tiểu Niệm: "Đúng là rất đỉnh, nhưng mà có vẻ như gây rắc rối lớn rồi, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến cậu ấy." Nói xong cô ta ngước nhìn lên, cẩn thận đánh giá sắc mặt Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, tựa người vào lan can, nói thêm: "Đúng vậy, quả thực đã gây ra rắc rối, làm người ta chẳng có cảm tình tí nào."
Chu Lạc Trần sững sờ, nhìn Lương Vân Tiên khó hiểu.
Dương Tiểu Niệm vui vẻ trong lòng, nói tiếp: "Tôi cũng đã nhắc nhở cậu ấy rất nhiều rồi, nhưng cậu ấy lại không nghe lời khuyên của tôi."
Lương Vân Tiên lại nói: "Đúng vậy, mềm nắn rắn buông, nước đổ đầu vịt."
Dương Tiểu Niệm đánh giá vẻ mặt Lương Vân Tiên, cảm thấy anh đúng là đồng ý với lời nói của cô ta, thế là lại thử thăm dò một câu: "Người sống ở phố cổ đều như vậy."
Lương Vân Tiên nhíu mày, có chút hứng thú: "Đều như thế nào?"
Dương Tiểu Niệm thở phào trong lòng, dứt khoát nói: "Chẳng có tố chất gì, mẹ tôi nói những người ở phố cổ đều là người bản địa của Đông Phụ, đã không giàu có gì còn lúc nào cũng cho là mình giỏi, ngày nào cũng ôm mộng tưởng hão huyền chờ giải tỏa, thật ra chính phủ cơ bản sẽ không tháo dỡ nơi đó đâu, chỉ có thể dành cả đời để trông coi khoảng sân nhỏ đổ nát."
Vậy sao? (Link đọc truyện chính chủ:
Lương Vân Tiên nhớ lại con phố cổ trong ký ức của mình, đúng là có chút tồi tàn, hầu hết mọi người ở đó đều có phẩm chất không cao, có thể thường xuyên bắt gặp những người đàn ông ở trần và những người phụ nữ chửi mắng.
Tuy nhiên, trên con phố cổ này lại ẩn chứa một bầu không khí đối lập với sự náo nhiệt xô bồ của thế giới ngoài kia.
Người đàn ông ở trần can đảm bẻ tay bọn buôn người trên đường, người phụ nữ chửi bới cũng có thể rất nhẹ nhàng hỏi thăm vết thương trên tay anh có sao không, chú Lý bán bánh mì sẽ đưa bánh mì cho anh ăn, còn khen ngợi anh là người con trai dũng cảm; phòng khám của chú Lưu thay thuốc cho anh mỗi ngày nhưng không lấy một xu...
Bọn họ không có tố chất gì cao sang, nhưng lại dũng cảm, lương thiện, chất phác, có đầy đủ phẩm chất nhân văn.
Lương Vân Tiên cười khẩy, nói với Dương Tiểu Niệm bằng giọng cổ vũ: "Còn nữa không?"
Dương Tiểu Niệm suy nghĩ một lúc: "Cậu ấy học cấp hai ở trường trung học số 5, nhưng trường học bên cạnh phố cổ không được tốt lắm. Dựa vào thành tích thi vào cấp ba của Lục Vân Đàn, cậu ấy căn bản sẽ không vào được trường trung học số 2, tất cả là nhờ danh sách phân bố chỉ tiêu, cho nên chủ nhiệm lớp năm lớp 10 không thích cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đến trường trung học số 2 sẽ ngáng đường cản trở."
Lương Vân Tiên gật đầu: "Đúng, cậu nói đúng, sau này tránh xa Lục Vân Đàn ra, đừng tiếp xúc với cậu ấy nữa."
Dương Tiểu Niệm trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại giả bộ khó xử: "Như vậy không tốt lắm nhỉ?"
Lương Vân Tiên: "Cậu xứng sao?"
Dương Tiểu Niệm cứng đờ người, vô cùng ngạc nhiên.
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
"Cậu xứng với cậu ấy sao?" Lương Vân Tiên lạnh giọng chất vấn, "Cậu còn không tốt bằng một phần vạn của cậu ấy, cậu có tư cách gì làm bạn của cậu ấy?"
Dương Tiểu Niệm giống như bị tát cho một cái tát, hai má ửng đỏ, hốc mắt nóng lên, xấu hổ và tức giận không chịu nổi.
Sắc mặt Lương Vân Tiên u ám, không giấu được sự chán ghét: "Sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng làm bẩn mắt tôi."