Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 12




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Vân Đàn cho Hạ Tây Dương thời gian ba ngày để suy nghĩ.

Sáng thứ Hai.

Trưởng khối quy định buổi sáng bắt đầu học vào lúc 6h30, nhưng lão Kim yêu cầu tất cả học sinh lớp 12/2 phải vào lớp trước 6h20, Lục Vân Đàn lại sát giờ mới vào lớp, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm bất lực của lão Kim, cô hốt hoảng chạy về chỗ ngồi, mở cuốn sách tiếng Anh ra bắt đầu học tiếng Anh một cách nghiêm túc———Học thuộc ba bài luận tiếng Anh mỗi tuần là cái giá cô phải trả để có thể trốn ba buổi tập thể dục. Nếu cô học thuộc thêm một bài thì có thể trốn thêm một buổi.

Khoảng 6h45, lão Kim bảo lớp trưởng ngồi trên bục giảng thay mình rồi đi ra khỏi lớp.

Tất cả mọi người trong lớp đều biết lão Kim đi ăn sáng. Khoảnh khắc thầy ấy rời đi, bầu không khí của tiết tự học buổi sáng vốn đang tích cực đột nhiên sụp đổ hơn một nửa, Lục Vân Đàn cũng là một trong số đó.

Cô lấy trong cặp sách ra một phần bánh ngọt và sữa đậu nành đóng gói mua ở căn tin, sau đó lại lấy đôi đũa dùng một lần và lọ sa tế ớt chưng mới mua, mở nắp lọ sa tế ớt chưng bằng tay không rồi dùng đũa dùng một lần kẹp lấy tương ớt dầu đỏ, phết đều lên những chiếc bánh vàng ruộm.

Ăn hết hai miếng bánh ngọt, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Hạ Tây Dương đang ngồi phía sau.

Hạ Tây Dương đang ăn bánh bao hấp.

Lục Vân Đàn: "Cậu cân nhắc kỹ chưa?"

Quai hàm đang hoạt động của Hạ Tây Dương thoáng dừng lại, vẻ mặt bối rối: "Hả?"

Lục Vân Đàn: "Chuyện khởi nghĩa đấy, cậu cân nhắc kỹ chưa?”

Hạ Tây Dương uống vội một ngụm sữa đậu nành, nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống: "Chị Đàn, chúng ta không gọi là khởi nghĩa, mà là tạo tạo phản!”

Lục Vân Đàn: "Có gì khác nhau sao?"

Hạ Tây Dương: "Tạo phản thành công mới gọi là khởi nghĩa, thất bại bị coi như phản tặc bị chém đầu thị chúng đấy."

Lục Vân Đàn: "Sao cậu biết chúng ta sẽ không thành công?"

"..."

Hạ Tây Dương có chút do dự, thấp giọng hỏi một câu: "Cần bàn bạc trước với nhóm Bát Đại Kim Cương không?"

Bát Đại Kim Cương là chỉ nhóm nam sinh quanh năm ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, phần lớn ở cùng một ký túc xá, thường có trách nhiệm tạo ra bầu không khí cho lớp cũng như là giao tiếp trao đổi với các lớp bên ngoài, có tác dụng góp vui trong các tiết chạy bộ, làm nhiệm vụ điền vào các mục trống của cuộc thi thể thao, và nhiệm vụ quan trọng hơn cả là hạ thấp điểm trung bình của lớp.

Lục Vân Đàn: "Không cần đâu, đến lúc đó chỉ cần gọi bọn họ ra là được, chuyện náo nhiệt thế này chắc chắn mấy người bọn họ sẽ tham gia.”

Hạ Tây Dương: "Có camera giám sát đó nha, coi chừng bị tóm đấy, nói trước một tiếng vẫn tốt hơn.”

Lục Vân Đàn biết khá rõ về nhóm Bát Đại Kim Cương này: "Bọn họ chẳng quan tâm đ ến camera giám sát đâu. Cậu có tin bây giờ cậu chạy đi nói với bọn họ là bọn họ sẽ nổi loạn ngay không?”

Hạ Tây Dương: "..."

Tin.

Lục Vân Đàn lại nói: "Đừng lo chuyện camera giám sát, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu trách nhiệm một mình, không làm liên lụy đến các cậu."

Hạ Tây Dương vẫn chưa quyết định được: "Tôi muốn suy nghĩ thêm chút."

Lục Vân Đàn không ép buộc, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt: "Được rồi, suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết."

Hạ Tây Dương gật đầu, sau đó nói: "Cho tôi mượn ít sa tế ớt chưng đi."

Lục Vân Đàn hết sức khó hiểu: "Cậu muốn ăn bánh bao hấp với sa tế ớt chưng?"

Hạ Tây Dương: "Bánh bao hôm nay không ngon, nhân quá nhạt."

Lục Vân Đàn đưa lọ sa tế ớt chưng cho cậu, sau đó tiếp tục ăn bánh trên tay của mình. Ăn chưa được hai miếng, bả vai lại bị vỗ vai một cái, có điều lần này không phải Hạ Tây Dương vỗ mà là Lý Hàng ngồi cùng bàn với Hạ Tây Dương: "Chị Đàn, tớ cũng muốn ăn sa tế ớt chưng."

Lục Vân Đàn: "Cậu muốn ăn thì lấy ăn."

Lý Hàng: "Thôi Soái và Thường Duyệt Dã ở phía sau cũng muốn ăn, bữa sáng của bọn họ cũng là bánh ngọt tự làm."

Lục Vân Đàn hết sức hào phóng: "Ai muốn ăn thì lấy đi, không cần hỏi tôi."

Lý Hàng: "OK."

Lúc này, Tôn Thiến ngồi cùng bàn với Lục Vân Đàn đột nhiên xen vào một câu: "Ai có mứt trái cây không? Bánh mì của tôi khô quá."

Mọi người lắc đầu.

Hạ Tây Dương nói: "Tôi có sầu riêng, cậu muốn ăn không?"

Tôn Thiến: "..."

Lục Vân Đàn: "Hạ Tây Dương, nếu cậu dám ăn sầu riêng trong lớp, tôi sẽ đánh cậu thành sầu riêng đấy!"

Thời tiết quá nóng, buổi sáng cô không có ý định chạy bộ, cho nên thời gian nghỉ giữa giờ Lương Vân Tiên chắc chắn sẽ đến kiểm tra khả năng học thuộc bài luận tiếng Anh, nếu để anh ngửi được mùi sầu riêng thì không hay, vì anh không thể chịu nổi———Trong lúc học bù vào kỳ nghỉ hè, cô mua một hộp bánh sầu riêng hỏi anh có ăn không, anh không những không ăn mà còn tránh xa cô tám mươi thước.

Lý Hàng cũng không chịu được mùi sầu riêng: "Tôi đấm cậu giờ!"

Tôn Thiến cũng góp vui: "Vậy tôi cũng đấm cậu luôn."

Hạ Tây Dương thật đáng thương: "..."

Ăn sáng xong, Lục Vân Đàn tiếp tục học tiếng Anh cho đến khi tiết tự học kết thúc lúc 7h30, một lọ sa tế ớt chưng rỗng chuyển tới trước mặt cô. Lục Vân Đàn sững sờ: "Sao lại hết rồi?”

Nam sinh ngồi phía trước cô tên Chu Kiều An nói: "Nó được chuyền quanh lớp chúng ta theo một vòng tròn khép kín."

Lục Vân Đàn: "Nói chuyện đàng hoàng!"

Chu Kiều An: "Căn tin chỉ mở cửa một tầng, buổi sáng ngoại trừ bánh hấp thì chỉ có bánh tự làm, phần lớn mọi người mua bánh tự làm, chỉ có cậu mua lọ sa tế ớt chưng."

Lục Vân Đàn hiểu rồi, lọ sa tế ớt chưng của cô được yêu thích nên mới được truyền đi khắp lớp, mỗi người một đũa thì hết là đúng rồi.

Nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại còn có chút kiêu ngạo: "Có phải tôi là người khôn ngoan nhất không?"

Chu Kiều An: "Đúng vậy, buổi trưa tôi cũng định mua một lọ sa tế ớt chưng."

Với điều kiện sống nghèo nàn như vậy, có một lọ sa tế ớt chưng giống như có liều thuốc chữa bách bệnh cho cuộc sống.

Lúc này, Dương Tiểu Niệm cầm bình nước của mình đi tới hỏi Lục Vân Đàn có muốn cùng đi lấy nước không.

Lục Vân Đàn cầm chiếc bình trên bàn của mình nói: "Đi thôi." Thế nhưng ngay cô đứng dậy, năm cánh tay đột nhiên xuất hiện xung quanh cô, trong tay họ đều là bình rỗng, chúng đều là kiểu bình nước Tupperware.

Lục Vân Đàn lườm bọn họ, vừa thu bình vừa cà khịa: "Các cậu lười quá quá thể đấy!”

Mang theo sáu chiếc bình rỗng đủ màu sắc ra ngoài, Lục Vân Đàn cảm thấy mình giống như người cho Tupperware, Dương Tiểu Niệm liếc nhìn những chiếc bình trên tay cô, không nhịn được nói: "Mắc gì cậu phải lấy nước cho bọn họ chứ? Sau khi hết tiết người ra ngoài lấy nước nhiều lắm đấy.”

Lục Vân Đàn: "Bọn họ cũng từng lấy nước cho tớ mà.”

Dương Tiểu Niệm mím môi nói: "Thùng nước ở tầng một của chúng ta khó sử dụng lắm, sẽ làm trễ giờ vào học."

Lục Vân Đàn hiểu ý của cô ấy———Cô ấy ngại đi lấy nước cho người khác vì tốn thời gian, thế là cô bèn nói một câu: "Cậu lấy nước xong cứ đi đi, không cần giúp tớ lấy nước đâu, cũng không cần đợi tớ."

Dương Tiểu Niệm không nói gì, nhưng quả thật cũng không chờ Lục Vân Đàn, lấy nước xong cô ấy đi thẳng về lớp.

Tiết thứ nhất là môn Sinh của lão Kim - giáo viên chủ nhiệm lớp. Lục Vân Đàn chạy vọt vào lớp đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, lão Kim thở dài, nhưng cũng không phê phán cô, mà là nói một câu: "Nước ở tầng ba không có ai dùng, lần sau đi lấy nước ở tầng ba ấy.”

Trong lớp đột nhiên trở nên sôi nổi, một học sinh gan dạ hỏi: "Người ở lớp chọn không uống nước sao?"

Lão Kim cũng dạy lớp chọn: "Người ta thông minh hơn các em nhiều, mang theo bình siêu tốc vào lớp, nước trong bình siêu tốc đã được làm nóng, lúc nào muốn uống uống thì rót từ bình siêu tốc ra thôi, không cần phải đi xếp hàng.”

Lục Vân Đàn lập tức thì thầm với bạn cùng bàn: "Buổi chiều tớ cũng muốn mang theo bình siêu tốc."

Tôn Thiến bạn ngồi cùng bàn với cô cũng nói: "Tớ cũng thế."

Lục Vân Đàn: "Hai chúng ta mang một bình là đủ rồi nhỉ?”

Tôn Thiến: "Chắc là đủ rồi đấy."

Lục Vân Đàn: "Vậy cậu mang đi, tớ vừa nhớ bình siêu tốc của tớ vừa bị nổ tuần trước, quên chưa mua lại cái mới nữa.”

Tôn Thiến: "Siêu thị trường mình có bán bình siêu tốc đấy, hình như hai mươi tệ một bình thì phải.”

Lục Vân Đàn: "Tớ mua bình siêu tốc lần cuối là ở siêu thị trường mình đấy, chưa sử dụng đầy một tuần đã phát nổ."

Tôn Thiến: "Vậy thì đừng đến siêu thị mua nữa, dùng của tớ trước đi."

Lục Vân Đàn: "Cậu gội đầu vào thứ mấy trong tuần?”

Tôn Thiến: "Thứ ba, thứ năm, thứ bảy còn tuỳ vào tình huống."

Lục Vân Đàn suy nghĩ một chút:"Vậy thứ tư và thứ sáu tớ sẽ gội đầu."

*

Tiết học cuối của buổi sáng thứ Hai là môn Toán. Giáo viên dạy thay môn Toán của lớp 12/2 là giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1, họ Tôn, là giáo viên lớn tuổi có dáng người cao gầy, chưa bao giờ vào lớp trễ giờ, chỉ cần chuông vừa reo lên là bước chân của thầy ấy còn còn nhanh hơn cả học sinh.

Thầy Tôn vừa bước ra khỏi lớp, Lục Vân Đàn ở ngay phía sau lập tức nhảy ra ngoài từ bệ cửa sổ rồi đi thẳng đến căn tin. Hôm nay là thứ Hai, ngày thảm hoạ cho việc nạp thẻ ăn, nếu không nhanh chân thì việc xếp hàng có thể sẽ khiến bạn hoài nghi nhân sinh —— Trước khi vào tiết Toán, mọi người ngồi xung quanh cô đã đưa thẻ ăn và tiền nhờ cô đi nạp giúp họ, trong đó có cả Dương Tiểu Niệm.

Lục Vân Đàn chạy nhanh hơn gió, là người đầu tiên đến quầy nạp thẻ ăn nằm ở cửa phía Bắc của căn tin, nạp một lượt tám thẻ ăn rồi đứng trên bậc thềm trước quầy ăn với một xấp thẻ ăn trong tay, chờ chủ nhân của thẻ đến nhận.

Theo thời gian dần trôi, người đến nạp thẻ ăn càng lúc càng nhiều, xếp hàng dài trước hai cửa quầy nạp thẻ.

Người đầu tiên đến nhận thẻ ăn là Hạ Tây Dương và bạn ngồi cùng bàn Lý Hàng, sau đó là chị em tốt Tôn Thiến là người ngồi cùng bàn với cô, kế tiếp là hai bạn nam ngồi trước mặt cô.

Dương Tiểu Niệm không tới, Lục Vân Đàn đành phải đứng ở cửa quầy chờ cô ấy.

Đợi thêm vài phút, còn chưa thấy Dương Tiểu Niệm đâu thì cô đã thấy Lương Vân Tiên trước.

Dưới ánh nắng chói, dáng người Lương Vân Tiên mảnh khảnh cao ráo, ngũ quan rắn rỏi sắc nét, bộ đồng phục học sinh mùa hè rất đỗi bình thường thế mà khi khoác lên người anh lại vô cùng bắt mắt.

Người ta là người đẹp vì lụa, còn anh là lụa đẹp đẹp vì người.

Lương Vân Tiên chỉ đi một mình, tay phải anh cầm theo bình siêu tốc màu bạc, nom có vẻ muốn đến phòng nước nóng để lấy nước.

Lục Vân Đàn nhảy xuống khỏi bậc thang quầy nạp thẻ, chặn trước mặt anh, vừa bá đạo lại hống hách nói: "Cướp đây!"

Lương Vân Tiên dừng bước, thở dài nói: "Cướp tiền hay cướp sắc?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn lườm anh: "Ai muốn cướp sắc của cậu chứ? Tôi cướp tiền!" Cô đưa tay chỉ xuống đất, "Muốn qua chỗ này, phải để lại tiền mua đường đi!"

Lương Vân Tiên nhíu mày: "Nếu tôi không để lại tiền thì sao?"

Lục Vân Đàn: "Vậy thì cậu đắc tội với tôi rồi đấy.”

Lương Vân Tiên hợp tác hỏi: "Vị hảo hán này, đắc tội với cậu thì hậu quả có nghiêm trọng không?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi hiện tại đang là một tên tên cướp, từ xưa đến nay có kẻ cướp nào không mang thù? Lòng dạ hẹp hòi đến mức sẽ không cho cậu được sống thoải mái.”

Lương Vân Tiên buồn cười: "Cậu muốn gì?"

Lục Vân Đàn sờ cằm, nhìn từ trên xuống người anh, sau đó đưa tay chỉ vào tay phải của anh: "Muốn cái này!"

Lương Vân Tiên: "Bình siêu tốc?"

Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng. Bình siêu tốc của tôi bị nổ rồi, siêu thị trường mình bán đồ dỏm, mà tôi lại không có cách nào ra ngoài để mua, chỉ có thể đi cướp của cậu thôi."

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: “Sao cậu chỉ cướp của tôi?”

Lục Vân Đàn ăn ngay nói thật: "Bởi vì tôi chỉ dám cướp của cậu."

Lương Vân Tiên: "..."

Anh thở dài, đưa bình siêu tốc cho cô: "Cậu thắng rồi."

Lục Vân Đàn vui vẻ nhận lấy: "Cuối tuần tôi sẽ trả lại cậu."

Lương Vân Tiên: "Không cần trả lại đâu, cậu cứ cầm mà dùng đi."

Lục Vân Đàn: "Vậy thì ngại lắm."

Lương Vân Tiên nở nụ cười: "Cướp mà còn biết ngại à?”

Lục Vân Đàn: "..."

Chủ đề này không được hay cho lắm, đổi sang chủ đề khác vậy: "Sao không không thấy Chu Lạc Trần đi với cậu? Bình thường hai người như hình với bóng mà."

Lương Vân Tiên: "Cậu ta ra ngoài cắt tóc rồi."

Lục Vân Đàn: "Không phải ngày mốt mới kiểm tra tác phong nề nếp sao?"

Lương Vân Tiên: "Chiều nay giáo viên chủ nhiệm của bọn tôi sẽ kiểm tra."

"Ồ, quả đầu vàng chóe của cậu ấy đúng là không thích hợp.” Lục Vân Đàn thở dài, "Tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần trên Wechat là quả đầu vàng chóe của cậu ấy chẳng đẹp tí nào, mái tóc đen trước kia nhìn mới chuẩn soái hơn.”

Lương Vân Tiên mím môi, không trả lời.

Lúc này có người gọi Lục Vân Đàn, hai người đồng thời nhìn theo tiếng gọi thì thấy Dương Tiểu Niệm đang đứng cách đó không xa.

Dương Tiểu Niệm lập tức nhếch khóe môi, tựa tựa như đã được diễn tập nhiều lần, khóe môi cong vừa đủ, ngọt nào liếc nhìn phía Lương Vân Tiên với vẻ mặt xinh đẹp và quyến rũ.

Lương Vân Tiên thờ ơ, bĩnh tĩnh dời tầm mắt rồi nói với Lục Vân Đàn: "Tôi đi trước đây."

Anh quay người đi vào căn tin, Lục Vân Đàn nhìn Dương Tiểu Niệm đi qua đây rồi đưa thể ăn cho cô ấy: "Sao giờ cậu mới tới? Tớ đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”

Dương Tiểu Niệm đưa tay lấy thẻ ăn của mình: "Tớ tưởng cậu rảnh nên ngồi nán lại làm thêm một bài đọc hiểu tiếng Anh.”

"..."

Lục Vân Đàn có chút không vui: "Cái gì gọi là tớ rảnh? Dù tớ không thích học thì cũng không có nghĩa tớ sẽ lãng phí thời gian vô cớ, tớ cũng không có nghĩa vụ phải chờ cậu."

Dương Tiểu Niệm xấu hổ, lập tức giải thích: "Tớ không có ý đó, cậu đừng hiểu lầm."

Lục Vân Đàn: "Vậy ý của cậu là gì?"

Dương Tiểu Niệm mím môi: "Thật ra tớ đã đến đây từ lâu rồi, nhưng thấy cậu và Lương Vân Tiên nói chuyện, sợ làm phiền hai người nên không tiện gọi cậu."

Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Không ngờ đây là lỗi của mình.

Nhưng cô cũng lười so đo nhiều với Dương Tiểu Niệm, vì Dương Tiểu Niệm là loại người như vậy: Học giỏi, xem thường học sinh kém, cảm thấy học sinh kém làm bất cứ điều gì cho cô ấy cũng là điều đương nhiên, luôn cho rằng thời gian của học sinh kém không có giá trị, dù sao bọn họ cũng không học.

Vì vậy Lục Vân Đàn cũng không hiểu làm sao cô lại có thể trở thành người bạn như hình với bóng với Dương Tiểu Niệm ——

Còn nhớ sau khi chia lớp 11, ngày đầu tiên vừa nhập học, khi chưa biết ai sẽ trở thành bạn cùng ăn mới thì Dương Tiểu Niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô rồi hỏi cô có muốn ăn cơm với cô ấy vào buổi trưa không, thế là cô đã đồng ý.

Nhưng trong quá trình giao tiếp sau đó, giữa hai người các cô luôn xảy ra mâu thuẫn, sự va chạm sinh ra một số xích mích không thể hoà giải, khiến cô không ít lần muốn chấm dứt tình bạn với Dương Tiểu Niệm. Từ đó trở đi mỗi người đi theo một con đường riêng, đường ai nấy đi.

Nhưng điều kỳ lạ là suy nghĩ chấm dứt tình bạn của cô chưa bao giờ được thực hiện thành công, cuối cùng nó chẳng đi đến đâu.

Lục Vân Đàn nghĩ: Đây chắc là, nghiệt duyên nhỉ.

Haiz.

Sau khi ăn xong, hai người lại đến siêu thị một chuyến, Dương Tiểu Niệm mua một gói khăn giấy, Lục Vân Đàn chuẩn bị mua lại lọ sa tế ớt chưng khác, ai ngờ trên kệ trưng bày sa tế ớt chưng lại trống rỗng, cô ngây ra như phỗng, lập tức chạy đến hỏi bà chủ: "Sa tế ớt chưng bán hết rồi ạ? Lúc sáng cháu đến mua vẫn còn rất nhiều mà."

Bà chủ cũng bất lực thở dài: "Vừa tan học, không biết học sinh là lớp nào ào ào vào đây mua lọ sa tế ớt chưng."

Lục Vân Đàn: "..."

Cô đoán có thể chỉ là lớp 12/2.

Không mua được lọ sa tế ớt chưng, cô mất hứng rời khỏi siêu thị.

Bên ngoài nắng như đổ lửa, ánh mặt trời chói chang.

May mắn là ký túc xá nữ của lớp 12 gần với căn tin nên chỉ cần đi vài bước là đến nơi.

Ký túc xá của lớp 10 và lớp 11 một phòng có tám người, lên lớp 12 thì phòng ký túc xá có sáu người.

Ban Khoa Học Tự Nhiên có rất ít nữ sinh, toàn khối 12 có tổng cộng năm mươi bảy người, ký túc xá nữ chỉ có gần ba mươi người.

Việc sắp xếp phòng ở ký túc xá cũng dựa vào thành tích học tập, thế nên Lục Vân Đàn không ở cùng ký túc xá với Dương Tiểu Niệm.

Ký túc xá học sinh giỏi của Dương Tiểu Niệm ở hành lang tầng một, còn ký túc xá của Lục Vân Đàn nằm gần cầu thang phía đông hơn.

Đến cửa phòng 107, Lục Vân Đàn dừng bước, nói với Dương Tiểu Niệm: "Hôm nay tớ trực nhật, buổi chiều đi học không cần đến gặp tớ, cậu cứ đi trước đi.”

Cô vốn tưởng Dương Tiểu Niệm sẽ đồng ý ngay, vì chờ cô quét dọn vệ sịnh sẽ lãng phí thời gian học tập quý giá của cô ấy.

Ai ngờ câu trả lời của Dương Tiểu Niệm là: "Không sao đâu, tớ đợi cậu."

Lục Vân Đàn không muốn cô ấy đợi: "Thật sự không cần đâu, cậu đi trước là được."

Dương Tiểu Niệm: "Không sao đâu, tớ có thể giúp cậu quét dọn, hai người chúng ta cùng dọn chắc sẽ nhanh hơn một chút.”

Lục Vân Đàn: "..."

Khoảnh khắc này cô đã hiểu tại sao cô không thể chấm dứt tình bạn thành công với Dương Tiểu Niệm, vì Dương Tiểu Niệm quá linh hoạt và khôn ngoan, dù giữa hai người có xảy ra mâu thuẫn gì thì cô ấy vẫn luôn cúi đầu nhường bộ.

Người ta thường nói ‘Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại’, vậy nên cô cũng ngại lạnh lùng từ chối ý tốt của nguời ta.

Thở dài một hơi, Lục Vân Đàn bất lực nói: "Tùy cậu vậy.”

Lúc này, cửa phòng ký túc xá 104 của Dương Tiểu Niệm đột nhiên mở ra, một nữ sinh có vóc vóc dáng tròn trịa để tóc mái và tết tóc đuôi ngựa từ trong phòng bước ra, trên tay xách theo hai túi rác màu đen.

Cô ấy ném rác vào thùng rác lớn màu xanh lá ở đầu bậc thang, sau đó xoay người đi về phòng.

Lục Vân Đàn khẽ cau mày hỏi Dương Tiểu Niệm: "Tớ nhớ thứ Sáu tuần trước Lý Nguyệt Giao trực ký túc xá của cậu mà đúng không? Sao hôm nay vẫn là cậu ấy?”

Dương Tiểu Niệm liếc trước nhìn sau ký túc xá của mình, đảm bảo rằng cửa đã đóng chặt mới nhỏ giọng nói: "Thứ Sáu là Trần Tư Vũ, còn hôm nay mới là Lý Nguyệt Giao. Nhưng chưa bao giờ Trần Tư Vũ trực cả, lần nào cũng là Lý Nguyệt Giao trực thay cậu ta."

Trần Tư Vũ chính là cô nữ sinh đã dõng dạc tuyên bố mình và Chu Lạc Trần cùng đi xem phim vào học kỳ trước.

Lục Vân Đàn trước nay không thích Trần Tư Vũ, không chỉ vì Chu Lạc Trần mà còn bởi vì cô ngứa mắt phong cách thường ngày của cô ta: "Tại sao cô ta cứ bắt nạt Lý Nguyệt Giao? Nhìn Lý Nguyệt Giao thế nào cũng là một người trung thực, còn có thể chủ động gây sự với cô ta hay gì?”

Lý Nguyệt Giao tuy là một cô gái mập mạp nhưng gương mặt rất thanh tú, thành tích học cũng không tệ, tính tình hơi hướng nội, ít nói, thường sống khép kín, cho nên bình thường ở trong lớp không có nhiều cảm giác tồn tại, nhưng nếu có người nhờ cô ấy giúp đỡ điều gì đó, cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối, hơn nữa còn cố gắng hết sức để hoàn thành và không bao giờ làm việc gì nửa vời. Với cả, cô ấy không bao giờ phân biệt đối xử với những học sinh kém, nếu được các bạn cùng lớp học kém hỏi ý kiến, cô ấy cũng không từ chối, sẽ giải đáp vấn đề cho họ một cách nghiêm túc.

Nói chung, Lý Nguyệt Giao là một học sinh giỏi, tính cách tốt nên Lục Vân Đàn rất thích cô ấy.

Dương Tiểu Niệm thở dài: "Vì cậu ấy thật thà nên dễ bị bắt nạt. Trần Tư Vũ không bao giờ đến căn tin vào buổi sáng, ngày nào cũng nhờ Lý Nguyệt Giao mang bữa sáng cho cậu ta. Ngày Chủ nhật trở lại trường, cậu ta thường bảo Lý Nguyệt Giao đến siêu thị trước trường mua đồ cho cô ta nhưng không trả lại tiền, nếu như Lý Nguyệt Giao mua nhầm đồ cho cậu ta, cậu ta sẽ gọi cậu ấy là óc heo."

Lục Vân Đàn đột nhiên trở nên tức giận: "Trần Tư Vũ đâu thể bắt nạt mấy người thật thà mãi được chứ? Tớ chướng mắt lắm rồi đấy!"

Dương Tiểu Niệm vội vàng nhắc nhở: "Cậu đừng gây sự với Trần Tư Vũ, cậu ta ghê gớm lắm, quen biết rất nhiều người cả trong lẫn ngoài trường học, cẩn thận cậu ta tìm người chặn đường cậu đấy.”

Nữ hiệp Đàn: Cái gì, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Thư sinh Lương: Tôi không yêu cầu cao với cậu, chỉ cần cậu không gây ra thiệt hại về tính mạng là được!

(Nữ hiệp Đàn không thể chịu được người khác bắt nạt kẻ yếu, nhưng cô suốt ngày bắt nạt thư sinh. Đây là tình yêu của Nữ hiệp Đàn [Đầu chó])

*

Rắc rối vẫn tiếp tục, đừng lo lắng, Nữ hiệp Đàn đang kiềm chế chiêu cuối của mình.