Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 23: Chương 23:




Không có phòng ngủ nào dư giường nữa nên Lục Vân Đàn chỉ có thể nằm trên cùng một giường với Lý Nguyệt Dao.

Chất lượng giấc ngủ của Lý Nguyệt Dao rất tốt, không bị lạ giường nên đèn vừa tắt không lâu cô ấy đã chìm vào giấc ngủ, trong khi Lục Vân Đàn nằm bên cạnh không thể nào ngủ được. Không phải là vì bên cạnh có thêm một người mà là vì Lương Vân Tiên. Có nằm mơ cô cũng không ngờ được rằng thế mà Lương Vân Tiên lại chịu oan thay mình.

Chắc chắn thầy tổng phụ trách khối sẽ lôi đầu sỏ của "sự kiện khởi nghĩa mở điều hoà" ra xử phạt cho mà xem. Chẳng qua cô thà bị phạt còn hơn là để Lương Vân Tiên chịu phạt thay mình, bởi vì anh và cô không giống nhau. Cô là học sinh cá biệt, học dốt đã đành lại còn hay gây chuyện rắc rối, coi quy định và kỷ luật trường học như không tồn tại nên dù có bị phạt cũng là chuyện bình thường. Nhưng Lương Vân Tiên thì khác, anh là con ngoan trò giỏi, học sinh xuất sắc có phẩm chất đạo đức ưu tú, là tấm gương tiêu biểu trong lòng giáo viên và bạn bè, thế nên anh không thể bị phạt được, không thì chẳng phải sẽ là hắt tro than đen lên nền tuyết trắng ư?
Không được!

Cô không đời nào cho phép chuyện này xảy ra!

Trước khi tắt đèn cô đã gửi cho Lương Vân Tiên rất nhiều tin nhắn WeChat, bắp ép anh không được cướp công lao của mình, nếu không sẽ đánh anh! Nhưng mà Lương Vân Tiên không hề trả lời. Lục Vân Đàn không thể làm gì khác hơn là quay sang nhắn tin cho Chu Lạc Trần nhờ cậu ta khuyên nhủ Lương Vân Tiên, bảo anh đừng có mạo xưng là trang hảo hán, dù anh có tự thú thì thầy tổng phụ trách khối cũng sẽ không tin chuyện là do anh gây ra đâu. Thế nhưng cuối cùng Chu Lạc Trần lại đáp rằng: [Cậu đừng có xen vào chuyện này nữa, Lương Vân Tiên sẽ giải quyết.]

Lục Vân Đàn cạn lời toàn tập. Rõ ràng cô là người gây ra chuyện này kia mà, sao cô có thể không thèm quan tâm được?

Suốt đêm đó Lục Vân Đàn ngủ không ngon giấc, hơn nữa cũng đã hạ quyết tâm sáng mai sẽ đi tự thú với thầy tổng phụ trách khối rồi. Cô không thể để Lương Vân Tiên chịu oan thay mình được.
Năm giờ năm mươi phút sáng, đèn trong phòng vừa sáng lên là Lục Vân Đàn mở mắt ngay. Cô dứt khoát thức dậy mặc quần áo sau đó vọt ra ban công đánh răng rửa mặt. Chưa đến sáu giờ năm phút cô đã rời khỏi phòng rồi, không thèm mua cả đồ ăn sáng mà chăm chăm chạy thẳng tới dãy phòng học.

Cô phải đứng ở cửa chặn thầy tổng phụ trách khối mới được.

Có điều Lục Vân Đàn không ngờ được rằng hôm nay lão Kim lại tới sớm. Chưa đến sáu giờ mười lăm mà ông ấy đã băng qua cơn gió mùa hè rảo bước tới trường rồi. Sau khi trông thấy Lục Vân Đàn đứng ở cửa, ông ấy hỏi: "Em đứng đây làm gì vậy?"

Lục Vân Đàn mím môi chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng quyết định sẽ nói thật với lão Kim: "Em đang đợi thầy tổng phụ trách khối ạ."

Lão Kim: "Em đợi thầy tổng phụ trách khối làm gì?"
Lục Vân Đàn: "Tự, tự thú ạ." Lo lắng lão Kim nghe không hiểu mình nói gì nên cô còn cố ý giải thích thêm một câu: "Chuyện ngày hôm qua là do em đầu têu, không liên quan gì đến những bạn khác ạ."

Cô cứ tưởng lão Kim sẽ vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không ngờ ông ấy lại cực kỳ bình tĩnh, còn bất đắc dĩ khoát tay với cô: "Thôi về lên lớp đọc sớm đi, đừng có lãng phí thời gian ở đây nữa."

Lục Vân Đàn bối rối không hiểu ý lão Kim là gì: "Hôm nay thầy tổng phụ trách khối không tới trường ạ?"

Lão Kim thở dài: "Em theo thầy vào phòng làm việc."

Nơi này là đường vào dãy phòng học, bây giờ lại sắp đến giờ vào học rồi nên học sinh qua lại nhiều, có mấy lời không tiện nói thẳng ở đây.

Thế nên Lục Vân Đàn chỉ có thể đi theo lão Kim tới phòng làm việc của ông ấy.

Lão Kim ngồi xuống ghế sau đó hỏi Lục Vân Đàn đang đứng trước bàn làm việc của mình: "Sao tối qua em không đi tự thú?"

Lục Vân Đàn thật thà đáp: "Thì em đang chờ thầy tổng phụ trách khối tới bắt em mà."

Lão Kim tức đến mức bật cười: "Vậy sao giờ lại tự thú?"

Lục Vân Đàn mím môi nói nhỏ: "Em nghe nói có người đi tự thú rồi."

Lão Kim: "Ừ, là Lương Vân Tiên lớp 12-9."

Lục Vân Đàn: "Ai gây chuyện thì người đó nhận, em không cần người khác gánh tội thay."

Lão Kim: "Tại sao em ấy lại phải gánh tội thay em?"

Lục Vân Đàn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vì cậu ấy có tình có nghĩa, bạn chí cốt."

Lão Kim lại thở dài lần nữa, cảm thấy cô nhóc này thật là ngốc. Ông ấy gõ gõ mặt bàn nói: "Vì em ấy biết thầy tổng phụ trách khối sẽ không phạt nặng mình nhưng chắc chắn sẽ phạt nặng em!"

Lục Vân Đàn không thể hiểu nổi: "Sao lại vậy ạ?"

Lão Kim: "Vì người ta là học sinh đứng đầu khối, học sinh xuất sắc, vì người ta không có tiền án nên nhiều nhất thầy tổng phụ trách khối cũng chỉ phạt cảnh cáo thôi, còn nếu là em thì sẽ bị đuổi học đấy!"

"..."

Trong lòng Lục Vân Đàn hơi mất cân bằng: "Như vậy chẳng phải là phân biệt đối xử ạ?"

Lão Kim nói thẳng toẹt ra luôn: "Đây không phải phân biệt đối xử mà là học sinh xuất sắc sẽ được khoan dung hơn. Nói thật đi, nếu em là thầy tổng phụ trách khối thì em sẽ xử lý người đầu têu như thế nào? Em có biết hậu quả của việc dẫn dắt học sinh bạo động nặng nề đến mức nào không? Em nghĩ như vậy chưa đến mức bị đuổi học à?"

Lục Vân Đàn không nói thêm được gì nữa.

Lão Kim: "Còn nữa, nếu em nhận chuyện này là do mình làm thì toàn bộ học sinh trong lớp chúng ta sẽ bị liên lụy và bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Nhưng nếu đó là Lương Vân Tiên thì sẽ biến thành lớp 12-9 bị liên lụy, lớp chúng ta chẳng liên quan gì cả. Lớp 12-9 là lớp chọn, trường sẽ không xử nặng các em ấy, chỉ xử một mình Lương Vân Tiên coi như đại diện là xong nhưng nếu là lớp chúng ta thì chưa chắc, có khi sẽ liên tục xử phạt hết cũng nên."

Chuyện liên quan đến vinh dự của lớp khiến Lục Vân Đàn cắn chặt môi dưới. Cô bắt đầu rơi vào trạng thái ngỡ ngàng và bối rối.

Lão Kim tiếp tục khuyên nhủ: "Em tưởng thầy tổng phụ trách khối không xem camera giám sát à? Ông ấy biết tỏng sự thật từ lâu rồi! Tại sao ông ấy đã biết thủ phạm thật sự là ai nhưng lại không tới tìm em? Đó là vì người ta muốn tha cho em một lần đấy."

Lục Vân Đàn khó xử hồi lâu, vẫn không muốn Lương Vân Tiên phải gánh tội thay mình: "Nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến Lương Vân Tiên mà thầy. Chẳng phải thầy tổng phụ trách khối muốn kéo đầu sỏ ra làm ví dụ để răn đe các bạn khác sao? Em cũng có thể trở thành ví dụ đó, ấy không phải, em vốn là ví dụ đó!"

Lão Kim không biết phải làm sao: "Sao em cố chấp vậy chứ? Chẳng phải bây giờ mọi người đều đang bao che cho em ư? Em còn không cảm ơn thì thôi chứ." Ông ấy lại thở dài: "Thôi, em tự xem mà làm đi, có điều thầy vẫn khuyên là em khoan đi tìm thầy tổng phụ trách khối vội, nên suy nghĩ cân nhắc cho kỹ càng rồi quyết định."

"Vâng..." Lục Vân Đàn dè dặt quan sát vẻ mặt lão Kim: "Vậy em về lớp đọc sớm đây ạ."

Lão Kim: "Đi đi."

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lục Vân Đàn liếc về phía tầng hai của toà nhà đối diện một cái thì thấy cửa phòng làm việc ở góc Tây Nam gần cửa cầu thang của thầy tổng phụ trách khối đang đóng chặt. Nhìn là biết thầy tổng phụ trách khối còn chưa tới.

Chắc là sau giờ đọc sớm ông ấy sẽ tới nhỉ? Đến lúc đó cô sẽ đi tự thú ngay... Cô biết ý tốt của lão Kim nhưng cô thà bị đuổi học còn hơn làm Lương Vân Tiên vô duyên vô cớ bị phạt oan.

Nguyên cả giờ đọc sớm hôm ấy Lục Vân Đàn không yên lòng chút nào. Cái đầu cô cứ không ngừng quay lại nhìn phòng làm việc của thầy tổng phụ trách khối.

Chừng bảy giờ mười lăm phút, cô thấy ông ấy đi vào phòng làm việc.

Bảy giờ ba mươi, vừa tan tiết cái là cô vọt ngay ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi tự thú, không ngờ Tới Tây Dương lại vọt ra ngay sau cô: "Chị Đàn! Chị Đàn ơi chờ tớ với! Lương Vân Tiên bảo tớ nói chuyện với cậu."

Bước chân của Lục Vân Đàn hơi khựng lại: "Nói cái gì?"

Tới Tây Dương: "Chuyện này có cả sự tham dự của cậu ấy nữa, cậu ấy không vô tội."

Lục Vân Đàn: "Cậu nói vậy là có ý gì?"

Tới Tây Dương: "Cậu ấy bảo cậu hỏi Tôn Minh Phi."

Tôn Minh Phi là một thành viên trong Bát Đại Kim Cang, cũng là một trong bốn người được cô sắp xếp lên tầng rải bài thi hôm qua.

Lục Vân Đàn lập tức xoay người gào vào phòng học gọi Tôn Minh Phi: "Ngày hôm qua Lương Vân Tiên đã làm gì vậy?"

Tôn Minh Phi: "Má ơi cậu ấy làm nhiều chuyện lắm đấy. Cậu ấy là người đi kêu gọi học sinh sáu lớp chọn ra, cũng là người đầu tiên rải bài thi xuống luôn, ngầu bá cháy con bọ chét!"

Cả khoá bọn họ có tổng cộng sáu lớp chọn, gồm bốn lớp tự nhiên và hai lớp xã hội.

Tôn Minh Phi còn cảm thán không ngừng: "Tớ không ngờ học sinh xuất sắc cũng máu chiến như vậy luôn á."

Lục Vân Đàn: "..."

Nếu Lương Vân Tiên không tham gia thì lời tự thú của anh có thể rút lại được, thế nhưng anh lại có tham gia, còn không hoàn toàn vô tội nữa, kiểu này thì tẩy đến già cũng không sạch được.

Bỗng nhiên Lục Vân Đàn cực kỳ tức giận. Cô không kiềm chế được mà chất vấn Tôn Minh Phi: "Tớ giao chuyện cho mấy cậu làm mà mấy cậu lại để cậu ấy dính dáng là sao hả? Một tên mọt sách yếu đuối như cậu ấy thì biết gì?!"

Mặt Tôn Minh Phi trông rõ vô tội: "Chúng, chúng tớ có ép cậu ấy đâu, tự cậu ấy muốn làm đấy chứ."

Lục Vân Đàn vẫn còn tức. Cô thở phì phò rồi nghiến răng nghiến lợi: "Mọt sách là đồ vô dụng nhất!"

Tới Tây Dương vội vàng khuyên nhủ: "Chị Đàn à! Bớt giận bớt giận! Lương Vân Tiên làm vậy cũng là vì muốn ủng hộ chúng ta khởi nghĩa vụ điều hoà mà. Bây giờ chúng ta có thể hưởng thụ gió mát từ điều hoà mang tới không thể không kể công Lương Vân Tiên được!"

Tôn Minh Phi: "Đúng vậy, hơn nữa cậu ấy còn đi tự thú giúp chúng ta thoát bị phạt nữa. Chắc chắn thầy tổng phụ trách khối cũng sẽ không phạt nặng cậu ấy vì người ta đứng đầu khối mà, nhiều lắm là răn đe thôi, còn cái đám chúng ta thì khác. Cậu ấy dùng một người đổi mười người, quá tuyệt."

Tới Tây Dương cũng góp miệng: "Nếu đã có người nhận tội rồi thì chúng ta không nên nhảy ra nữa, tránh tăng thêm thương vong!"

Lục Vân Đàn nghiến chặt răng, từ chối cho ý kiến nhưng không tiếp tục tiến lên phía trước nữa.

Lúc này Tới Tây Dương bỗng nhiên đưa tay ra chỉ về phía toà nhà đối diện: "Lương Vân Tiên đến tìm thầy tổng phụ trách khối kìa."

Lục Vân Đàn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của thầy tổng phụ trách khối. Một bóng dáng cao gầy quen thuộc đang dừng bước trước cửa phòng ông ấy.

Cửa phòng làm việc của thầy tổng phụ trách khối không khoá nhưng vẫn đóng. Lương Vân Tiên giơ tay phải lên nhẹ nhàng gõ một cái, đến khi ông ấy lên tiếng "Mời vào" anh mới đẩy cửa ra.

Thấy anh đi vào, thầy tổng phụ trách khối ngồi sau bàn làm việc thở dài: "Em nghĩ kỹ rồi hả?"

Lương Vân Tiên đứng trước bàn làm việc: "Vâng ạ."

Thầy tổng phụ trách khối: "Thầy cho em một đêm suy nghĩ nhưng em vẫn không thay đổi quyết định ư? Cứ khăng khăng muốn gánh tội giùm Lục Vân Đàn phải không?"

Giọng điệu của Lương Vân Tiên chắc như đinh đóng cột: "Vốn dĩ chuyện này xảy ra là vì em mà, không liên quan gì đến cậu ấy hết."

Thầy tổng phụ trách khối: "Em đừng nghĩ thầy không biết. Thầy đã xem video giám sát rồi, cũng biết rõ ai mới là kẻ đầu têu thật sự."

Mặt Lương Vân Tiên vẫn không thay đổi: "Cậu ấy chỉ bị em xúi giục thôi ạ. Thầy có thể tua video giám sát về trước hai phút sẽ thấy em đứng cạnh cửa sau lớp 12-2 nói chuyện với Lục Vân Đàn. Đó là lúc em xúi giục cậu ấy."

Thầy tổng phụ trách khối không biết làm sao nữa nên đành nhắc nhở thêm: "Một khi bị phạt, em sẽ không còn cơ hội được đề cử đi học nữa."

Lương Vân Tiên: "Không sao ạ."

Mặc dù thầy tổng phụ trách khối vẫn còn tiếc rèn sắt không thành thép nhưng cũng biết anh nói thật. Cả khối này cũng chỉ có một mình anh là không đề cử cũng chẳng sao: "Thầy biết sức khoẻ của em không tốt lắm, có điều hiện tại y học đang không ngừng phát triển, em không cần phải tự giận bản thân mà làm gì. Có một số người nằm mơ cũng muốn lấy được suất đề cử, em định cứ vậy mà bỏ qua à?"

Lương Vân Tiên: "Nếu em không sống được đến ngày đó thì chẳng phải sẽ lãng phí mất một chỗ ạ?"

Thầy tổng phụ trách khối bị chặn họng không trả lời được.

Mấy phút sau Lương Vân Tiên rời khỏi phòng làm việc của ông ấy, vừa mới rẽ vào cầu thang ở góc Tây Nam đã gặp Lục Vân Đàn: "Sao cậu lại tới đây?"

Lục Vân Đàn đã đứng ở chỗ này chờ anh một lúc rồi: "Tớ tới nhìn xem thằng ngu trông như nào ấy mà."

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn vẫn chưa thôi tức giận: "Cậu mất não à? Hôm qua tớ đã bảo cậu đứng đó đừng đi đâu rồi mà? Sao cậu lại chạy theo đám Tôn Minh Phi thế hả?"

Lương Vân Tiên trả lời: "Tớ muốn tự đi cảm nhận cảm giác tạo phản xem thế nào."

Lục Vân Đàn: "..."

Không nhìn ra cậu trông thư sinh vậy mà cũng phản nghịch gớm ha?

Cô lạnh lùng hừ một tiếng rồi tức giận hỏi: "Cảm giác bị phạt thế nào? Thoải mái không?"

Lương Vân Tiên bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy tư sau đó chậm rãi gật đầu: "Cũng tàm tạm."

Lục Vân Đàn tức muốn chết. Cô xoay người định rời đi luôn nhưng mới xuống được mấy bậc thang lại càng nghĩ càng giận nên đột nhiên xoay đầu lại trợn mắt lườm Lương Vân Tiên: "Nếu lần sau không nghe lời tớ nữa là tớ đánh gãy chân cậu! Chặt phăng hai cái chân đó luôn đi!"

Lương Vân Tiên cười đáp: "Tuân lệnh."

Quyết định xử phạt của trường nhằm vào Lương Vân Tiên nhanh chóng được đưa ra. Hơn mười giờ sáng, sau khi kết thúc tiết thể dục, Lục Vân Đàn vừa đi vào dãy phòng học đã thấy rất nhiều người vây quanh tấm bảng đen dán thông báo nằm bên trái cửa. Ai cũng đang ngước cổ đọc thông báo xử phạt mới được dán lên đó.

Ngày 28 tháng 7 năm 20xx, học sinh lớp 12-9 Lương Vân Tiên cổ động các học sinh trong khoá tạo phản, vi phạm nội quy trường học nghiêm trọng và tạo thành ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Sau thời gian cân nhắc và thảo luận, nhà trường thông báo phê bình em Lương Vân Tiên, huỷ bỏ tất cả tư cách xét học bổng năm nay, đồng thời trừ 50 điểm cá nhân.

Hy vọng các em học sinh lấy đây làm bài học, nghiêm túc tuân thủ quy định của trường để tạo nên một môi trường học tập lành mạnh.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên trong đám người:

"Là Lương Vân Tiên lớp 12-9 thật à? Sao cậu ấy làm ra được chuyện này vậy?"

"Học sinh đứng nhất khoá dẫn đầu tạo phản. Ngầu quá đi mất!"

"Má ơi, tôi thật sự không ngờ lại là Lương Vân Tiên đấy."

"..."

Nghe những tiếng xì xào không ngừng vang lên bên tai, mặt Lục Vân Đàn đỏ bừng vì xấu hổ, cứ như cái tên đang xuất hiện trên bản thông báo xử phạt công khai của trường không phải Lương Vân Tiên mà là bản thân cô vậy.

Mà dù người bị xử phạt công khai là cô thì cô cũng sẽ không xấu hổ đến mức này.

Bây giờ Lục Vân Đàn chỉ ước gì có thể xua hết đám người đang vây quanh bảng đen đi, sau đó lột tờ thông báo xử phạt xuống xé nhỏ!

Nhưng hiện tại cô không thể làm vậy được, có điều cô cũng không có ý định để tờ giấy này sống sót quá lâu.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng là tiết ngữ văn. Giáo viên vừa hô tan học một cái, Lục Vân Đàn đã nhảy luôn lên bệ cửa sổ lộn ra ngoài, sau đó vọt thẳng về phía cổng như một cơn gió. Lúc đi ngang qua bảng thông báo, cô đột nhiên giơ tay bóc luôn hai góc dưới của tờ giấy thông báo xử phạt công khai được dán chặt bốn góc ra.

Chẳng qua đến hai giờ chiều đi học, cô thất vọng phát hiện ra tờ giấy chỉ còn hai góc được dính vào bảng vẫn không hề bị gió thổi bay. Nhưng đáng mừng là bây giờ gần như chẳng còn ai để ý đến nó nữa, chỉ coi nó như tờ giấy trắng dán trên bảng đen mà thôi, lúc đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc nhìn... Tình huống này rất thuận lợi cho cô hành động.

Thế là mười giờ tối, sau khi lớp tự học buổi tối kết thúc, Lục Vân Đàn lại là người đầu tiên của khối lao ra khỏi lớp. Lúc đi ngang qua bảng thông báo, cô lại lơ đãng giơ tay quét ngang qua đó cái "roẹt", xét luôn tờ giấy trên đó xuống rồi vo thành một cục nhàu nhĩ, nhét vào túi sau đó thản nhiên quay về ký túc xá.

Cô vốn định xét nát bét nó ra rồi vứt vào bồn cầu giật nước cho trôi đi cơ, có điều khoảnh khắc lúc mở ra chuẩn bị xé, cô lại chần chừ dừng tay.

Sau một hồi do dự, Lục Vân Đàn vẫn quyết định sẽ không xé mà vuốt phẳng tờ giấy đã bị mình vò nhăn nhóm, cuối cùng gấp đôi rồi cẩn thận cất vào cặp sách.