Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 77




Sau khi cúp máy Lục Vân Đàn nhìn thời gian trên màn hình, ngạc nhiên phát hiện đã hơn 11 giờ rưỡi đêm.

Mỗi khi nói chuyện với Thư sinh thối thì thời gian luôn trôi rất nhanh.

Nếu là trước kia thì cô chắc chắn sẽ không đi ngủ ngay mà sẽ tiếp tục thức khuya, lướt điện thoại đến buồn ngủ không chống đỡ được mới thôi. Nhưng giờ đã khác, cô không dám như vậy nữa, dù sao thì trong bụng cô cũng có khỉ con—— Cô có thể không ngủ nhưng khỉ con thì không được, nếu để đứa nhỏ phát triển thói quen thức khuya thì sẽ khiến mọi người gặp rắc rối về đêm!

Để trở thành một người mẹ an nhàn về đêm, Lục Vân Đàn quyết đoán tắt đèn, nhanh chóng lên giường. Ngay khi cô chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì mới phát hiện mình chưa kéo rèm cửa.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ánh sáng bạc như nước chảy qua khung cửa sổ, dịu dàng chiếu sáng cả căn phòng.

Lục Vân Đàn thở dài, bất đắc dĩ bò ra từ trong chăn, đến dép lê cũng lười không đi mà nhón chân trên mặt đất, nhảy hai bước tới bên cửa sổ. Đúng lúc cô đưa tay chuẩn bị kéo rèm cửa sổ thì không chút đề phòng gì nên bị hình ảnh ngoài cửa sổ dọa sợ hết hồn——

Trên hành lang phía trước đông sương phòng có một bóng trắng thon dài đang đứng, hòa cùng với ánh trăng sáng bạc chiếu rọi, nhìn qua không khác gì lệ quỷ xuất hiện……

Lục Vân Đàn gan nhỏ, thiếu chút nữa đã bị dọa chết, cũng may là thị lực của cô tốt nên nhanh chóng nhận ra "Con quỷ" kia là anh trai mình.

Khẽ thở dài, cô vừa bất lực vừa đau lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh trai cô mặc bộ Đường phục bằng tơ lụa màu trắng, hai tay khoanh hờ, tựa lưng lên cây cột trên hành lang. Cằm anh ấy hơi rụt lại, đôi mắt cụp xuống, thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng sân tràn đầy ánh trăng.

Lục Vân Đàn hiểu rõ anh trai mình giống như cô hiểu chính mình vậy: Vào lúc trong lòng cô có chuyện buồn phiền thì đều thích luyện quyền lúc nửa đêm, còn anh trai cô thì lại thích tựa trên cột trụ ở hành lang rồi đứng ngẩn người.

Haizz, nhìn dáng vẻ này của anh ấy, tám phần là đang đau khổ vì tình rồi.

Thân là em gái ruột, cô cảm thấy mình cần phải an ủi anh trai một chút. Dù sao thì đã qua nhiều năm như thế, cô cũng đã hãm hại và lừa gạt anh trai không ít, nếu không bù đắp một chút thì chẳng phải là quá vô lương tâm sao?

Là nữ hiệp anh hùng chính nghĩa, cô tuyệt đối sẽ không lấy tiền mà không làm việc!

Màn đêm yên tĩnh, vạn vật đều chìm trong màu lam như mặt hồ.

"Đầu anh thật sự không lạnh sao?"

Câu hỏi của nữ hiệp Đàn đơn giản nhưng mạnh mẽ và dứt khoát phá vỡ không khí yên tĩnh ban đêm.

Sau đó, cô bổ sung thêm: "Chà, còn phản quang nữa kìa."

Lục Vân Phong: "……"

Anh ấy khẽ thở dài, bất lực ngẩng đầu lên: "Em ra đây lúc nào vậy?"

Lục Vân Đàn bước lên bậc thang, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo: "Bổn nữ hiệp thân nhẹ như yến, động tác nhẹ nhàng, ban đêm yên tĩnh thì đương nhiên là anh không phát hiện được rồi."

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, vì anh cô đang có tâm sự, đang tập trung suy nghĩ điều gì đó nên mới không chú ý tới cô, nếu không thì lúc cô mở cửa tây sương phòng thì anh ấy đã phát hiện ra rồi. Dù sao thì người tập võ đều tai thính mắt tinh, năng lực nghe nhìn của anh trai cô lại càng nhạy cảm không kém diều hâu hay chó sói, bất kể là gió thổi hay cỏ lay đều không thể thoát khỏi tai mắt của anh ấy.

Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ anh trai cô đang thật sự thất hồn lạc phách rồi, nếu không thì không thể nào không chú ý tới cô được.

"Anh làm sao vậy?" Lục Vân Đàn không vòng vo nhiều, nói thẳng vào vấn đề mình quan tâm: "Trong lòng có chuyện thì phải nói ra, tìm người chia sẻ cùng anh, an ủi khuyên giải anh, không thì anh sẽ nhịn đến hỏng người đấy."

Lục Vân Phong từ chối cho ý kiến, xúc tích nói: "Về ngủ đi." Sau đó bổ sung thêm: "Phụ nữ có thai không nên thức khuya, không thì thư sinh sẽ trừng trị em đấy."

Hừ!

Vậy mà định lấy Thư sinh thối ra để chèn ép em cơ đấy?

Anh cho rằng em sẽ sợ sao?

Một mình em đánh mười thư sinh cũng không thành vấn đề!

Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh trai, tức giận nói: "Con người này đúng là không biết tốt xấu, người ta tới an ủi anh đấy!"

Lục Vân Phong: "Anh không sao, không cần an ủi."

Lục Vân Đàn: "……"

Anh cảm thấy em có tin không?

Em đâu có ngốc!

Nhưng cô hiểu rất rõ anh trai mình, miệng còn cứng hơn đá, có cạy ra cũng không ép ra được cái gì, chỉ có thể làm từng bước một.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, đầu tiên cô nói: "Thực ra lúc Lương Vân Tiên ra nước ngoài em cũng rất khó chịu, hơn nữa lúc đó em cũng không biết anh ấy đi chữa bệnh. Anh ấy chỉ nói với em là đi di dân, em còn tưởng anh ấy sẽ không bao giờ quay về nữa. Về sau em mới biết anh ấy mắc phải căn bệnh quái ác, đi nước ngoài để chữa bệnh, cũng không chắc chắn có thể chữa khỏi, nên em càng buồn hơn. Buồn đến mức muốn đem một nửa mạng sống của mình cho anh ấy, còn cầu nguyện rất nhiều với thần phật, cầu họ phù hộ cho Lương Vân Tiên sống sót, em có thể trả bất cứ giá nào."

Lục Vân Phong giật mình, khó tin nhìn em gái mình.

Anh ấy chỉ biết, khi đó ngày nào cô cũng chán nản, lại không nghĩ rằng cô có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc như đi cầu xin Bồ Tát đem một nửa sinh mạng của mình cho người ta.

Lục Vân Phong lập tức cau mày: "Em điên rồi à?" Mặc dù nói không thể tin vào thần vào quỷ, nhưng dù sao cũng là chuyện cấm kị.

Lục Vân Đàn rất nghiêm túc nói: "Em không có, chỉ là em rất thích anh ấy, kể cả em thật sự thiếu mất một nửa số tuổi thọ thì cũng không hối hận, vì em biết anh ấy cũng thích em."

Lục Vân Phong: "……"

Lục Vân Đàn: "Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của anh ấy, em đã tặng anh ấy một chiếc móc chìa khóa do chính tay em làm, nhưng anh cũng biết tay nghề thủ công của em thế nào rồi đấy, đồ làm ra cũng không phải loại có chất lượng tốt gì. Nhưng anh ấy vẫn giữ nó đến tận bây giờ, bởi vì anh ấy đã từng hứa với em rằng, dù có chết cũng sẽ mang nó theo vào quan tài. Em đã luôn nghĩ rằng anh ấy chỉ nói đùa thôi. Nhưng sau này mẹ chồng đã lặng lẽ nói với em, trong quá trình phẫu thuật, anh ấy vẫn nắm chặt cái móc chìa khóa ấy trong tay, cho dù sau khi gây mê cũng không buông ra. Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh ấy đã dặn bố mẹ chồng em rằng, nếu như anh ấy không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật thì hãy đem cái móc chìa khóa ấy bỏ vào hộp tro cốt cùng anh ấy. Anh ấy thật sự đã nói được làm được."

Đôi môi mỏng của Lục Vân Phong khẽ nhếch, nhưng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lại mím chặt lại.

Lục Vân Đàn chú ý tới anh ấy có điều muốn nói nhưng lại thôi, có chút mong chờ hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Lục Vân Phong vẫn bình tĩnh: "Tình sâu thường không lâu dài."

Lục Vân Đàn: "……"

Anh đúng là biết nói chuyện!

Cô tức giận nói: "Anh đang ghen tị trần trụi!"

Lục Vân Phong lười nói nhiều, mí mắt cũng không nhấc lên: "Đi ngủ đi."

Lục Vân Đàn bất lực: "Em cũng không phải đang khoe ân ái với anh đâu, em chỉ muốn nói cho anh biết rằng, loại chuyện như tình cảm này thì cần có sự công bằng. Nếu chỉ có mình anh đơn phương trả giá thì chút tình cảm ấy đã định trước là không thể lâu dài được."

Lục Vân Phong: "……"

Thấy anh trai không nói gì, Lục Vân Đàn cảm thấy chắc là mình đã đoán đúng điều gì đó—— Anh trai cô đã bị người phụ nữ Myanmar kia đá rồi —— Tiếp tục nói: "Dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu thì cả hai đều phải hướng về phía nhau, thế thì mới có thể ổn định lâu dài. Nếu chỉ có mình anh lao tới, vậy thì không khác gì dậm chân tại chỗ, chẳng có tác dụng gì, kể cả là có được thì cũng chỉ ngắn ngủi như hoa trong gương, như trăng trong nước vậy, chẳng mấy chốc rồi cũng sẽ biến mất." Cuối cùng, cô kiên định nói: "Rời khỏi người sai trái thì mới có thể gặp được người thích hợp, cái người ở Myanmar kia, không được!"

Lục Vân Phong: "Sao lại không được?"

Lục Vân Đàn không nói nên lời, thầm nghĩ: Cô nói liên miên nhiều vậy mà anh chỉ nghe được có mấy chữ cuối cùng thôi à?

Cô thở một hơi thật dài, dùng ngón tay đếm rồi phân tích cho anh trai: "Thứ nhất, cô ấy độc đoán, kiêu ngạo và vô lý……"

Nhưng cô còn chưa nói xong thì đã bị anh trai xen ngang——

Lục Vân Phong khoanh tay, bất lực mỉm cười: "Không phải em cũng thế sao? Còn không biết xấu hổ đi nói người ta?"

Lục Vân Đàn: ".……"

Anh đã thành công chọc giận em rồi đấy!

Hai tay cô chống nạnh, hung dữ nhìn chằm chằm anh trai, tức giận nói: "Nhưng mà em độc đoán một cách đáng yêu, cô ấy thì đáng ghét!"

Lục Vân Phong: "……"

Hai người các em kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nhường ai.

Nhưng đã có vết xe đổ nên anh ấy cũng không dám trực tiếp nói ra, nếu không thì sẽ lại bị ghi thù mất.

Lục Vân Đàn lại cảnh cáo anh trai: "Từ giờ trở đi, anh không được phép chen ngang khi em đang nói, nếu không thì anh sẽ khiến em tức giận đến động thai đó!"

Lục Vân Phong: "……"

Sau khi mang thai, tính khí bá đạo của cô hình như càng nghiêm trọng hơn thì phải.

Tên thư sinh thối sẽ phải chịu đựng nhiều trong mấy tháng tới rồi.

Thư sinh đúng là Bồ Tát sống, lòng dạ từ bi nên mới có thể thu nhận em gái ma vương của anh ấy, hi sinh bản thân để làm chuyện lớn—— Sau một giây âm thầm đồng tình với Lương Vân Tiên, Lục Vân Phong thở dài gật đầu: "Được, anh im miệng, mời em nói tiếp."

Lúc này Lục Vân Đàn mới hài lòng, cô chắp hai tay sau lưng, cằm hơi ngước lên, tiếp tục phân tích cho anh trai: "Thứ hai, cô ấy âm mưu xịt nước hoa vào vali hàng lý của anh, cố ý để người trong nhà phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy.

Lục Vân Phong: "Cô ấy chính là kiểu người như vậy."

Lục Vân Đàn sững sờ: "Anh biết?"

Lục Vân Phong: "Thơm như thế sao anh lại không biết?"

Lục Vân Đàn: "Vậy, vậy anh cũng không thử cứu vãn một chút à?" Sau khi nói xong, cô bỗng hiểu ra: "Anh cố ý?"

Cố ý phớt lờ không quan tâm, cố ý để bố mẹ phát hiện ra.

Lục Vân Phong rất bình tĩnh, trực tiếp thừa nhận: "Ừ, đúng là anh cố ý đấy."

Lục Vân Đàn: "……"

Bỗng nhiên cô có chút không thể hiểu nổi, phức tạp quá.

Cô vốn định chia sẻ một chút về "Tình sử" của mình, thử xem có điểm tương đồng nào không, nhưng sau một lúc mày mò hồi tưởng thì lại ngạc nhiên phát hiện ra, kinh nghiệm yêu đương của cô ít đến đáng thương, cũng chỉ có một lần.

"Tình sử" trong cô chỉ có một đoạn, được viết rõ to: Từ lần đầu tiên gặp mặt, thư sinh thối đã bị cô khuất phục, sức quyến rũ của bổn nữ hiệp là vô hạn.

Nhưng để giữ gìn thể diện, cô không hiểu thì cũng tỏ ra là đã hiểu: "Em hiểu cảm giác của anh rồi, nhưng mà cô gái này đúng là rất tâm cơ nha."

Lục Vân Phong không nể mặt chút nào: "Em hiểu cái quái gì."

Lục Vân Đàn: "……"

Thể diện của cô!

Ôi, xem ra trên thế giới này, chỉ có thư sinh thối là thật lòng thích cô, anh yêu cô hơn mọi thứ, sẽ giữ gìn mặt mũi cho cô.

Nữ hiệp thất bại thở dài một hơi, bỗng  nhiên buồn bã nói: "Em nhớ chồng em rồi……"

Lục Vân Phong: "…"

Chuyện này thì liên quan gì?

Sau khi biểu hiện sự nhớ thương, Lục Vân Đàn quay lại chuyện chính, vò đã mẻ lại sứt nói: "Được rồi, em không hiểu, đúng là em không hiểu, nếu anh đã biết cô ấy là một người phụ nữ đầy mưu mô thì tại sao anh vẫn thích cô ấy? Tại sao lại cứ phải chạy tới phía bắc Myanmar? Vì sao cô ấy không đến tìm anh? Tại sao chỉ có mình anh chịu khổ?"

Lục Vân Phong: "Vì cô ấy sống ở miền bắc Myanmar."

Lục Vân Đàn vẫn không hiểu: "Có ý gì?"

Lục Vân Phong: "Nơi phương bắc xa xôi ấy, có những kẻ giết người không ghê tay, đừng nói là phụ nữ, kể cả đàn ông nếu không mưu mô và có thủ đoạn thì cơ bản là không thể sống được, có thể bị giết mà không rõ nguyên nhân, sau đó hạ độc lên thân thể là có thể lập tức thoát khỏi sự điều tra của cảnh sát, khiến chuyện chết người cứ tự nhiên trở thành hợp tình hợp lý."

Lục Vân Đàn không nhịn được trừng mắt, há hốc mồm: "Thật hay giả vậy? Cảnh sát chỗ đó đều không có đầu óc à?"

Lục Vân Phong mỉm cười: "Chỉ là không dám quản thôi, những thế lực vũ trang tư nhân đều mạnh hơn lực lượng của chính phủ, bất kể là thuốc phiện, mại dâm hay đánh bạc thì đều là ngành kinh doanh, đều có thế lực vũ trang ở địa phương bảo kê, cảnh sát nào dám trực tiếp làm căng với bọn chúng? Chúng phạm pháp, giết người nhưng cũng không phải chịu hình phạt nào, cho nên có thể thường xuyên tùy ý giết người, cứ giơ tay lên là có thể giết người."

Lục Vân Đàn: "……"

Lục Vân Đàn càng ngày càng kinh ngạc: "Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, mà vẫn còn có nơi coi trời bằng vung như vậy sao?"

Lục Vân Phong: "Em sống ở một quốc gia hòa bình ổn định, em sẽ không thể tưởng tượng được ở nơi phương bắc xa xôi ấy tình hình hỗn loạn đến mức nào, nhưng nó vẫn đang tồn tại, muốn sống sót thì chỉ có thể cố gắng tàn nhẫn và mưu mô hơn người khác."

Lục Vân Đàn: "……"

Lục Vân Phong cười khổ: "Em cho rằng cô ấy không muốn làm người ngây thơ lương thiện sao? Cô ấy cũng muốn chứ, nhưng vận mệnh của cô ấy không cho phép điều đó."

Lục Vân Đàn không phản bác lại anh trai nữa, thậm chí cô có chút thông cảm với người phụ nữ Myanmar kia——

Trên thế giới này, ai lại không muốn sống một cách vô lo vô nghĩ chứ? Có người có thể sống cả đời vô tư như vậy, nhưng cũng có người chỉ có thể mò mẫm ở nơi bùn lầy dơ bẩn mà cố gắng tồn tại, cô gái kia chính là thuộc về vế sau.

Hơn nữa, từ đó mà suy ra thì hành vi xịt nước hoa lên vali hành lý của anh trai cô lại có chút đáng yêu, tựa như sói hoang trên thảo nguyên, có sự hoang dã nguyên thủy khó thuần, đang dùng chút mưu kế để dụ dỗ con cừu nhỏ về tay mình.

Tuy nhiên, cô vẫn có chút không hiểu: "Sao cô ấy không theo anh về đây?"

Lục Vân Phong: "Thân bất do kỷ."

Lục Vân Đàn: "Có ý gì?"

Lục Vân Phong im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dứt khoát nói thẳng: "Cô ấy là con gái nuôi của trùm ma túy địa phương."

Lục Vân Đàn: "……"

Ôi mẹ ơi!

Anh anh anh anh, anh yêu người không nên yêu rồi!

Lục Vân Phong: "Bố mẹ cô ấy từng là cấp dưới của Quốc Vương, trong một lần ngoài ý muốn, vì bảo vệ Quốc Vương mà bị sát hại, sau đó Quốc Vương đã nhận nuôi cô ấy."

"Quốc vương" chính là cách gọi trùm ma túy ở địa phương.

Cái kịch bản này quá nhiều biến cố thăng trầm, nguy hiểm kích thích, đầu óc Lục Vân Đàn đang xoay vòng vòng, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm anh trai mình……

Lục Vân Phong: "Cô ấy giúp quốc vương quản lý sòng bạc, bọn anh quen biết ở sòng bạc đó."

Lục Vân Đàn sững sờ, con ngươi trừng lớn: "Anh còn đi đánh bạc!"

Lục Vân Phong bất lực giải thích: "Không phải, anh đi cứu người, có một người bạn cùng nghề bị lừa xuất cảnh."

Ở biên giới giáp ranh giữa Myanmar và Trung Quốc có không ít những kẻ lừa đảo, chuyên lừa người Trung Quốc. Có rất nhiều người đã bị lừa tới miền bắc Myanmar, thậm chí còn không biết mình đã bị đưa ra nước ngoài, không biết bản thân đã sang địa phận bắc Myanmar.

Lục Vân Đàn: "Sau đó thì sao? Những kẻ lừa đảo kia không thể dễ dàng thả người ta đi như vậy nhỉ?"

Lục Vân Phong: "Không thể, phải đánh một trận."

Lục Vân Đàn trừng to hai mắt: "A? Bọn chúng đều có súng mà, nguy hiểm quá!"

Anh trai cô dù võ nghệ có tài giỏi hơn nữa thì cũng không thể ngăn nổi súng đạn vô tình!

Lục Vân Phong: "Cho nên anh cũng bị thương một chút."

Lục Vân Đàn: "…"

Wow, kịch bản lại càng kích thích hơn rồi.

Cô đã shock đến mức không nói lên lời rồi.

Lục Vân Phong: "Không bị thương ở bộ phận nguy hiểm, đạn bắn xuyên qua xương sườn thôi, nhưng tiếng súng đã thu hút sự chú ý của cô ấy."

Thực ra cũng đã có người báo cho cô ấy biết.

Ngày đó anh ấy một mình chiến đấu, gần như đã lật nửa cái sòng bạc của cô ấy lên.

Đến nay anh ấy cũng không thể quên được lần đầu tiên gặp cô ấy, dáng vẻ cô gái bước từng bước xuống cầu thang từ trên tầng——

Mái tóc đen dài, sóng tóc xoăn nhẹ xõa bên vai, một thân váy đỏ tràn đầy nhiệt huyết, xinh đẹp lại mạnh mẽ.

Trong thời khắc đó, toàn bộ sòng bạc đều trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều hướng mắt chăm chú ngắm nhìn cô ấy.

Khi bước xuống đến bậc thang thứ hai từ dưới lên, cô ấy nhẹ nhàng chớp mắt, ánh sáng lấp lánh từ đôi bông tai kim cương vì động tác của cô ấy mà khúc xạ ra ánh sáng long lanh——  Anh ấy không thể nào quên được dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

"Sau đó thì sao?" Lục Vân Đàn đã có chút chờ không nổi.

Lục Vân Phong: "Cô ấy mời anh lên tầng để nói chuyện một chút."

Lục Vân Đàn ngơ ngác chớp chớp mắt: "Cô ấy không bắt anh phải bán thân để bồi thường đấy chứ?"

Lục Vân Phong: "……"

Lục Vân Đàn: "Sau đó anh bán mình luôn?"

Lục Vân Phong: "Không có!"

Lục Vân Đàn: "Ồ, cô ấy cũng rất ngay thẳng đấy chứ, cũng không cưỡng ép anh."

Lục Vân Phong: "……"

Ngay thẳng con khỉ.

Mưu mẹo nhiều hơn bất cứ ai.

Lục Vân Đàn lại hỏi: "Vậy cô ấy thả anh đi à?"

Lục Vân Phong: "Thả."

Mặc dù cô ấy không phải kiểu người tốt thuần túy, nhưng cũng không hoàn toàn là kẻ xấu.

Nếu không phải trong tình huống bắt buộc thì cô ấy sẽ không ép người ta đến đường cùng, sẽ cho người ta một cơ hội thoát thân.

Vì điểm này mà cô ấy thường xuyên bị Quốc Vương trách mắng, mắng cô ấy: Tâm không đủ ác thì khó làm chuyện lớn.

"Ồ." Lục Vân Đàn tò mò hỏi: "Vậy sao quan hệ của hai người lại tốt lên thế?"

Lục Vân Phong nói một cách xúc tích: "Thì thấy vừa mắt thôi."

Lục Vân Đàn: "Chỉ đơn giản vậy thôi à?"

Lục Vân Phong: "Chỉ đơn giản vậy thôi."

Lục Vân Đàn không tin: "Vậy sao cô ấy lại đá anh vậy? Cảm thấy anh không đủ tốt à?"

Hình như bị đâm trúng chỗ đau, vẻ mặt  Lục Vân Phong lập tức tối sầm lại: "Đi ngủ đi."

Chuyện hay còn chưa nghe hết thì sao có thể ngủ ngon được? Lục Vân Đàn nóng lòng nói: "Người ta thật sự muốn biết mà, anh không nói cho em biết sẽ khiến em bị động thai đấy!"

Lục Vân Phong: "……"

Thai nhi của em đúng là dễ động thật đấy.

Anh ấy hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Yên tâm, tình hình thai nhi của em rất ổn định, cho dù em có nhảy lên lật cả ngói trên mái nhà rồi nhảy xuống thì cũng không có vấn đề gì đâu."

Lục Vân Đàn: "……"

Cái con người này, đúng là lòng dạ độc ác!

Lục Vân Phong: "Đi ngủ!"

Lục Vân Đàn: "Nhưng mà em thật sự rất muốn biết mà, anh nói em nghe một chút thì có sao? Em thề em tuyệt đối không nói cho người khác nghe, em giỏi nhất là giữ bí mật đó!"

Lục Vân Phong cười lạnh: "Miệng em còn hơn cái miếu hoang lộng gió nữa."

Lục Vân Đàn: "……"

Lục Vân Đàn thẹn quá hóa giận, bắt đầu dùng mọi thủ đoạn: "Được rồi, hay lắm! Nếu anh không nói cho em biết thì bây giờ em sẽ lập tức đi nói cho bố mẹ biết anh tới Myanmar đánh bạc, từ nay về sau anh đừng hòng được sống yên ổn!"

Lục Vân Phong: "……"

Anh ấy giơ tay lên, mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "Anh chịu thua, anh sẽ nói, cô ấy đá anh, em đã hài lòng chưa?"

Lục Vân Đàn vẫn chưa hài lòng: "Đương nhiên là em có thể đoán được cô ấy đá anh, em muốn biết vì sao cô ấy lại đá anh ấy?"

Thật đúng là được một tấc thì muốn tiến thêm một thước.

Lục Vân Phong nghiến răng nghiến lợi: "Không vì cái gì cả!"

Lục Vân Đàn: "Vậy vì sao cô ấy lại đá anh? Chán rồi? Không còn cảm giác mới mẻ nữa? Có niềm vui mới?"

Lục Vân Phong: "……"

Nhìn biểu hiện của anh trai, Lục Vân Đàn bỗng hiểu ra điều gì đó: "Oa! Chẳng lẽ cô ấy chỉ chơi qua đường với anh? Thật sự bị cô ấy lừa thân, lừa cả tâm luôn?"

Trán Lục Vân Phong đã nổi đầy gân xanh, nghiến răng nói: "Nếu em còn không đi ngủ thì bây giờ anh sẽ nói với mẹ là cái vòng tay phỉ thủy bà ấy bị mất là do em làm vỡ, từ nay về sau em cũng đừng hòng được sống yên ổn!"

Lục Vân Đàn: "……"

Được! Được! Được!

Thật đúng là anh ruột của em!

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh trai, vừa tức giận vừa ấm ức đi thẳng qua người anh ấy, vừa đi vừa nói: "Anh cứ chờ đó, em ghi thù rồi đấy!"

Lục Vân Phong từ chối cho ý kiến: "Chuyện tối nay mà em dám nói ra một chữ nào thì anh sẽ không tha cho em."

Lục Vân Đàn dừng bước, quay đầu lại khó chịu nhíu mày: "Em là loại người không giữ được miệng à?"

Lục Vân Phong: "Quá đúng với em rồi."

Lục Vân Đàn: "……"

Hừ!

Người ta còn lâu mới thế nhé!

Cô quyết định có chết cũng không để lộ ra ngoài nửa chữ, tuyệt đối không thể để anh trai coi thường mình!

Nữ hiệp Đàn tức giận quay về tây sương phòng, cô lại chui vào chăn lần nữa nhưng vẫn không ngủ được.

Cứ lật qua lật lại một lúc, trằn trọc mãi cũng vẫn không thể ngủ được.

Bí mật lớn như vậy, tình tiết thì thăng trầm còn nguy hiểm kích thích không khác gì tiểu thuyết, vậy mà cô chỉ có thể giấu trong lòng, không thể chia sẻ?

Loại đau khổ này ai có thể hiểu được chứ?

Như này rồi thì làm sao ngủ được đây?

Không được, suy nghĩ quá nhiều sẽ dẫn đến động thai, chắc chắn cô phải chia sẻ ra mới được!

Đối tượng chia sẻ không thể là bố mẹ cô được, những người không biết giữ mồm giữ miệng cũng không được…… Sau khi sàng lọc một hồi thì cũng chỉ có mỗi thư sinh thối là có thể chia sẻ được.

Nhưng sau khi cầm điện thoại lên cô lại bỏ xuống, nhìn thời gian hiện tại thì lại có chút chần chờ…… Đã hơn mười hai giờ rồi, thư sinh đã ngủ rồi nhỉ?

Có thể đợi đến ngày mai rồi chia sẻ được không?

Không thể!

Lỡ như anh chưa ngủ thì sao?

Lục Vân Đàn lập tức cầm điện thoại lên rồi bấm gọi.

Sau vài âm thanh nhạc chờ, cuối cùng đối phương cũng nhận cuộc gọi——

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói Lương Vân Tiên hơi khàn khàn và có chút ngái ngủ, giống như anh vừa mới bị đánh thức, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng và đầy tính nhẫn nại.

Lục Vân Đàn có hơi ngượng ngùng, trước tiên khách khí hỏi: "Anh đang ngủ à?"

Lương Vân Tiên trả lời luôn mà không nghĩ ngợi gì: "Không có, em nói đi." Thực ra là anh đã sớm ngủ say rồi.

Lục Vân Đàn thầm thở phào nhẹ nhõm: May quá, Vân Tiên chưa ngủ. Sau đó cô lại chui vào chăn, vừa hưng phấn vừa kích động nói: "Em muốn nói cho anh một bí mật lớn."

Lương Vân Tiên rất phối hợp hỏi: "Bí mật gì?"

Lục vân Đàn: "Anh trai em bị lừa rồi."

Lương Vân Tiên: "……"