Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 79




Sáng thứ Sáu, Lương Vân Tiên xin nghỉ nửa ngày để đưa Lục Vân Đàn đến bệnh viện khám thai.

Không biết là do lần đầu kiểm tra nên chưa có nhiều hạng mục hay là do tâm lý cô quá vững vàng, Lục Vân Đàn không thấy lo lắng chút nào. Lúc đang ngồi chờ đợi trên ghế nhựa màu xanh trước cửa phòng siêu âm của khoa sản, cô tò mò quan sát xung quanh. Lúc thì cảm thán bụng bầu của bà mẹ kia thật lớn, nặng nề khiến dáng vẻ khá vất vả, sau đó thầm nghĩ: Về sau cô cũng sẽ trở nên như vậy sao? Lúc sau lại cảm thán bụng bầu của bà mẹ khác thật tròn, giống như mặt trăng tròn vành vạnh.

Bạn nhỏ hiếu kỳ sau khi ngắm nghía một vòng thì cuối cùng mới nhớ ra mình còn có chồng, cô vội vàng liếc mắt, lo rằng anh đã bị mình ném đi mất. Sau đó cô mới nhận ra chồng mình hình như rất bồn chồn, toàn thân anh căng cứng, môi mím chặt, hồi hộp như người đang mang thai là anh vậy……

Nhưng thời gian gần đây, hình như anh luôn ở trong trạng thái như vậy, thần kinh căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ cô xảy ra chuyện gì. Anh còn ngang ngược không nói đạo lý mà đặt cho cô một số quy định, quá đáng nhất trong số đó là không cho cô ăn đồ ăn vặt và nước ngọt, niềm vui thú trong cuộc sống lập tức giảm hơn một nửa.

Chỉ có thể nói là Thư sinh, anh thật sự không giữ được bình tĩnh, vẫn nên học hỏi sự bình tĩnh của bổn nữ hiệp đi!

Khẽ thở dài, Lục Vân Đàn giơ tay lên rất anh hùng ôm lấy vai Lương Vân Tiên. Vì không đủ cao nên cô chỉ có thể dùng sức kéo nửa thân trên của Lương Vân Tiên ôm vào trong lòng. Cánh tay cô không đủ dài để vòng ôm cổ anh nên chỉ có thể cưỡng ép người đẹp Lương cao lớn nằm im trong lòng mình như chim nhỏ nép trong lòng, ung dung an ủy: "Ôi trời, không sao đâu, anh đừng lo lắng, có bổn nữ hiệp ở đây rồi mà!"

Nửa thân trên của Lương Vân Tiên nghiêng về bên trái nhưng anh không giãy giụa, cứ để nữ hiệp tùy ý muốn làm gì thì làm. Thân người cũng không thực sự tựa trên vai cô vì anh lo cô sẽ bị mình đè nặng, nên anh chỉ có thể dùng sức trên phần eo chống đỡ cả thân thể đang nghiêng ngả, anh tựa nhẹ đầu lên vai cô, khẽ thở dài: "Có nữ hiệp Đàn ở đây nên anh cũng rất yên tâm."

Hơi thở của anh rất ổn định, không hề có cảm giác đang cố gắng hết sức, điều này chứng tỏ eo lưng của anh rất rắn chắc và mạnh mẽ.

Lục Vân Đàn không hài lòng với câu trả lời của anh, nhíu mày nói: "Vậy anh thở dài cái gì?"

Lương Vân Tiên bất đắc dĩ mỉm cười: "Em cho rằng có ông chồng nhà ai lại bị xem như chim nhỏ nép vào lòng không?"

Lục Vân Đàn kiên quyết nói: "Nhà chúng ta khác người."

Lương Vân Tiền: "Khác chỗ nào?"

Lục Vân Đàn: "Em là nữ hiệp, anh là thư sinh, là người đẹp trói gà không chặt bị em bắt về nhà, cho nên anh nhất định phải giống y như chim nhỏ nép vào lòng."

Lương Vân Tiên nhíu mày: "Nếu anh không làm thì sao?"

Lục Vân Đàn: "Thì em sẽ lập tức ngược đãi con tin!"

Lương Vân Tiên: "……"

Lục Vân Đàn: "Sợ chưa?"

Lương Vân Tiên thở dài đáp: "Sợ rồi."

Lục Vân Đàn hài lòng mỉm cười: "Biết sợ là tốt, bổn nữ hiệp có hàng ngàn hàng vạn cách ngược đãi anh và con tin, em khuyên anh không nên mạo hiểm!"

Lương Vân Tiên cười hỏi: "Ví dụ như?"

Lục Vân Đàn hơi nheo mắt, trong lời nói tràn ngập sự đắc ý kiêu ngạo: "Mặc đồ ren đen quyến rũ anh, nhưng anh sẽ không thể làm gì được, vì em có con tin."

Lương Vân Tiên im lặng suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu: "Được rồi, phương án đồ ren đen chính thức được phê duyệt, thời điểm này sang năm sẽ chính thức được thực hiện."

Lục Vân Đàn: "……"

Lương Vân Tiên từ tốn mở miệng, có lòng tốt nhắc nhở cô: "Nữ hiệp Đàn, ngày tháng sau này của chúng ta còn dài."

Lục Vân Đàn: "……"

Hừ, em muốn mang thai Na Tra, khiến anh ba năm cũng không thể động vào em được!

Lúc này, cửa phòng siêu âm số 7 mở ra, bên trong có người sắp ra.

Người tiếp theo kiểm tra là Lục Vân Đàn.

Lục Vân Đàn lập tức buông cổ Lương Vân Tiên ra, anh cũng thuận thế ngồi thẳng người.

Cửa từ từ mở ra, một đôi vợ chồng trẻ bước ra ngoài, người vợ cứ khóc suốt, vẻ mặt người chồng thì khá khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn động viên vợ mình.

Qua thông tin trong vài ba câu nói của người chồng, Lục Vân Đàn cũng đoán được đại khái câu chuyện, có lẽ người vợ mang thai ngoài tử cung, đứa nhỏ không thể giữ lại được.

Lúc này Lục Vân Đàn lập tức thấy căng thẳng, toàn thân căng cứng bồn chồn, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.

Cô sợ bản thân mình cũng mang thai ngoài tử cung, sợ mình cũng không thể giữ lại đứa con này.

Hơi thở bắt đầu trở nên không đều, cô lập tức nắm lấy cổ tay Lương Vân Tiên.

Tất nhiên Lương Vân Tiên có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của cô, cũng hiểu cô đang sợ điều gì, anh khẽ xoay cổ tay áp hai lòng bàn tay vào nhau và đan chặt mười ngón, giọng nói dịu dàng kiên định: "Không sao đâu, đừng sợ, có anh ở đây." 

Bốn chữ "Có anh ở đây" hết sức mạnh mẽ, khiến Lục Vân Đàn cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Lương Vân Tiên nói thêm: "Nếu hôm nay em biểu hiện tốt, anh sẽ xem xét thưởng cho em một phần ba chỉ giòn bì."

Lục Vân Đàn sững sờ, lập tức ném chữ "Sợ" ra sau đầu, mở to mắt nhìn anh: "Là thật hay giả?"

Sau khi mang thai, cô không còn được hưởng thụ niềm vui hấp thụ nhiều calo nữa, rất nhiều lần cô thấy món ba chỉ giòn bì khi xem video thì đều thèm đến chảy nước miếng. Cô đã đau khổ cầu xin thư sinh thối làm cho cô nhưng lần nào anh cũng trả lời cùng một câu: Biểu hiện tốt sẽ làm.

Lương Vân Tiên lại bị vẻ mặt của cô chọc cười: "Thật đấy, lúc về đi mua đồ, buổi trưa anh sẽ nấu."

Lục Vân Đàn: "Anh không được lừa em đâu đấy, không thì em sẽ bị động thai!"

Hai chữ "Động thai" một ngày anh có thể nghe đến cả chục lần.

Lương Vân Tiên thở dài đứng lên khỏi ghế, kéo tay và ra hiệu cô đứng lên, đồng thời trả lời: "Con tin vẫn ở trong tay nữ hiệp Đàn, sao anh dám lừa em chứ?"

Lục Vân Đàn thầm nghĩ: Đúng vậy, em có con tin, anh không cho em ăn ba chỉ giòn bì thì em sẽ không cho con tin uống sữa, rất công bằng!

Trong phòng siêu âm chỉ có một bác sĩ nữ.

Khoảnh khắc cô cởi quần nằm lên giường kiểm tra, Lục Vân Đàn thấy hơi chóng mặt, bồn chồn, lo lắng và căng thẳng, thậm chí cô không dám thở mạnh, siết chặt lấy tay Lương Vân Tiên. 

"Không sao đâu." Lương Vân Tiên dùng ngón tay cái xoa nhẹ mu bàn tay cô để an ủi.

Đầu tiên, bác sĩ bôi một dung dịch trong suốt lên bụng cô, sau đó bôi lên cả đầu dụng cụ và ấn xuống kiểm tra.

Lục Vân Đàn cảm thấy lực ấn của bác sĩ này khá mạnh, cô hơi lo đứa bé có bị đè lên không nên quay mặt liếc nhìn về màn hình thiết bị kiểm tra. Sau đó cô bất lực phát hiện ra mình chẳng nhìn thấy gì, rồi cô lại liếc nhìn Lương Vân Tiên, bỗng thấy ghen tị: Tại sao anh có thể nhìn chăm chú vào màn hình như vậy? Rõ ràng là khỉ con nằm trong bụng cô, nhưng cô lại không thể nhìn thấy! 

Hừ!

Giận rồi!

Đúng lúc trong lòng cô đang thấy cực kỳ bất công thì bác sĩ nữ bỗng nói: "Cô đang mang thai……"

Bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên đồng thời trở nên căng thẳng cao độ, hai bàn tay đan nhau càng siết chặt hơn.

Lương Vân Tiên gắng sức giữ bình tĩnh: "Chắc là không có vấn đề gì chứ?"

Bác sĩ nữ nhìn lại một lần nữa rồi xác nhận: "Chúc mừng, đó là sinh đôi."

Toàn thân Lương Vân Tiên cứng đờ, Lục Vân Đàn cũng không thể tin vào tai mình, hai người đồng thanh nói: "Sinh đôi?"

Bác sĩ nữ cười nói: "Ừ, sinh đôi, rất hiếm đấy."

Lục Vân Đàn lập tức vui như hoa nở mà cười ra tiếng, cảm thấy mình thật lợi hại! 

Lương Vân Tiên cũng vô cùng vui vẻ, đuôi mày khóe mắt đều tràn đầy sự hân hoan, nhưng anh không hào hứng như nữ hiệp Đàn, anh không quên hỏi bác sĩ: "Các kết quả khác đều bình thường phải không bác sĩ?"

Bác sĩ nữ gật đầu: "Yên tâm, mọi thứ đều bình thường, chỉ là ba tháng đầu thì thai nhi còn chưa ổn định nên phải chú ý nhiều hơn."

Lương Vân Tiên mỉm cười gật đầu: "Được, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi đi ra từ phòng siêu âm B, Lục Vân Đàn lập tức nhào vào lồng ngực Lương Vân Tiên, vô cùng kích động: "Là sinh đôi đó! Hai chú khỉ con!"

Trong khi nói chuyện, cô không kìm chế được mà liên tục nhảy cẫng lên.

Lương Vân Tiên lập tức giữ lấy eo cô, bất lực nhắc nhở: "Em cẩn thận một chút."

Lục Vân Đàn không hài lòng với thái độ của anh: "Anh không kích động!"

Lương Vân Tiên dùng cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, đôi con ngươi đen láy lấp lánh như ánh sao: "Sao anh lại không kích động?"

Lục Vân Đàn bắt đầu phê bình: "Em không cảm nhận được, anh chứng minh đi!"

Tất nhiên là Lương Vân Tiên hiểu rõ ý cô: "Về nhà sẽ làm ba chỉ giòn bì cho em."

Lục Vân Đàn: "Em muốn ăn cả gà rán nữa."

Lương Vân Tiên không cho phép thương lượng: "Không được."

Lục Vân Đàn nhướng mày: "Sao lại không được?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: "Trong thời gian mang thai mà ăn quá nhiều đồ ăn giàu chất béo xấu và calo thì sẽ bị cao huyết áp." Từ khi biết cô mang thai, anh đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu về thai kỳ: "Còn ảnh hưởng đến hệ tiêu hóa nữa."

Lục Vân Đàn dịu giọng thương lượng: "Ăn một lần thôi cũng không được sao?"

Lương Vân Tiên: "Em không muốn ăn ba chỉ giòn bì nữa à?"

Lục Vân Đàn: "Là hai nhóc khỉ con, một đứa muốn ăn thịt ba chỉ, một đứa muốn ăn gà rán, em cũng không thể thiên vị đứa nào cả."

Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Nếu không thì để cho công bằng, không thiên vị đứa nào thì không ăn cái nào cả."

Lục Vân Đàn: "……"

Cảm giác bị học sinh giỏi nhất khối chèn ép lại quay về rồi.

Cô cực kỳ tức giận, nhưng không thể làm gì khác nên đành trả lời: "Vậy em muốn ăn thịt ba chỉ." Sau đó vẫn không chịu thua nói thêm: "Anh cứ đợi đấy, em sẽ trả thù!"

Lương Vân Tiên nghiêm túc gật đầu: "Được, anh chờ nữ hiệp Đàn tới quyến rũ anh."

Lục Vân Đàn: "……"

Sao loại chuyện này anh lại nhớ rõ thế!

Đồ Thư sinh lưu manh!

...

Có lẽ vì đang mang thai nên cô trở nên tương đối đa sầu đa cảm, cũng có thể vì đang mang thai đôi nên cô càng dễ xúc động hơn. Sau khi về nhà, Lục Vân Đàn lập tức chui vào thư phòng, lấy một quyển sổ mới ra và bắt đầu viết nhật ký mang thai.

Cô dự định sẽ viết cho hai đứa con hàng tuần, mỗi tuần một lần, ghi lại quá trình trưởng thành của con thật chi tiết.

Lương Vân Tiên đang nấu cơm trong phòng bếp, Lục Vân Đàn đang tập trung viết. Sau khi viết xong, cô vẫn chưa thấy hài lòng, nên lấy bút chì màu ra vẽ một bức tranh lên bìa sổ, vẽ cô và hai bảo bối nhỏ. Bản thân cô thấy mình vẽ cũng khá đẹp, nhưng thực tế nó tương đối xiêu vẹo, là trình độ mầm non.

Khi cô làm xong thì Lương Vân Tiên cũng đã nấu gần xong cơm trưa.

Ba chỉ giòn bì được quay đến trạng thái ngoài giòn trong mềm, nhìn ngon miệng hơn nhiều so với những blogger ẩm thực.

Hương vị cũng không tệ, vừa cắn một miếng sẽ lập tức cảm nhận được sự giòn xốp như bánh rán.

Nhưng ăn nhiều sẽ hơi ngấy.

Lục Vân Đàn thèm muốn lâu như vậy, nhưng chỉ ăn năm miếng nhỏ, một miếng cũng không thể ăn thêm được nữa.

Lương Vân Tiên hiểu rõ nữ hiệp Đàn của mình, anh đã biết trước sẽ như vậy nên cố ý làm thêm hai món chay thanh đạm để cô giải ngấy.

Ăn xong Lục Vân Đàn tập một bài Thái Cực Quyền để dưỡng sinh, sau đó mới đi ngủ trưa. Biết rằng Lương Vân Tiên sẽ phải đi làm vào buổi chiều, sau khi tỉnh dậy cô sẽ không được nhìn thấy anh nên trước khi đi ngủ còn cố ý chạy tới hôn anh hai cái.

Buổi chiều sau khi thức dậy thì cô lập tức đi tới thư phòng và chuẩn bị làm việc, nhưng cô lại bị cuốn sổ đặt trên bàn thu hút sự chú ý.

Trên bìa da màu đen có thêm một chú hổ nhỏ bằng giấy rất đáng yêu, trên đầu còn có một chữ "Vua" viết tay màu đen.

Trong lòng cô rất vui, lập tức cầm chú hổ nhỏ lên tách nó ra, bên trong viết: Sao nữ hiệp Đàn không vẽ cả anh nữa? Em định bỏ bố giữ con à?

Lục Vân Đàn: "……"

Chậc, anh lại bắt đầu ghen tị rồi, đó là nhật ký bổn nữ hiệp viết cho các bảo bối, tất nhiên không thể để anh nhận công trạng rồi!

Nhưng sau khi mở quyển sổ thì cô mới nhận ra, Thư sinh thối đã tự vẽ thêm mình rồi.

Càng quá đáng hơn là trình độ vẽ tranh của anh còn tốt hơn cô, đặt hai nét vẽ cùng một chỗ để so sánh thì rõ ràng là cô thua rồi!

Nữ hiệp Đàn thấy mất mặt, hai má lập tức phồng lên.

Tiếp tục lật về phía sau, cô ngạc nhiên phát hiện ra sau phần cô viết sáng nay có thêm một đoạn nữa:

Hôm nay là lần đầu bố đưa mẹ các con đi kiểm tra, là lần đầu được nhìn thấy các con. Bố rất vui, cũng thấy rất may mắn khi có thể trở thành bố của hai đứa, cũng biết ơn các con vì đã để bố được cảm nhận sức mạnh của sinh mệnh và ý nghĩa cuộc sống thêm lần nữa.

Bố đã từng ở bên bờ vực ranh giới sự sống và cái chết, là mẹ các con đã cổ vũ và chiếu sáng giai đoạn tối tăm nhất trong cuộc đời bố. Nếu không có mẹ con thì có lẽ bố đã sớm đánh mất hy vọng chữa trị, cũng sẽ không có ham muốn sống mãnh liệt như vậy.

Khoảnh khắc biết mẹ con có thai, điều đầu tiên bố nghĩ tới là cái ngày chia tay tám năm trước. Trước khi đi, mẹ con đã tặng bố một cái hộp carton, dặn bố là sau khi lên máy bay mới được mở nó ra.

Bố ôm chiếc hộp qua cổng kiểm tra an ninh, lúc ấy bố cho rằng đó chính là vĩnh biệt, thậm chí bố còn không có dũng khí quay lại nhìn mẹ con một lần.

Ngồi trên máy bay tới Houston, giữa những tầng mây dày nặng nề, trong ánh nắng rực rỡ chói mắt, bố mở cái hộp đó ra, bên trong có một bó hoa hồng khô, xung quanh được trang trí bằng cỏ đuôi chó. Bố lập tức nhận ra đó là bó hoa mẹ con đã hứa sẽ tặng bố ba năm trước.

Trong hộp còn có một tờ giấy có hoa văn đám mây màu đỏ, hoa văn mây chìm, hơi nhăn nhúm, một mặt có viết: Tôi vẫn không thể gấp được hoa hồng (không khó để nhận ra cô ấy đã rất cố gắng để gấp được bông hoa hồng, nhưng lần nào cũng không học được, năng khiếu thủ công có hơi thiếu hụt. Nhưng không sao, mẹ con đã có bố, nên sẽ không cần phải tự gấp hoa hồng, để bố gấp là được, bố sẽ tặng cho mẹ con.)

Mặt còn lại thì viết: Một tấm giấy khen chỉ có thể đổi được mười năm tôi đợi cậu, trừ đi ba năm cấp ba thì chỉ còn lại bảy năm thôi, nếu cậu không trở về đúng hẹn, tôi sẽ quên cậu sạch sẽ!

Thực ra trước đây khi đưa giấy khen cho mẹ con, bố cũng không dám hi vọng xa vời, bố nghĩ, nếu như không thể sống sót thì để mẹ con nhớ đến bố trong mười năm cũng tốt.

Nhưng chia tay mẹ con là khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời bố, lúc đó bố mới nhận ra, mười năm thật sự quá ngắn, chớp mắt một cái là đã qua. Bố không muốn bị mẹ con lãng quên, bố không muốn chỉ là một khách qua đường, vội vã lướt qua cuộc đời mẹ con.

Nên trước khi chia tay, bố đã hỏi mẹ con một câu ở sân bay: "Nữ hiệp Đàn, nếu tôi một đi không trở lại thì cậu có nhớ tôi không?"

Bố muốn để mẹ con nhớ tới bố, muốn mẹ con phải nhớ tới bố cả đời.

Nhưng mẹ con đã trả lời là: "Còn lâu tôi mới nhớ cậu, ngay mai là tôi sẽ quên luôn!"

Bố biết mẹ con đang giận, đang dỗi bố khi đã dùng năm chữ "Một đi không trở lại", nhưng bố vẫn không thể chấp nhận được đáp án này.

Dù có chết đi, bố vẫn muốn tiếp tục sống trong ký ức của mẹ con.

Giây phút ấy, bố thực sự muốn nói ra, bố mới là người mẹ con thích.

Nhưng bố đã nhanh chóng tỉnh táo lại, loại người sống chết còn chưa rõ như bố, mạng sống lúc nào cũng có thể bị Tử Thần cướp đi, quên bố mới là lựa chọn tốt nhất của mẹ con.

Mẹ con xinh đẹp như vậy, phóng khoáng tự do như vậy, mẹ con nên tìm một người xứng đáng với mình, người có thể sánh vai bên mẹ con, có thể cùng mẹ con phiêu du khắp nơi.

Chàng thư sinh không có phúc, không có duyên được cùng cô chu du giang hồ.

Sau đó bố đã nói với mẹ con, nếu bố không trở về thì hãy coi như bố đã định cư ở Mỹ, đã lập nghiệp, kết hôn và sinh con, để mẹ con không nhớ tới bố, cũng đừng đi tìm bố.

Bố sợ cuối cùng, khi mẹ con tìm được thì bố đã là một tấm bia mộ.

Bố muốn dùng tư thái hoạt bát để sống trong ký ức của mẹ con, để ấn tượng về bố trong trí nhớ mẹ con chỉ dừng lại ở giữa mùa hạ năm mười tám tuổi ấy, mà không phải là tấm bia mộ lạnh lẽo cô đơn nơi đất khách quê người.

Bố và mẹ con đã chia tay lần đầu tiên (Sẽ không có lần thứ hai) như vậy, mẹ con giận dỗi nói sẽ quên bố, bố cũng hy vọng mẹ con sẽ quên bố.

Nhưng sau khi máy bay cất cánh, bố lập tức thấy hối hận, nhất là khi nhìn thấy bó hoa hồng khô và cỏ đuôi chó kia, bố càng hối hận như đứt cả ruột——

Mẹ con đã biết cậu thiếu niên chơi dương cầm là bố, cũng biết bố thích mẹ con, nhưng bố lại bảo mẹ con quên mình đi.

Nhưng trên chuyến bay đó không có wifi.

Trong suốt chuyến bay bố đã vô cùng lo lắng, vì bố biết mẹ con là một người rất nghiêm túc, nếu bảy năm sau bố không thể quay lại, có lẽ mẹ con sẽ thật sự lãng quên bố mất.

Vì không chấp nhận được việc mẹ con sẽ quên mình, ham muốn được sống trước nay chưa từng có đã nổ ra trong bố. Bố muốn sống, muốn quay về tìm mẹ con.

Nhưng thân bất do kỷ, máy bay còn chưa hạ cánh thì bố đã phát bệnh, đến khi mở mắt ra lần nữa thì bố đã nằm trong bệnh viện được hai tuần rồi, xung quanh là đủ các loại máy móc y tế nối dây cắm lên thân thể khiến bố lại đánh mất dũng khí liên lạc với mẹ con.

Bố muốn sống sót, nhưng bố đã hấp hối sắp chết rồi, mà cuộc đời mẹ con thì chỉ vừa mới bắt đầu, giống như cội nguồn sông suối có sức sống liên tục không ngừng, bố có tư cách gì để làm phiền mẹ con chứ?

Khi đó bố đã từng nghĩ, có lẽ mẹ con đã định sẵn là không thuộc về bố.

Đợi sau khi bệnh tình ổn định hơn một chút, bố bắt đầu tiếp nhận phương pháp điều trị mới nhất, không khác gì một con chuột bạch trên bàn thí nghiệm. Nhưng may mắn thay, phương pháp điều trị này có tác dụng với bố, bố lại cảm nhận được hi vọng, cảm thấy mình có thể sống sót. Nhưng đúng vào lúc bố định liên hệ với mẹ con lần nữa thì việc điều trị lại xảy ra vấn đề, bệnh của bố không thể điều trị tận gốc.

Muốn điều trị tận gốc thì chỉ có thể tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u.

Phẫu thuật có mức độ nguy hiểm rất cao, nhưng bố vẫn lựa chọn tiến hành phẫu thuật, vì bố không muốn phải tiếp tục sống một cách lay lắt nữa. Bố muốn giống như mẹ con, thoải mái chạy nhảy dưới ánh mặt trời mà không phải nghi ngại điều gì, có ngã một cái cũng sẽ không cần lo lắng mạng sống của mình có gặp nguy hiểm hay không.

Bố muốn điều trị một cách triệt để, muốn xuất hiện trước mặt mẹ con bằng dáng vẻ khỏe mạnh nhất.

May mắn là phẫu thuật rất thành công, nhưng bố lại quên mất mẹ con.

Bố quên mọi thứ từng có giữa cả hai, bố quên mẹ con là ai, quên ước hẹn mười năm mình đã nói với mẹ con.

Bố quên mẹ con bảy năm thì mẹ con cũng đợi bố bảy năm.

Thời gian bảy năm ấy là bố nợ mẹ con, nên bố sẽ cố gắng hết sức dùng mọi thứ để bù đắp cho mẹ con.

Nếu tương lai có một ngày bố phải rời đi trước thì các con phải thay bố chăm sóc mẹ con, vì nếu mẹ con không chờ bố, cũng sẽ không có các con ngày hôm nay.

Nên các con nhất định phải yêu mẹ con thật nhiều, bất kể bố có tồn tại hay không.

—— Bố của các con, Lương Vân Tiên.