Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 38




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lương Vân Tiên mặc áo khoác lông màu trắng, quần jean xanh, bên trong áo khoác là áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen.

Bất kể xuân hạ thu đông, dù mặc quần áo dày hay mỏng thì nhìn anh vẫn luôn đẹp trai thanh lịch như vậy.

Anh đeo một chiếc đồng hồ Swatch màu xanh đen trên cổ tay trái, tay phải cầm một túi quà màu hồng nhạt.

Lục Vân Đàn vô cảm liếc nhìn anh, giống như đang nhìn không khí vậy, không hề có phản ứng gì, sau đó lại chẳng chút biểu cảm cúi đầu tiếp tục làm bài.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài rồi đi về phía bàn học, anh nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện cô ra, cởi cặp sách rồi ngồi xuống.

Anh đặt cặp sách của mình lên thảm, nhẹ nhàng đặt túi quà lên bàn rồi đẩy về phía cô: "Năm mới vui vẻ."

Lục Vân Đàn không ngẩng đầu lên, bất ngờ lấy tay đẩy mạnh làm túi quà rơi khỏi mặt bàn: "Ai cần quà người Mỹ tặng chứ!"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Không biết bên trong túi đựng gì nhưng khi rơi trên mặt thảm thì phát ra tiếng "bịch" nặng nề.

Nhưng cô tuyệt đối không quan tâm, hoặc ít nhất là đang tỏ vẻ không quan tâm. Cô buồn bực cúi đầu viết bài, dùng lực ghì bút mạnh hết cỡ, giống như muốn ghì gãy ngòi bút mong manh.

Một lúc sau, cô nghe thấy âm thanh ghế ma sát với mặt thảm, nghe thấy tiếng Lương Vân Tiên xoay người nhặt đồ lên. Nghe thấy tiếng anh đứng dậy rồi tiếp tục đặt đồ lên trên mặt bàn, từ đầu đến cuối đều hành động rất nhẹ nhàng, kiên nhẫn và bình tĩnh.

Đến khi anh ngồi xuống thì bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Toàn bộ không gian trong tầng gác lửng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Lục Vân Đàn kiên quyết không ngẩng đầu lên nhìn anh, Lương Vân Tiên cũng không nói gì thêm.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe anh nói: "Thật xin lỗi."

Cây bút trong tay cô cuối cùng cũng dừng lại.

Lương Vân Tiên hít một hơi sâu, chăm chú nhìn cô: "Không phải tôi cố ý không trả lời tin nhắn, cũng không phải tôi cố ý giấu giếm cậu, chỉ là tôi, chỉ là..." Sau gần hai tháng, anh nghĩ rằng mình đã chuẩn bị tốt để nói lời từ biệt với cô, nhưng khi điều đó xảy ra anh mới phát hiện trên thế giới này không có cuộc chia ly nào là dễ dàng, có một số loại dũng khí tích lũy cả đời cũng không đủ.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Khó nói thành lời, có lẽ cũng chỉ là như thế.

Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng ngẩng đầu lên: "Chỉ là cái gì?"

Lương Vân Tiên vô thức siết chặt hai bàn tay đang đặt trên đùi: "Chỉ là không biết nên nói chuyện này với cậu như thế nào."

Lục Vân Đàn không chấp nhận lời giải thích kiểu này, cô đùng đùng nổi giận: "Tôi còn có thể ngăn cản không cho cậu đi làm người Mỹ à? Tôi có bản lĩnh lớn như vậy sao!"

Lương Vân Tiên im lặng một lúc lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói với cô: "Không biết đến bao giờ tôi mới có thể trở về, có thể là cả đời cũng không thể trở về được."

Lục Vân Đàn bỗng nhiên nắm chặt cây bút trong tay, nắm chặt đến nỗi gần như bẻ cong cây bút: "Tại sao? Tại sao lại không thể trở về?"

Bởi vì sau khi ra đi, tương lai chỉ có hai kết quả: trở về sau khi chữa khỏi bệnh hoặc chết nơi đất khách quê người.

Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành người may mắn, nên tỷ lệ chết nơi đất khách quê người sẽ cao hơn, thật sự cả đời cũng không thể trở về.

Lương Vân Tiên hoàn toàn mất hết dũng khí, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, tầm mắt anh hạ xuống nhìn mặt bàn, cố gắng duy trì giọng điệu thật bình tĩnh: "Vì sự sắp xếp của gia đình, do công việc của bố mẹ tôi nên không thể không di dân, chúng tôi cần phải định cư ở Mỹ một thời gian dài. Bọn họ lại chỉ có mỗi một đứa con là tôi nên tương lai cũng chỉ có tôi có thể chăm sóc họ, vì vậy..."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Vì vậy rất có thể anh sẽ không bao giờ quay về nữa.

Quãng đời còn lại cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Mũi Lục Vân Đàn đột nhiên đau nhức, khóe mắt cũng bắt đầu cảm thấy cay cay.

Trước ngày hôm nay, cô vẫn cho rằng ‘vĩnh biệt’ là một chuyện gì đó rất xa vời với mình, bởi vì cô còn quá trẻ, còn chưa đến 18 tuổi thì làm sao có thể trải qua chuyện đau thương như ‘vĩnh biệt’ được? Đó là chuyện của người trưởng thành, hơn nữa còn là người trung niên hoặc người già mới từng trải qua chuyện như vậy. Cô vẫn còn trẻ, chuyện sinh ly tử biệt cũng chỉ là chuyện trong sách, sao có thể tự mình trải nghiệm được.

Thế nhưng bây giờ giống như có một bàn tay khó ưa đã chạm vào trang sách, biến nội dung trong đó thành sự thật, đồng thời mang chuyện "vĩnh biệt" từ nơi xa xôi nào đó đến đặt trước mắt cô, buộc cô phải đối mặt và trải nghiệm nó. Điều này thật sự khiến cô bất ngờ không kịp trở tay, không có cách nào chấp nhận được.

Bỗng nhiên cô bắt đầu thấy căm ghét cuộc đời, tại sao trên thế giới này lại tồn tại chuyện di dân? Tại sao lại tồn tại nước Mỹ? Tại sao trên thế giới này không thể chỉ có một quốc gia duy nhất là Trung Quốc? Thế giới đa dạng này thật đáng ghét! Sự rộng lớn của thế giới này cũng thật đáng ghét! Cô chán ghét cái thế giới mênh mông như làn khói này! Chán ghét nước Mỹ! Chán ghét việc di dân!

Cô rất tức giận, rất phẫn nộ nhưng cũng rất ấm ức, buồn bực. Trái tim cô như đang bị bóp nghẹt, cảm giác không thở nổi ——

Anh sẽ đến nước Mỹ du học, sẽ ở lại nước Mỹ làm việc, sẽ kết hôn ở nước Mỹ rồi sinh con và sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn đến cuối đời.

Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ trở thành hai người xa lạ.

Lục Vân Đàn cảm nhận được nước mắt sắp tràn ra khỏi khoé mắt, nhưng cô không muốn Lương Vân Tiên nhìn thấy mình khóc nên lập tức cúi đầu xuống. Không ngờ ngay khoảnh khắc ấy có hai giọt nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt, rơi xuống tờ giấy bên dưới.

Trên tờ giấy màu xanh xám, chỗ bị giọt nước mắt rơi xuống nhanh chóng chuyển sang màu xanh đậm.

Hi vọng anh không nhìn thấy cô khóc.

Hi vọng bản thân cô có thể ngăn nước mắt rơi.

Hi vọng cô có thể nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Hi vọng anh sẽ có một tương lai tươi sáng, tiền đồ rộng mở.

Hi vọng sắp tới hai người bọn họ có thể vui vẻ nói với đối phương một câu "Tạm biệt".

Cho dù thật sự là vĩnh biệt cũng cần mặt mũi, cô chính là nữ hiệp, không thèm so đo với thư sinh thối. Cho dù phải nói lời tạm biệt thì cô cũng muốn nói một cách phóng thoáng.

Lục Vân Đàn nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt. Sau khi ngẩng đầu lên, cô dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhướn mày nhìn anh rồi hất cằm về phía túi quà: "Tặng cái gì thế?"

Cổ họng Lương Vân Tiên như có gì đó nghẹn lại, trước khi nói anh đã phải làm động tác nuốt nước bọt một cách thật khó khăn, như thể đang muốn nuốt sự đau khổ và không cam tâm xuống tận đáy lòng, rồi mới cười nói với cô: "Cậu mở ra xem đi."

Lục Vân Đàn hừ nhẹ, vừa đưa tay lấy túi quà vừa tức giận nói: "Cậu có biết vì sao cậu không thể nhanh chóng thăng chức như Hạ Tây Dương và Lý Hàng không?"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên rất phối hợp trả lời: "Thuộc hạ ngu dốt, xin bang chủ chỉ giáo."

Lục Vân Đàn: "Bởi vì người ta biết đối nhân xử thế đó, loại chuyện nhỏ như tặng quà này mà cậu còn không làm tốt thì sao bổn bang chủ có thể thăng chức cho cậu được?" Cô kéo túi giấy màu hồng đến trước mặt, thò tay vào trong lấy ra một cái bình thủy tinh trong suốt.

Trong bình đựng đầy những ngôi sao gấp bằng giấy nho nhỏ, hầu hết là những ngôi sao nhỏ màu đen mờ nhưng trong đó lại có vài ngôi sao màu vàng nằm rải rác. Thoạt nhìn qua giống như một phần của giải ngân hàng được cắt ra và thả vào trong bình.

Đôi mắt Lục Vân Đàn sáng rực lên giống như những ngôi sao đã rơi vào mắt cô: "Là do cậu tự làm sao?"

Lương Vân Tiên: "Ừ"

Lục Vân Đàn lắc lắc cái bình, cô muốn nhìn thử bên trong còn có món đồ gì khác không. Nhưng bên trong bình có quá nhiều ngôi sao, đầy đến nỗi không còn một chút khe hở nào nên dù cô có lắc như thế nào cũng không nhìn thấy được gì. Cô đành chấp nhận từ bỏ rồi hỏi anh: "Bên trong còn có gì nữa không?"

Lương Vân Tiên lắc đầu: "Không còn, chỉ có ngôi sao thôi."

Như vậy cũng đủ rồi.

Nhiều sao như thế chắc hẳn là anh đã gấp rất lâu, cũng đủ để cô hoài niệm rất nhiều ngày đêm.

Nhưng nói lại chuyện chính ——

"Cậu cũng khéo tay quá nhỉ." Lục Vân Đàn thực sự cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ thư sinh thối nhàm chán lại còn biết gấp sao, nhưng không hiểu vì sao cô bỗng nhiên hỏi: "Cậu còn biết gấp gì nữa không?"

Hơi thở của Lương Vân Tiên như ngừng lại: "Không, tôi chỉ có thể gấp được ngôi sao thôi."

Lục Vân Đàn vô cớ cảm thấy hơi thất vọng: "Thôi được rồi. Dù sao thì nghệ thuật xếp giấy cũng thật sự rất khó, những người biết gấp đều là nhân tài, là nghệ nhân đấy."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nghệ nhân? Lương Vân Tiên không nhịn được mỉm cười: "Lợi hại đến vậy sao?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Đương nhiên rồi, cực kỳ lợi hại, giữa hàng triệu người chỉ có một người có tâm hồn thú vị như vậy thôi!"

Lương Vân Tiên: "Cậu thật sự rất thích cậu ấy sao?"

Lục Vân Đàn: "Ai cơ? Chu Lạc Trần á?"

Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến: "Người nghệ nhân xếp giấy kia ấy."

Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Đó không phải là Chu Lạc Trần sao? Ngoài cậu ta ra thì cô cũng đâu có biết nghệ nhân xếp giấy nào nữa.

Tuy nhiên, câu hỏi của Lương Vân Tiên lại khiến cô đột nhiên có chút bối rối: Rốt cuộc cô thích cậu thiếu niên đứng sau tấm kính một chiều cùng cô gấp giấy truyền thư? Hay thích Chu Lạc Trần?

Câu trả lời dường như đã quá rõ ràng: Chính là cậu thiếu niên cùng cô gấp giấy truyền thư.

Bất kể cậu thiếu niên đó là ai, cô cũng không thể kiềm chế được mà thích người ta, chẳng qua người đó tình cờ lại là Chu Lạc Trần, vậy nên cô thích Chu Lạc Trần.

Nhưng Chu Lạc Trần dường như rất khác với nghệ nhân xếp giấy mà cô tưởng tượng, cho đến tận bây giờ cậu ta cũng chưa ăn khớp với giác quan thứ sáu của cô. Nhưng cậu ta chính là nghệ nhân xếp giấy, là cậu thiếu niên chơi dương cầm mà cô không thể nào buông bỏ. Vậy nên cô mới có thể kiên trì không ngừng thích cậu ta, cũng giống như yêu nắng yêu mưa, chỉ cần nghĩ đến là có thể khiến người ta vui vẻ, thoải mái và dễ chịu.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Vì thế cô gật gật đầu: "Đúng vậy, rất thích."

Uhm.

Vậy là đủ rồi.

Có chết cũng không còn gì hối tiếc nữa.

Khoé mắt Lương Vân Tiên hơi cong lên, mỉm cười ôn hòa: "Cậu ấy cũng rất thích cậu."

Lục Vân Đàn nheo mắt: "Thật không?"

Chu Lạc Trần là người không biết khách sáo như vậy à? Sao chuyện gì cũng nói với thư sinh thối? Không những nói chuyện gấp giấy truyền thư mà còn nói cả chuyện cậu ta thích cô nữa sao?

Đúng là anh em tốt không giấu nhau điều gì, chẳng trách Chu Lạc Trần là người đầu tiên biết chuyện anh đi di dân.

Giương cao ngọn cờ tình anh em xã hội chủ nghĩa không bao giờ gục ngã.

Đúng lúc này, trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó lại im bặt. Vài giây sau Hạ Tây Dương liều lĩnh ngó đầu lên trước, cẩn thận kiểm tra tình hình. Sau khi xác nhận hộ pháp Lương không bị đánh, cũng không bị đuổi đi thì mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: "Bang chủ, chúng tôi có thể đi lên không?"

Lục Vân Đàn: "Đây là nhà cậu, cậu muốn làm gì cũng được."

Hạ Tây Dương: "Tuân lệnh."

Cậu ấy nhanh chóng đi lên cầu thang, theo sau là Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao, trong tay ba người đều mang theo vài túi đồ ăn to nhiều màu sắc.

Lục Vân Đàn đặt bình thủy tinh đựng ngôi sao gấp bằng giấy vào trong túi quà. Nhưng ánh mắt nhạy bén, tinh tường của Hạ Tây Dương đã nhanh chóng nhìn thấy động tác này: "Bang chủ, ngài có cái gì đó?"

Lục Vân Đàn không hề giấu giếm: "Quà của hộ pháp Lương tặng tôi đấy."

Hạ Tây Dương thở phào nhẹ nhõm, xác nhận nguy cơ Thanh Vân bang tan vỡ đã được giải quyết thì vô cùng vui mừng nghĩ thầm: Tiểu Lương ghê gớm thật, còn có thể nghĩ đến chiêu tặng quà này.

Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng thở phào nhẹ nhõm theo, bang chủ và hộ pháp Lương nối lại tình xưa, mọi người đều vui, mọi người đều vui!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Một lúc sau tất cả mọi người vui vẻ chia trà sữa. Lúc đặt hàng Hạ Tây Dương cũng đã đặt cho Lương Vân Tiên một ly, nên bây giờ trên tay mỗi người đều có một ly trà sữa, không khí càng trở nên vui vẻ hơn.

Chờ mọi người ngồi xuống hết thì bang chủ bỗng hắng giọng, nghiêm trang nói: "Năm mới đã đến, ta dự định sẽ thay đổi nhân sự một chút."

Bầu không khí vui vẻ đột ngột chấm dứt, một trận đấu đá nhau lại sắp bắt đầu.

Lương Vân Tiên có chút mệt mỏi trong lòng, cảm thấy có vẻ mình sẽ lại bị giáng chức.

Lý Nguyệt Dao vẫn dùng thái độ chuyện không liên quan đến mình, kiên quyết không tham gia đấu tranh trong bang.

Phó bang chủ trái và phó bang chủ phải liếc nhìn nhau, sắc mặt lại hiện ra vẻ gian tà của kẻ loạn thần tặc tử.

Lục Vân Đàn cho mọi người thời gian ba giây để tiêu hóa tin tức, sau đó mới tuyên bố thay đổi nhân sự: "Phó bang chủ trái và quân sư trong năm qua không có công lao cũng không có tội trạng, chức vị tạm thời không thay đổi; Hộ pháp Lương coi như là tạm được, nhưng cậu ấy vừa tặng quà cho ta, mà ta nhận quà thì cũng phải biết điều nên ta sẽ để cậu ấy giữ quyền bang chủ trong một ngày. Hôm nay cậu ấy là lão đại, chúng ta đều phải nghe theo cậu ấy.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên: "..."

Được yêu mà sợ.

Lý Nguyệt Dao: "..."

Chuyện không liên quan đến ta.

Hạ Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Tên Tiểu Lương này! Có ý đồ xấu! Hối lộ bang chủ! Tận dụng thời cơ! Thượng vị bất chính! Ra cái vẻ đạo mạo đại gian thần!

Sau khi bang chủ Đàn tuyên bố xong thì hút một ngụm trà sữa ô long, mùi sữa và mùi trà hòa quyện trên đầu lưỡi, cô thỏa mãn nheo mắt lại: "Được rồi, bây giờ mọi người có thể bắt đầu làm bài tập."

Bang chủ vừa nói xong thì ngoại trừ quyền bang chủ ra còn lại mọi người của Thanh Vân bang lập tức tiến vào trạng thái học tập.

Lương Vân Tiên nhìn bang chủ Đàn đang ngồi đối diện mình, sau đó lập tức cau mày, mím đôi môi mỏng lại.

Bang chủ Đàn đang làm đề Ngữ Văn, làm tới phần đọc hiểu tác phẩm văn cổ nhưng cô không muốn đọc cổ văn nên trực tiếp lấy điện thoại di động ra mở trình duyệt Baidu lên.

Lương Vân Tiên nhìn ba người còn lại.

Ba người này cũng như vậy, để nâng cao hiệu suất làm bài, nếu có thể tra Baidu thì chắc chắn sẽ không tự mình động não.

Lương Vân Tiên im lặng quan sát một lúc rồi bỗng nhiên nói: "Rốt cuộc các cậu đang chép bài tập hay làm bài tập vậy?"

Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Không giống nhau sao?"

Lương Vân Tiên: "..."

Cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ.

Hạ Tây Dương giải thích: "Chúng tôi không làm bài kịp, chỉ có thể phân công mỗi người một việc, cùng nhau hoàn thành."

Lý Hàng: "Đây là trí tuệ của những học sinh xếp loại kém như chúng tôi, loại học bá cao cấp như ngài đây không hiểu cũng là bình thường, không cần tự ti."

Lương Vân Tiên: "..."

Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu: "Cho nên các cậu mỗi người làm đề của một môn, sau đó cho những người khác mượn à?

Lục Vân Đàn: "Đúng vậy!"

Lý Nguyệt Dao: "Như vậy sẽ nhanh hơn nhiều, nếu chúng tôi tự làm thì không thể xong được."

Sắc mặt Lương Vân Tiên trở nên nghiêm túc: "Nếu chỉ làm bài tập của một môn thì sao còn phải lên mạng tìm đáp án?" Cậu lại đưa ra mệnh lệnh mà không cho phép nghi ngờ, "Đưa hết điện thoại di động đây cho tôi, từ giờ trở đi không được sao chép đáp án, toàn bộ đều phải tự làm."

Lý Vân Đàn: "..."

Lý Nguyệt Dao: "..."

Hạ Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Chúng tôi không hiểu tại sao ngài lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế, nhưng tất cả chúng tôi đều rất sốc.

Không có ai chịu nộp điện thoại di động, Lương Vân Tiên đành phải xử lý từng người một dựa theo nguyên tắc từ dễ đến khó, cậu ấy nhìn về phía Lý Nguyệt Dao đầu tiên: "Nghe nói học kỳ sau cậu sẽ được chọn vào lớp trọng điểm, là lớp chúng tôi à?"

Lý Nguyệt Dao bất an gật đầu.

Lương Vân Tiên: "Tôi nghĩ cậu và mấy người bọn họ không giống nhau, là một học sinh giỏi tự giác mà cậu cũng đi chép bài tập sao? Học sinh ở lớp 12/9 còn không chép bài tập."

Bị thần tượng phê bình, lại còn là phê bình về chuyện học hành, Lý Nguyệt Dao vô cùng xấu hổ. Cô ấy không còn mặt mũi cúi thấp đầu, nhanh chóng giao điện thoại di động ra.

Lục Vân Đàn rất khó hiểu: Chỉ thế đã bị đánh bại rồi? Quân sư à, cậu bị thuyết phục quá dễ rồi!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên lại nhìn về phía Lý Hàng: "Nghe nói kết quả kỳ thi cuối kỳ của cậu đã đủ điểm nguyện vọng 2, chúc mừng cậu. Cơ hội vào được trường Đại học Hàng Không và Vũ Trụ Đông Phụ nằm trong tầm tay rồi, thế nhưng qua được một lần thì không có nghĩa lần sau cũng sẽ qua, trước khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mọi chuyện đều không thể biết trước được, chép bài có thể cho cậu cái gì? Đảm bảo cậu sẽ đạt điểm nguyện vọng 2 sao? Hay có thể giúp cậu chắc chắn vào được trường Đại học Hàng Không và Vũ Trụ Đông Phụ?"

Lý Hàng không nói lên lời, cúi đầu xấu hổ, dứt khoát giao điện thoại di động ra.

Lục Vân Đàn: "..."

Phó bang chủ phải, khí phách của cậu đâu rồi!

Lương Vân Tiên nhìn về phía Hạ Tây Dương: "Nghe nói điểm thi năng khiếu của cậu cũng không tệ, đạt ngưỡng đầu vào của chuyên ngành phát thanh truyền hình đại học Đông Phụ. Nhưng điều này cũng không đảm bảo cậu sẽ được tuyển vào đại học Đông Phụ, nếu cuối cùng bị điểm văn hóa cản trở thì cậu sẽ không hối tiếc chứ? Trong lòng bố mẹ cậu có thể dễ chịu được không? Dù cậu không cảm thấy có lỗi với bản thân mình thì cậu cũng không thể phụ nỗi khổ tâm của bố mẹ cậu được."

Hạ Tây Dương: "..."

Tại sao đến chỗ tôi lại chơi chiêu bài tình cảm thế?

Phó bang chủ trái tuy đã có chút dao động, nhưng dù gì thì cậu ta cũng vẫn là học sinh đội sổ thâm niên còn ngoan cố cứng đầu. Cậu ấy không dễ bị thuyết phục giống như Lý Nguyệt Dao và Lý Hàng, cũng sẽ không dễ dàng giao điện thoại di động ra: "Tôi không giống bọn họ, kiến thức cơ bản của tôi không tốt nên rất nhiều đề sẽ không biết cách làm, chỉ có thể dùng điện thoại di động để tra cứu câu trả lời thôi."

Lương Vân Tiên vẫn kiên quyết: "Tôi cũng có thể giúp cậu giải đáp nghi vấn trả lời câu hỏi mà."

A, chuyện là...

Phó bang chủ trái vẫn cố chấp: "Thì tại vì tôi sợ làm phiền đến cậu làm bài tập đó."

Lương Vân Tiên: "Tôi đã làm xong hết bài tập rồi."

Phó bang chủ trái: "..."

Lương Vân Tiên mặt không đổi sắc đưa tay về phía cậu ấy, lời ít ý nhiều: "Giao ra đây."

Hạ Tây Dương cùng đường, đành phải giao vũ khí.

Tiếp theo, đến lượt bang chủ Đàn.

Sau khi tịch thu điện thoại của Hạ Tây Dương xong thì Lương Vân Tiên nhìn về phía Lục Vân Đàn.

Với thân phận là học sinh cá biệt dốt nát nhất, thâm niên nhất, bướng bỉnh nhất, không đợi thầy Lương mở miệng Lục Vân Đàn đã bày ra dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, nhìn anh bằng vẻ mặt khiêu khích: "Tôi không đưa! Cậu không có quyền tịch thu điện thoại di động của chúng tôi!"

Thiếu mỗi nước viết câu "Có bản lĩnh thì tới đấu một trận!" lên mặt.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, không nhìn cô nữa mà cầm cặp sách của mình ở trên thảm lên, vừa cúi đầu lấy tài liệu vừa thờ ơ nói: "Tôi sẽ không định tịch thu điện thoại của cậu, cậu thích học thì học, không thích học thì sẽ không học, tôi không quản được cậu cũng không muốn quản."

Lục Vân Đàn: "......"

Tại sao không muốn quản tôi?

Có cảm giác bị phân biệt đối xử!

Hừ!

Lương Vân Tiên liếc nhìn cô: "Nếu cậu không học vì giận dỗi tôi, thì người tụt hạng cũng chẳng phải tôi."

Bang chủ Đàn nghĩ tới chuyện mình vừa tụt hơn một trăm bậc sau kỳ thi cuối kỳ, bỗng nhiên cảm thấy thật mất mặt: "Ai thèm giận dỗi với đồ thư sinh thối nhà cậu!"

Lương Vân Tiên: "Cậu chứng minh như thế nào?"

Bang chủ Đàn: "......"

Phân vân giữa mặt mũi và điện thoại di động một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn lựa chọn mặt mũi, bảy phần bất cộng tám phần bất mãn đẩy điện thoại di động của mình ra.

Lương Vân Tiên lúc này mới để ý thấy màn hình điện thoại của cô đã bị vỡ, vết nứt hình "λ" đan chéo khắp màn hình.

"Sao lại vỡ thành như này?" Anh khó hiểu hỏi.

Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi: "Bị chó chọc tức."

Lương Vân Tiên: "..."

Là đang mắng anh sao?

Lục Vân Đàn không để ý đến anh nữa mà cúi đầu giải đề, cô mím chặt đôi môi nhỏ, cực kỳ không phục.

Lương Vân Tiên bất lực nhịn cười.

Một lúc sau dưới sự trấn áp của quyền bang chủ, lấy bang chủ Đàn làm gương cả bốn người đều thành thật ngoan ngoãn làm bài tập. Tất cả bọn họ đều tập trung viết bài, bài của ai người đó làm, cũng không dám thi thầm to nhỏ với nhau; Gặp phải đề bài khó hiểu sẽ đi hỏi thầy Lương. Thầy Lương cũng hết lòng hết dạ giải đáp đáp nghi vấn cho bọn họ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Lục Vân Đàn sắp làm xong một đề Ngữ Văn thì điện thoại của ai đó bỗng nhiên rung lên. Cô tò mò ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện là di động của Lương Vân Tiên.

Lương Vân Tiên nhìn lướt qua tin nhắn trên màn hình, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ. Anh lập tức cầm lấy di động trên bàn rồi đứng dậy khỏi ghế: "Tôi đi gọi điện thoại." Anh nhanh chóng đi về phía cầu thang, đi được vài bước thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn thấy Lục Vân Đàn, "Không được lén dùng điện thoại!"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn: "..."

Rõ ràng có bốn người, tại sao chỉ cảnh cáo mình cô?

Hừ!

Nhắm vào cô à!

Lương Vân Tiên cầm di động xuống lầu, Lục Vân Đàn tức giận tới mức đạp mạnh lên bàn.

Lý Hàng, Lý Nguyệt Dao và Hạ Tây Dương chỉ dám mở to mắt nhìn điện thoại di động của mình nhưng không dám đi lấy.

Hạ Tây Dương - học sinh đội sổ thâm niên còn ngoan cố cứng đầu xếp hạng hai tức giận bất bình nói: "Hộ pháp Lương không cho chúng ta dùng điện thoại di động, vậy mà cậu ấy lại đi gọi điện thoại, đúng là khinh người quá đáng!"

Lục Vân Đàn - học sinh đội sổ thâm niên còn ngoan cố cứng đầu xếp hạng nhất tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tây Dương: "Tôi đã nói trước với cậu không được gọi họ Lương tới đây, vậy mà cậu còn gọi cậu ấy! Giờ thì hay chưa? Bổ sung bài tập biến thành tự học, còn có thầy giáo giám sát tự học! Cậu có vui không?!"

Hạ Tây Dương thở dài, sám hối: "Thần biết sai rồi, sau này thần nhất định sẽ ghi nhớ dạy bảo của ngài, tuyệt đối không tự chủ trương!"

Lương Vân Tiên từ trên gác lửng đi xuống phòng khách, sau đó ra khỏi nhà mới gọi điện thoại cho mẹ anh.

Tống Từ nghe máy rất nhanh, không để bà ấy kịp lên tiếng Lương Vân Tiên đã vội vàng nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Tống Từ thở dài: "Mẹ và bố con cũng cảm thấy đột ngột quá, một người đang bình thường tự nhiên nói chết là chết! Lúc nhận được tin bố con đã rất sốc."

Lương Vân Tiên nhíu mày: "Nguyên nhân là gì ạ?"

Tống Từ: "Do uống rượu quá nhiều, bị ngộ độc gan." Bà ấy lại thở dài, "Chu Nghiệp cũng thật là, lúc vừa mới bắt đầu kinh doanh thì mỗi ngày đều tiếp khách uống rượu còn có thể hiểu được. Bây giờ đã thành công rồi mà vẫn còn uống, quá đáng hơn là năm mới cũng không về nhà, ở bên ngoài uống rượu đến nổi khiến chính mình uống đến chết luôn."

Lương Vân Tiên lại hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy ạ?"

Tống Từ: "Gần 12 giờ đêm hôm qua, ngày mai sẽ hỏa táng, lễ truy điệu cũng được tổ chức vào ngày mai." Bà ấy thở dài cảm thán, "Bố con cũng vừa nhận được tin tức, bây giờ đang đóng chặt cửa nhốt mình ở trong phòng làm việc. Chắc trong lòng ông ấy cũng rất khó chịu, dù sao cũng là bạn bè rất nhiều năm."

Lương Vân Tiên: "Ngày mai bố có tham gia lễ truy điệu không ạ?"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Tống Từ: "Chắc chắn là sẽ đi."

Lương Vân Tiên: "Mẹ thì sao ạ?"

Tống Từ: "Mẹ không đi đâu, đâu liên quan gì đến mẹ. Đến đó còn phải gặp Chương Đồng, lại phải an ủi bà ta, còn lâu mẹ mới cho bà ta cái loại mặt mũi này."

Lương Vân Tiên: "..."

Tống Từ phu nhân thật tuyệt vời.

Anh khẽ thở dài, hỏi tiếp: "Con có phải đi không ạ?"

Tống Từ: "Con đi làm gì? Đến để chọc giận Chu Lạc Trần à? Để khoe khoang con có bố còn thằng bé thì không có sao?"

Lương Vân Tiên khó xử: "Cũng không đến mức đó đâu ạ."

Tống Từ: "Đến mức đó đấy! Thằng bé Chu Lạc Trần đó bụng dạ hẹp hòi rất giống bố nó, tính cách thì lại sĩ diện giống mẹ nó, nếu con đi có khi thằng bé sẽ hận con cả đời đấy."