Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 15




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Phòng ký túc xá không có giường chiếu dư nên Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Giao chỉ có thể chen chúc ngủ cùng trên một chiếc giường.

Lý Nguyệt Giao rất dễ ngủ, không bị lạ giường, sau khi tắt đèn một lúc thì đã ngủ mất, Lục Vân Đàn thì làm như thế nào cũng không thể ngủ được, không phải là do có thêm một người nằm bên cạnh, mà vì Lương Vân Tiên —— Cô có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng nổi, Lương Vân Tiên thế mà lại chịu tiếng xấu thay cho cô.

Trưởng khối chắc chắn sẽ xử phạt kẻ đầu têu gây nên Sự kiện bạo động điều hòa, nhưng cô thà tự mình chịu phạt cũng không muốn để Lương Vân Tiên chịu phạt thay, bởi vì Lương Vân Tiên và cô không giống nhau: Cô là học sinh cá biệt, học lực yếu lại còn thường xuyên gây chuyện, coi nội quy kỷ luật của trường học như không, thế bị phạt là chuyện rất bình thường. Nhưng Lương Vân Tiên thì khác, anh là học sinh tích cực, là học sinh giỏi xếp hạng cao trong nhiều môn, là học sinh tiêu biểu trong lòng thầy cô và các bạn học khác, thế nên anh không thể bị phạt được, nếu không có khác gì rắc tro than đen lên nền tuyết trắng tinh?

Không được!

Cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!

Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Trước lúc tắt đèn, cô đã nhắn cho Lương Vân Tiên rất nhiều tin nhắn trên WeChat, bắt buộc anh không được giành công lao của cô, nếu không thì sẽ đánh anh! Nhưng mãi vẫn không thấy anh trả lời tin nhắn của cô. Cô đành phải nhắn tin WeChat cho Chu Lạc Trần, nhờ cậu ta khuyên nhủ Lương Vân Tiên, đừng giả bộ làm anh hùng, dù cho anh có đi nhận tội thì trưởng khối cũng sẽ không tin là anh làm đâu. Thế nhưng Chu Lạc Trần lại trả lời: [Cậu đừng lo chuyện đó, Lương Vân Tiên sẽ biết cách giải quyết.]

Lục Vân Đàn cạn lời, chuyện này rõ ràng là do cô gây nên, sao cô có thể không lo được chứ?

Cô mất ngủ suốt cả đêm, hơn nữa đã hạ quyết tâm, sáng mai sẽ đi gặp trưởng khối tự thú, tuyệt đối sẽ không để Lương Vân Tiên thay cô chịu tiếng xấu này được.

5 giờ 50 phút sáng, đèn ký túc xá vừa sáng, Lục Vân Đàn đã mở mắt, nhanh chóng rời giường mặc quần áo, sau đó chạy ra ban công đánh răng rửa mặt, chưa tới 6 giờ 5 phút cô đã rời khỏi ký túc xá, chưa kịp mua bữa sáng đã đi thẳng đến khu dạy học.

Cô muốn đứng ở cửa ra vào khu dạy học để chặn trưởng khối lại.

Nhưng cô không ngờ hôm nay lão Kim đến rất sớm. Còn chưa đến 6 giờ 15 phút ông ấy đã rảo bước đến trường trong làn gió buổi sáng mùa hè. Sau khi nhìn thấy Lục Vân Đàn đứng trước cửa khu dạy học, ông ấy hỏi một câu: "Em đứng ở đây làm gì vậy?"

Lục Vân Đàn mấp máy môi, bối rối một lúc, cuối cùng quyết định nói thật với lão Kim: "Dạ em đang đứng đợi trưởng khối ạ."

Lão Kim: "Em đợi trưởng khối làm gì?"

Lục Vân Đàn: "Tự, tự thú." Sợ lão Kim không hiểu, cô cố ý giải thích thêm, "Chuyện ngày hôm qua là do em đầu têu, những người khác không liên quan ạ."

Cô cứ nghĩ lão Kim sẽ rất kinh ngạc và tức giận, nhưng không ngờ ông ấy cực kỳ bình tĩnh, bất đắc dĩ xua tay với cô: "Về lớp học tiết tự học đi, đừng đứng ở đây lãng phí thời gian nữa."

Lục Vân Đàn sững sờ, không hiểu lão Kim có ý gì: "Hôm nay trưởng khối không đến ạ?"

Lão Kim thở dài: "Đi đến phòng làm việc cùng thầy."

Đây là cửa ra vào khu dạy học, sắp đến giờ cao điểm có rất nhiều học sinh ra vào, có nhiều chuyện không thể nói thẳng ở đây được.

Lục Vân Đàn chỉ có thể đi theo lão Kim đến văn phòng.

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn

Lão Kim ngồi sau bàn làm việc, hỏi Lục Vân Đàn đang đứng trước bàn: "Sao tối hôm qua em không đi tự thú?"

Lục Vân Đàn thẳng thắn: "Em chờ trưởng khối đến bắt em ạ."

Lão Kim tức đến mức bật cười: "Vậy tại sao bây giờ lại muốn đi tự thú?"

Lục Vân Đàn mím môi, nói nhỏ: "Em nghe nói có người đi tự thú rồi ạ."

Lão Kim: "Ừ, Lương Vân Tiên lớp 12/9."

Lục Vân Đàn: "Người nào làm người đó chịu, em không cần người khác thay em chịu tội."

Lão Kim: "Tại sao em ấy phải chịu tội thay em?"

Lục Vân Đàn suy nghĩ: "Bởi vì cậu ấy là người trọng tình nghĩa, một người bạn tốt ạ."

Lão Kim lại thở dài, cảm thấy đứa trẻ này thật sự chẳng hiểu gì cả, gõ gõ tay lên mặt bàn, nói: "Là vì em ấy biết rõ trưởng khối sẽ không phạt nặng em ấy, nhưng chắc chắn sẽ phạt nặng em!"

Lục Vân Đàn vẫn không hiểu: "Tại sao ạ?"

Lão Kim: "Vì em ấy là học sinh giỏi nhất khối, vì em ấy học giỏi, vì em ấy không có danh sách đen, nhiều nhất thì trưởng khối cũng chỉ phạt cảnh cáo em ấy thôi, còn nếu là em thì sẽ bị đuổi học."

"..."

Lục Vân Đàn âm thầm bất bình: "Như này không phải là phân biệt đối xử sao?"

Lão Kim nói thẳng: "Đây không phải là phân biệt đối xử, mà là đãi ngộ được xử lý khoan dung của học sinh giỏi. Công tâm mà nói, nếu em là trưởng khối thì em sẽ xử lý người đầu têu như thế nào? Dẫn đầu học sinh bạo động, em có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không? Không phải sẽ bị đuổi học sao?"

Lục Vân Đàn không còn gì để nói.

Lão Kim: "Còn nữa, em mà ôm chuyện này vào người thì đồng nghĩa với việc lớp chúng ta là đầu têu, cả lớp đều sẽ bị vạ lây. Nhưng nếu như đó là Lương Vân Tiên, vậy thì lớp đầu têu sẽ là lớp 12/9, không liên quan gì đến lớp chúng ta. Lớp 12/9 là lớp chuyên, trường cũng sẽ không phạt lớp 12/9 quá mức, phạt Lương Vân Tiên làm gương là được rồi. Nhưng nếu là lớp chúng ta thì chưa chắc, nói không chừng sẽ liên tiếp xử phạt thêm nhiều cái nữa."

Việc này liên quan đến vinh dự của lớp, Lục Vân Đàn c ắn môi dưới, cảm thấy vô cùng bối rối và khó xử.

Lão Kim tiếp tục khuyên bảo: "Em tưởng trưởng khối không xem camera sao? Thầy ấy đã xem qua rồi! Ai là người cầm đầu thầy ấy là người biết rõ nhất, nhưng tại sao thầy ấy lại không đến tìm em? Tất nhiên là muốn tha cho em một mạng đó."

Lục Vân Đàn rối rắm khó xử một lúc lâu, nhưng vẫn không muốn để Lương Vân Tiên chịu tội thay mình: "Nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến Lương Vân Tiên, không phải trưởng khối muốn có một tấm gương để giết gà dọa khỉ sao? Em cũng có thể trở thành kẻ bị giết làm gương kia, không phải, em vốn nên là tấm gương đó ạ!"

Lão Kim bất lực: "Sao em lại cứng đầu như vậy nhỉ? Bây giờ không phải vì mọi người muốn tốt cho em sao? Em còn không coi trọng!" Ông ấy thở dài, "Thôi được rồi, em tự xem xét xử lý đi, nhưng thầy khuyên em không nên vội vàng đi tìm trưởng khối, cứ suy nghĩ cân nhắc cho thật kỹ, sau khi suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định."

"Dạ..." Lục Vân Đàn cẩn thận đánh giá sắc mặt lão Kim: "Vậy em về lớp học tiết tự học đây.”

Lão Kim: "Đi đi."

Sau khi ra khỏi phòng chủ nhiệm, Lục Vân Đàn liếc nhìn tầng hai phía đối diện, văn phòng trưởng khối nằm ở góc tây nam của cầu thang, lúc này cửa đang đóng chặt.

Hiển nhiên là bây giờ trưởng khối vẫn chưa đến.

Chắc xong tiết tự học buổi sáng thầy ấy mới đến nhỉ? Đến lúc đó cô sẽ đi tự thú —— Cô hiểu được ý tốt của lão Kim, nhưng cô thà bị đuổi học cũng không muốn để Lương Vân Tiên ô duyên vô cớ bị xử phạt.

Cả một tiết tự học buổi sáng cô không thể nào tập trung được, cũng không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía văn phòng trưởng khối.

Đúng 7 giờ 15 phút, cô thấy trưởng khối đi vào văn phòng.

7 giờ 30 phút tan học, cô chạy ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi tự thú, không ngờ Hạ Tây Dương theo sát sau lưng cô: "Chị Đàn! Chị Đàn chờ một chút! Lương Vân Tiên bảo tôi nói với cậu chuyện này."

Lục Vân Đàn dừng lại: "Nói chuyện gì?"

Hạ Tây Dương: "Chuyện này cậu ấy cũng tham gia, cậu ấy không vô tội."

Lục Vân Đàn: "Nghĩa là sao?"

Hạ Tây Dương: "Cậu ấy bảo cậu hỏi Tôn Minh Phi."

Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn

Tôn Minh Phi là một thành viên trong nhóm Bát Đại Kim Cương, cũng là một trong bốn người hôm qua cô giao cho nhiệm vụ lên tầng ném bài thi.

Lục Vân Đàn lập tức gọi Tôn Minh Phi bên trong phòng học: "Hôm qua Lương Vân Tiên đã làm gì vậy?"

Tôn Minh Phi: "Con mẹ nó, việc cậu ấy làm còn nhiều lắm, kêu gọi cả sáu lớp chuyên cùng ra hét hò, người ném bài thi đầu tiên cũng là cậu ấy đó, rất chi là ngầu luôn."

Toàn khối có tổng cộng sáu lớp chọn, bốn lớp ban Khoa học Tự nhiên, hai lớp ban Khoa học Xã hội.

Tôn Minh Phi vẫn đang cảm thán: "Tôi thật sự không ngờ học sinh giỏi cũng nhiệt tình như vậy đó."

Lục Vân Đàn: "..."

Nếu như Lương Vân Tiên không tham gia, việc tự thú cũng có thể được bỏ qua.

Nhưng anh có tham gia, cũng coi như không phải người vô tội, có tẩy xóa như thế nào cũng không thể xóa sạch tội.

Lục Vân Đàn bỗng nhiên vô cùng tức giận, giận đến nỗi không thể kiềm chế được mà chất vấn Tôn Minh Phi: "Tôi sắp xếp các cậu đi làm việc, sao các cậu lại để cậu ấy làm? Một tên thư sinh thối như cậu ấy thì có thể làm gì chứ?"

Tôn Minh Phi ra vẻ vô tội: "Tôi, chúng tôi cũng đâu bắt cậu ấy làm, tự cậu ấy muốn như vậy mà."

Lục Vân Đàn vẫn rất tức giận, giận đến nỗi không thể hít thở bình thường được, nghiến răng nghiến lợi: "Đúng là tên thư sinh vô dụng!"

Hạ Tây Dương vội vàng khuyên nhủ: "Chị Đàn! Bình tĩnh đã! Lương Vân Tiên cũng là vì ủng hộ khởi nghĩa điều hòa của chúng ta mà. Bây giờ chúng ta có thể dùng điều hòa mát mẻ như vậy, Lương Vân Tiên đâu phải không có công lao gì!"

Tôn Minh Phi: "Đúng đó, hơn nữa cậu ấy cũng đi tự thú rồi, chúng ta cũng sẽ không bị phạt nữa, chắc chắn trưởng khối sẽ không phạt nặng cậu ấy đâu. Cậu ấy là học sinh giỏi nhất khối, cùng lắm thì chỉ bị lập biên bản xử phạt thôi, không giống như chúng ta. Một mình cậu ấy đổi lấy mười người chúng ta, có lợi rất nhiều đó."

Hạ Tây Dương chêm vào: "Nếu như đã có người đứng ra chịu trách nhiệm rồi thì chúng ta không nên có thêm người thứ hai nữa, chỉ tăng thêm thương vong thôi."

Lục Vân Đàn nghiến chặt răng, không nói nên lời, nhưng cũng không đi tiếp về phía trước nữa.

Lúc này, Hạ Tây Dương đột nhiên đưa tay ra, chỉ về phía tầng hai ở đối diện: "Lương Vân Tiên đi tìm trưởng khối kìa."

Lục Vân Đàn ngẩng đầu, liếc nhìn về hướng văn phòng trưởng khối, bóng dáng một bóng người cao gầy vô cùng quen thuộc dừng bước trước cửa phòng làm việc của trưởng khối.

Cửa lớn của văn phòng trưởng khối không khóa nhưng vẫn đang khép lại, Lương Vân Tiên nhấc tay phải lên, gõ nhẹ nhàng vào cửa, mãi đến lúc trưởng khối nói: "Mời vào." Anh mới đẩy cửa đi vào.

Trưởng khối ngồi sau bàn làm việc, nhìn thấy anh thì thở dài: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Lương Vân Tiên đứng trước bàn làm việc: "Rồi ạ."

Trưởng khối: "Thầy cho em thời gian một đêm để suy nghĩ, em vẫn không đổi ý sao? Cứ muốn nhận tội thay cho Lục Vân Đàn đúng không?”

Giọng điệu của Lương Vân Tiên rất bình tĩnh: "Chuyện này là do em gây ra, cậu ấy không liên quan gì đâu ạ.”

Trưởng khối: "Em đừng nghĩ thầy là kẻ ngốc, thầy cũng đã xem camera rồi, trong lòng thầy biết rất rõ ai là kẻ đầu têu."

Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Cậu ấy bị em xúi giục đấy ạ. Thầy có thể xem camera hai phút trước đó sẽ thấy em đứng ở cửa sau bên ngoài lớp 12/2 nói chuyện với Lục Vân Đàn, lúc đó là em đang xúi cậu ấy ạ."

Trưởng khối bất đắc dĩ, tiếp tục nhắc nhở anh thêm một lần nữa: "Một khi em bị xử phạt, sẽ không còn cơ hội trở thành học sinh được cử đi học nữa."

Lương Vân Tiên: "Không sao ạ."

Mặc dù trưởng khối có hơi bực vì khuyên mãi anh không nghe, nhưng cũng có thể hiểu được anh thật sự không hề để tâm, anh rõ ràng là một người thờ ơ nhất khối: "Thầy biết là sức khỏe của em không được tốt lắm, nhưng y học đang không ngừng phát triển, em cũng không nên buông xuôi như vậy, có rất nhiều người nằm mơ cũng muốn vào được danh sách học sinh được đề cử, em lại từ bỏ như vậy sao?"

Lương Vân Tiên: "Nếu như em không thể sống đến ngày đó, vậy thì phần đề cử này cho em không phải sẽ lãng phí sao?"

Trưởng khối cứng họng, không nói nên lời.

Vài phút sau, Lương Vân Tiên đi ra khỏi văn phòng trưởng khối, vừa đi vào góc tây nam cầu thang thì nhìn thấy Lục Vân Đàn: "Sao cậu lại đến đây?"

Lục Vân Đàn đã đứng ở đây chờ anh từ lâu: "Tôi đến xem bộ dạng kẻ ngốc trông như thế nào!"

Lương Vân Tiên: "..."

Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn vẫn đang rất tức giận: "Cậu không có não à? Không phải hôm qua tôi đã bảo cậu đứng im ở đó không được đi đâu sao? Tại sao cậu lại đi cùng với bọn Tôn Minh Phi?"

Lương Vân Tiên trả lời: "Tôi muốn tự mình cảm nhận cái cảm giác nổi loạn một chút."

Lục Vân Đàn: "..."

Không ngờ thư sinh thối cũng khá nổi loạn nhỉ?

Cô hừ lạnh, tức giận hỏi: "Cảm giác bị xử phạt có thoải mái không?"

Lương Vân Tiên làm vẻ nghiền ngẫm rồi chậm rãi gật đầu: "Cũng tàm tạm."

Lục Vân Đàn tức gần chết, xoay người bỏ đi, sau khi đi xuống được mấy bậc, càng nghĩ cô lại càng bực mình, đột nhiên quay đầu lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt với Lương Vân Tiên: "Nếu lần sau cậu không nghe lời tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cậu! Là kiểu đánh gãy hết hai chân đó!"

Lương Vân Tiên cười đáp: "Tuân lệnh."

Nhà trường xử phạt Lương Vân Tiên rất nhanh, sau khi kết thúc bài tập chạy bộ vào lúc mười giờ hơn, Lục Vân Đàn vừa đi vào khu dạy học thì đã thấy rất nhiều người đứng vây quanh trước bảng đen thông báo bên trái cửa lớn, tất cả mọi người đều nghển cổ lên nhìn tờ thông báo xử phạt mới tinh được dán trên bảng đen:

[Ngày 28 tháng 7 năm 20XX, học sinh lớp 12/9 Lương Vân Tiên đã xúi giục các bạn học cùng khối gây rối, vi phạm nội quy kỷ luật của trường vô cùng nghiêm trọng, gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu.

Sau khi suy xét quyết định, thông báo phê bình lần một, hủy bỏ toàn bộ tư cách xếp loại tốt của năm học, trừ 50 điểm học phần cá nhân.

Mong các em lấy đó làm gương, tuân thủ nghiêm chỉnh nội quy kỷ luật trường học, cùng nhau tạo nên môi trường học tập tốt đẹp.]

Rất nhiều tiếng bàn tán xôn xao trong đám đông:

"Thật sự là Lương Vân Tiên lớp 12/9 sao? Không ngờ cậu ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy đấy?”

"Học sinh giỏi nhất khối mà lại cầm đầu gây rối, đúng là ngầu quá đi."

"Mẹ nó, tôi thật sự không thể nào tin nổi kẻ đầu têu lại là Lương Vân Tiên."

"..."

Nghe những lời bàn tán xôn xao này, mặt Lục Vân Đàn đỏ tới tận mang tai, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như người bị dán tên lên bảng, xử phạt công khai hiện giờ không phải là Lương Vân Tiên, mà là chính cô.

Cho dù người bị phạt kia đúng là cô, cô cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Thật sự hận không thể đuổi hết toàn bộ người đứng trước bảng đen đi, rồi bóc biên bản xử phạt xuống xé nát!

Nhưng bây giờ cô không làm vậy được.

Có điều, chắc chắn cô sẽ không để cho biên bản xử phạt này tồn tại quá lâu.

Link đọc truyện chính chủ - bachthaochivuong.vn

Tiết cuối cùng của buổi sáng là môn Ngữ Văn, giáo viên vừa mới nói tan học, cô đã nhảy tót qua bệ cửa sổ ra ngoài, chạy như một cơn gió đến cửa lớn khu dạy học. Lúc đi ngang qua bảng đen thông báo, cô đột nhiên vung tay, xé hai góc dưới của tờ giấy thông báo xử phạt được dán kín bốn góc kia xuống ra khỏi tấm bảng đen.

Nhưng đến 2 giờ chiều vào lớp, cô thất vọng phát hiện biên bản thông báo xử phạt vẫn chưa bị gió thổi bay dù chỉ còn dán mỗi hai góc trên bảng đen. Song điều đáng vui mừng nhất là hiện giờ không còn ai quá chú ý đến biên bản thông báo xử phạt kia nữa, cũng chỉ coi nó như một tấm giấy trắng dán trên bảng đen, lúc đi ngang qua cũng sẽ không nhìn nhiều nữa —— Chuyện này rất thuận lợi cho hành động của cô.

Vậy nên sau khi hết tiết tự học buổi tối vào lúc mười giờ, cô vẫn là người đầu tiên xông ra khỏi phòng học, lúc đi ngang qua bảng đen thông báo ở cửa ra vào khu dạy học, cô lại tiếp tục giả vờ vô ý vươn tay qua phần dán keo phía trên biên bản thông báo xử phạt, "Roẹt" một tiếng xé toàn bộ bảng thông báo xử phạt xuống, vò lại thành một cục, bỏ vào trong túi quần rồi chầm chậm chạy về ký túc xá.

Cô vốn định xé nát biên bản thông báo xử phạt này, sau đó ném vào nhà vệ sinh xả nước cho trôi đi, nhưng trong lúc chuẩn bị xé, cô lại thấy do dự.

Do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định không xé, mà vuốt thẳng bảng thông báo bị vò nhăn lại, gấp đôi lại rồi cẩn thận bỏ vào trong ngăn có khóa kéo trong cặp sách của cô.

Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Đôi lời của tác giả:

Ghi chú: Lời văn trong thông báo xử phạt và nội dung xử phạt là tham khảo cách thức làm việc của trường học chúng tôi, mỗi một trường học có hình thức khác nhau, đừng phải nghiên cứu quá kỹ.