Thảm kịch nhân gian chính là phải chứng kiến cảnh tình địch và vợ của bạn vai kề vai quang minh chính đại ngồi bên nhau, bạn đã không thể nhảy tới cào cấu vào mặt người ta thì chớ, lại còn phải gọi người ta một tiếng “chú”…
***
Giáng sinh năm nay tại thành phố C lại đúng vào đợt tuyết đầu tiên trong năm.
Buổi sáng thức giấc, kéo rèm cửa sổ lên, bên ngoài đã phủ một màn tuyết trắng, đất trời chỉ toàn một màu trắng xóa, Hàn Đình Đình kích động chạy lên tầng gọi Tần Tống dậy: “A Tống! A Tống!”
Tần Tống làm việc thâu đêm, đến ba giờ sáng mới đi ngủ, lúc này vẫn còn đang say giấc nồng, lại bị Đình Đình không biết điều khua dậy. Anh nhăn nhó lật người một cái, mặt vùi vào gối, rầu rĩ hỏi: “Gì thế?”
Hàn Đình Đinh hớn ha hớn hở tiếp tục lay Tần Tống: “Tuyết tơi rồi! Anh mau dậy xem đi!”
Tần Tống thở dài, nặng nề chống mi mắt nặng trĩu lên, nhìn cô đầy vẻ bất lực: “Ở đây năm nào cũng có tuyết cả.”
Hàn Đình Đình từ phương Nam đến, số lần được thấy tuyết có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy không hiểu được cảm giác nhìn mãi đến phát ngán của anh: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em ra ngoài chơi một mình!” Cô không chờ được nữa, định chạy thẳng ra ngoài.
“Này!” Tần Tống vội vàng giữ “bánh bao nhỏ quê mùa” lại, kéo cô cuộn tròn trong chăn. Anh nằm ôm Đình Đình từ phía sau, vùi mặt vào hõm vai cô hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nhắm mắt, dằn vặt một hồi mới thở hắt ra: “Đợi anh mười phút!”
Tần Tống khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ cuối tuần, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ngủ nướng được. Tuyết phủ đầy mặt đất, tinh thần đang đóng băng của Tần Tống phấn chấn hẳn lên, anh dắt “bánh bao nhỏ quê mùa” chưa từng thấy thế giới rộng lớn đi chơi đắp người tuyết.
Sở trường của Tần Lục thiếu anh từ nhỏ tới giờ chính là chơi, người tuyết do anh tạo ra cực kỳ sống động, từng người từng người tay nắm tay xếp thành hàng vô cùng đáng yêu trong sân của khu nhà, đám trẻ con đang chơi đùa gần đó liền bị thu hút.
Lũ nhóc đa số đều học ở nhà trẻ trong khu nhà, bé nào cũng yêu quý cô Hàn dịu dàng, vừa phát hiện ra cô giáo đang ở đây lập tức kéo đến vây quanh cô, ríu ra ríu rít mãi không thôi. Tần Tống bị đẩy ra rất xa, ngay đến ngón tay của vợ mình cũng chẳng được chạm vào, anh cáu tiết đứng một bên nghiến răng.
“Khụ khụ khụ!” Lục thiếu gia thông minh đảo mắt một vòng, nghĩ ngay ra đối sách, cười tít mắt đề nghị: “Các bạn nhỏ, chúng ta cùng chơi ném tuyết có được không?”
Phân tán sự chú ý của kẻ địch, giành lại bà xã rồi cao chạy xa bay… Ừ!
Bọn trẻ đồng thanh: “Được ạ!” sau đó lại đồng loạt xoay người chạy về phía Đình Đình: “Cô Hàn, con muốn cùng phe với cô!”
“Con cũng muốn cùng phe với cô Hàn!”
“Cả con nữa, cả con nữa!”
“Con cũng thế…”
Kết quả là… Ngoài Tần Tống ta, tất cả những người còn lại đều cùng một phe. Trong “màn bom tuyết” xối xả, Tần Lục thiếu phong độ đầy mình của chúng ta co đầu rụt cổ, trốn lên trốn xuống khắp nơi mà vẫn bị ném cho không còn đường lui…
Cuối cùng, nhân lúc lũ trẻ mải chơi không để ý, Tần Tống cõng bà xã mà mình khó khăn lắm mới cướp lại được co giò chạy thẳng một mạch. Hàn Đình Đình ngồi trên lưng anh bị lắc hết bên này qua bên khác, cứ cười khùng khục mãi, ngốc nghếch chết đi được!
Cõng đến bãi đậu xe, Tần Tống mới thả Đình Đình xuống, hai tay anh giữ chặt gương mặt của “bánh bao nhỏ quê mùa”, chẳng nói chẳng rằng cúi đầu cắn cô một cái.
“Á…” Môi Đình Đình đau nhói, cô liền vùng vẫy theo bảo năng.
Tần Tống xoay người, đẩy cô về phía sau, cho đến khi đâm cái rầm vào cửa xe. Lưng Đình Đình bị va chạm mạnh, ngực cô bị ép sát vào vòm ngực rắn chắc của anh, thú tính của anh lại càng bộc phát, càng ra sức mút mạnh môi của cô. Không có kỹ xảo gì đáng kể, chỉ gấp gáp như muốn nuốt luôn cô vào bụng, Tần Tống nhắm chặt mắt ôm lấy Đình Đình, hôn đến khi đất trời đảo điên. Tiếng thở hổn hển đứt quãng hòa lẫn với hương kem đánh răng cay cay thanh mát khiến người ta có cảm giác vừa nóng bỏng lại vừa mát lạnh, toàn thân tê rần…
Đợi đến khi gặm nhấm đã đời rồi, cuối cùng Tần Tống cũng tiếc nuối buông cô ra, chân Hàn Đình Đình đã mềm nhũn đến mức đứng không vững, lưng cô tựa vào cửa xe trượt dần xuống. Tần Tông siết vòng tay ôm chặt lấy Đình Đình, đột nhiên có cảm giác như mới đạt được thành tựu, vừa cười thỏa mãn vừa không ngừng dụi đầu vào má cô.
Anh hôn được rồi! Thật sự hôn được rồi!
“Bà xã!” Anh cắn nhẹ vành tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Sau này chúng mình có con, liệu em có thích nó hơn anh rồi hắt hủi ông xã này không?” Vừa nãy thấy cô mỉm cười dịu dàng với lũ trẻ, trong đầu anh bỗng vụt qua ý niệm này, trong lòng cũng dậy lên một cảm giác đố kị mạnh mẽ. Anh chỉ muốn nhanh chóng giành lại cô, tìm một nơi không người để “ngấu nghiến” một trận đã đời.
Hàn Đình Đình do dự… Chắc vậy nhỉ? Cô thật sự rất thích trẻ con, thơm tho, mềm mại, đáng yêu biết bao! Con của hai người tốt nhất là nên giống anh, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen thẫm tròn xoe, khi cười có thể thắp sáng cả thế giới, khi không vui thì xị mặt ra đòi mọi người phải dỗ dành… Hàn Đình Đình ngậm bờ môi đã bị anh cắn tơi bời, đấu tranh trong tưởng tượng khiến cô hạnh phúc không nói nên lời…
Thấy Đình Đình không đáp, Tần Tống lại cúi xuống hôn cô, anh hôn khắp mặt cô không chừa chỗ nào. Đình Đình né kiểu gì cũng không tránh được đôi môi của anh, cô bị bức tới mức đỏ mặt tía tai, phải nhẹ nhàng đáp: “Sẽ không mà.”
Vì câu nói “sẽ không mà” ngọt ngào này mà Tần Tống vui vẻ đến mức như đang bay trên mây. Mặc dù không lâu sau đó, chính bản thân anh đã cay đắng thừa nhận câu nói này chỉ là một lời nói dối trắng trợn, nhưng vào lúc này đây, Tần Tống chỉ cảm thấy rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Không biết làm thế nào để diễn tả hết được sự kích động trong lòng mình, anh ta sức ôm Đình Đình thật chặt, như hận không thể nhập luôn cả người cô vào cơ thể mình. Anh nhắm mắt, khóe miệng cong lên sung sướng không làm sao khép lại được.
***
Sau đó, cái người hạnh phúc nhất thế gian ấy đưa bà xã yêu quý của mình về nhà tổ họ Trương cùng đón Giáng sinh.
Hai người đến đúng lúc chuẩn bị ăn cơm trưa. Tần Tống chưa ăn sáng, lại đùa nghịch nguyên một buổi sáng nên cực kỳ đói bụng, anh dắt tay Hàn Đình Đình nhảy đến bên bàn ăn, ngồi xuống cạnh ông ngoại, rồi cầm tăm xiên mấy miếng thịt bò bỏ vào miệng.
“Đã kết hôn rồi mà vẫn còn nhí nhố!” Trương tư lệnh ngậm tẩu thuốc, bất mãn trừng mắt với Tần Tống, nhưng vẫn quay sang phân phó cho người lính cần vụ bên cạnh: “Bưng cho nó bát canh trước đi!”
Canh vừa được mang lên, Tần Tống liền ân cần đẩy tới trước mặt Hàn Đình Đình. Cô vốn luôn sợ những buổi họp mặt kiểu này, giờ lại bị Tần Tống kéo đến bên bàn ăn nên nhấp nhổm không yên. Mọi người còn chưa có ai ngồi xuống, cô sao dám húp canh cơ chứ?
Tần Tống cười tít mắt: “Anh đút cho nhé?”
Mặt Đình Đình đỏ bừng, cô liền đẩy Tần Tống ra, đứng dậy.
Đúng lúc này Tư lệnh phu nhân bước đến, khẽ đẩy đầu đứa cháu ngoại bảo bối: “Có khách đến mà con không sang chào hỏi một tiếng, vừa vào nhà đã ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa hả?” Bà vừa nắm tay cháu dâu vừa nói: “Nào! Đình Đình, con đến ngồi với ta, để nó muốn làm gì thì làm, chúng ta mặc kệ nó đi!”
Tư lệnh phu nhân kéo Hàn Đình Đình dậy, tiến về phía bên phải của Trương tư lệnh. Lúc này thức ăn đã được bày trên bàn gần hết, mọi người lần lượt ngồi xuống, Trương tư lệnh vẫy tay với một người đứng cách đó không xa: “Dịch Phong, đến ngồi cạnh ta!”
Trần Dịch Phong xuyên qua đám người bước tới.
Hôm nay anh ăn mặc đơn giản thoải mái, áo sơ mi chui đầu màu đen càng làm nổi bật dáng người của anh. Tư lệnh phu nhân lịch sự kéo Dịch Phong vào vị trí bên tay phải Trương tư lệnh, nhường chỗ của mình cho anh, còn bà sang ngồi cạnh Tần Tống.
Thế là Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong vai kề vai ngồi cạnh nhau, còn Tần Tống ngồi phía đối diện chỉ biết nghệt mặt ra nhìn.
Lúc ngồi xuống, Trần Dịch Phong rất tự nhiên giơ tay xoa đầu Hàn Đình Đình “Hi!”
Trần Dịch Phong vừa cười vừa giải thích với Trương tư lệnh: “Thật trùng hợp, đây chính là cô em gái hàng xóm mà trước nay cháu luôn yêu quý!”
Trương tư lệnh chợt nhớ ra: “À… Đúng rồi! Con trai lão Hàn sau khi chuyển việc thì đến chỗ bố cậu.”
Trần Dịch Phong mỉm cười, gật đầu: “Chúng cháu cùng ở một khu nhà, sát vách nhau.”
Tần Tống vùi mặt vào bát nhai miếng gân bò rau ráu.
“Tiểu Lục!” Trương tư lệnh cười gọi Tần Tống: “Vậy con và Dịch Phong đã thân lại càng thêm thân rồi!”
Tần Tống bày ra bộ dáng dửng dưng như chẳng hề liên quan, vừa gắp thức ăn vừa hờ hững “Vâng” một tiếng.
“Bố Dịch Phong và ta là chiến hữu, xét theo vai vế thì con phải gọi Dịch Phong là “chú” đấy!” Trương tư lệnh không biết nội tình, còn có ý muốn thắt chặt mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Trần Dịch Phong làm như vô tình liếc Tần Tống một cái, thái độ thể hiện sự cao ngạo của bậc bề trên.
Ực… Tần Tống cố nuốt ngụm máu tươi đã dâng đến cổ họng xuống. Lý Vi Nhiên ngồi cạnh anh đang cúi đầu giả vờ và cơm đã cười đến mức hai bả vai rung lên khe khẽ.
Có biết thế nào gọi là thảm kịch nhân gian không?
Thảm kịch nhân gian chính là phải chứng kiến cảnh tình địch và vợ của bạn vai kề vai quang minh chính đại ngồi bên nhau, bạn đã không thể nhảy tới cào cấu vào mặt người ta thì chớ, lại còn phải gọi người ta một tiếng “chú”…
Bố Trần Dịch Phong và Trương tư lệnh năm xưa cùng vào sinh ra tử, sau đó bố của Trần Dịch Phong bị thương không thể tiếp tục phục vụ trong quân đội, ông xin chuyển công tác, đầu quân cho đại đội cảnh sát hình sự ở thành phố G, bố Đình Đình là do một tay ông dẫn dắt.
Trần Dịch Phong đến đây lần này đã tạo ra một tiếng vang không hề nhỏ. Trương tư lệnh biết tin liền sai người tra cứu hồ sơ mới phát hiện ra mối quan hệ này, nên có dụng ý muốn chiêu dụ anh ta. Lần này mời Trần Dịch Phong đến nhà đón Giáng sinh, chính là có ý muốn kéo dây bắc cầu cho Tần Tống và anh ta, hy vọng có thể biến thù thành bạn.
Nhưng không hiểu tại sao mà cháu ngoại bảo bối của ông mặt mày cứ thờ ơ vô cảm, đừng nói tới chuyện làm quen bắt thân mà anh thậm chí còn chẳng thèm mảy may để ý gì đến Trần Dịch Phong.
Mặt Tần Tống nặng trình trịch, Hàn Đình Đình chốc chốc lại lén liếc về phía anh, cứ thấp thỏm sợ sệt không yên. Trần Dịch Phong làm như chẳng có chuyện gì, nói chuyện với Đình Đình vẫn một mực ôn tồn, dịu dàng.
“Anh với Tần Tống đang làm ăn hả?” Vừa nãy Đình Đình có nghe ngóng được vài chuyện từ Tần Tang.
“Không.” Trần Dịch Phong cười nhạt: “Tôi với cậu ta đang đối đầu.”
Hàn Đình Đình kinh ngạc. Mỗi khi cô ngạc nhiên thì đôi mắt mở lớn, bộ dạng vẫn giống y hệt như trong ký ức của anh, Dịch Phong khẽ mỉm cười, gọi: “Đình Bảo!” Anh vẫn giống như trước đây, thấp giọng dịu dàng kêu nhũ danh của cô: “Nếu tôi và Tần Tống đối đầu, liệu em có ghét tôi không? Sau này lại càng không muốn nghe điện thoại của tôi nhỉ?”
Đình Đình do dự, trên mặt cô viết rõ hai chữ “vương vấn”.
Một cô gái bé nhỏ nhút nhát từng chỉ cười bẽn lẽn với một mình anh… Trong lòng Trần Dịch Phong nhói đau, nhưng sắc mặt anh chẳng hề thay đổi: “Tôi đùa thôi.” Anh bình thản nói.
“Em không hy vọng hai người đối đầu hay đấu đá gì với nhau cả…” Hàn Đình Đình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Chuyện kinh doanh em không hiểu, nhưng nếu thật sự phải như thế… Không còn cách nào khác sao? Em sẽ không vì hai người đối đầu nhau mà ghét anh, nhưng em sẽ thấy không vui.”
“Nha đầu này!” Trần Dịch Phong bị mấy lời này của cô chọc cười: “Dù gì thì tôi cũng từng cưng chiều cô bao nhiêu năm qua, gả cho người ta rồi thì quên sạch sành sanh luôn sao? Bây giờ trong lòng chỉ toàn là Tần Tống nhà cô thôi chứ gì?”
“Làm gì có!” Cô cười cười, rất thành thật: “Nhưng phần lớn là như thế!” Bây giờ cô đã hoàn toàn thấu hiểu, trong lòng Dịch Phong trước đây chỉ ngập tràn hình bóng của một người, chẳng thể dung nạp thêm bất kỳ tình cảm dù trong sáng hay mờ ám nào khác nữa.
Tình yêu chân thật sẽ làm cho con người ta cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.
“Nha đầu này từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng khờ khạo, ít nói. Trước đây thật tình tôi rất lo cho em… Bây giờ thì tốt rồi, coi như cũng lấy được đúng người!” Anh ngừng lại một lát, sau đó không thể kiềm chế được, giơ tay ôm lấy Đình Đình, vuốt ve tóc cô: “Đình Bảo, chỉ cần em vui vẻ là được rồi!”
Anh thu tay về, không nói gì nữa, chỉ mỉm cười. Hàn Đình Đình trước giờ chưa từng hiểu được biểu cảm cũng như tâm sự của Trần Dịch Phong. Lần này cũng không ngoại lệ, cô chỉ cảm thấy dường như anh đang dứt khoát từ bỏ điều gì đó. Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác thoáng qua, cô không thật sự cảm nhận được rõ ràng.
Hàn Đình Đình và Trần Dịch Phong ngồi nói chuyện trên ghế sô-pha, Tần Tống đứng đằng sau cách khoảng hai mét, tay cầm cốc nước táo, nhưng không nuốt nổi ngụm nào.
Nhìn cô cười vui vẻ chưa kìa!… Người nào đó mặt mày âm u như bầu trời ngày mưa bão, tay anh bóp chặt cốc nước đến mức nổi hết cả gân lên, mím môi bước tới.
Hàn Đình Đình thấy ghế sô-pha cạnh mình bỗng lún xuống, quay đầu liền nhìn thấy Tần Tống, cô mỉm cười với anh.
Tần Tống chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ ngồi sát sàn sạt bên cô, sô-pha dài rộng thế kia mà anh lại cứ dính lấy cô. Chỉ cần Đình Đình khẽ động, Tần Tống sẽ lập tức theo sát, mặt anh dài như cái bơm, bàn tay nóng rẫy cứ chốc chốc lại đụng vào chỗ này, chạm vào chỗ kia của Đình Đình.
Hàn Đình Đình vờ như không có chuyện gì, thỉnh thoảng lại khẽ cựa quậy. Trần Dịch Phong quá hiểu Đình Đình, anh lập tức xác nhận cô đang mất tự nhiên, liếc thấy móng vuốt của Tần Tống đang vắt lên vai cô, anh cúi đầu khẽ cười rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.
Dịch Phong vừa đi khỏi, Tần Tống lập tức thu tay về, trên mặt anh hiện lên một dòng chữ: “Anh đang không vui, em mau dỗ dành anh đi!”
“Em lại muốn đi đâu đó?” Thấy Hàn Đình Đình không những chẳng thèm đếm xỉa đến mình mà còn định đứng lên bỏ di, Tần Tống tức giận kéo cô lại, Đình Đình lảo đảo ngã ngồi lên đầu gối của anh. Cơ hội đến, Tần Tống vội vàng vòng tay khóa chặt cô lại.
“Á…” Hàn Đình Đình vội đẩy Tần Tống ra: “Đừng vậy mà, ở đây bao nhiêu là người…”
“Mọi người ở đây đều biết em là vợ anh!” Vòng tay Tần Tống càng siết chặt.
“Nhưng em muốn đi lấy nước uống.” Tần Tống luôn là tâm điểm của mọi ánh mắt, đôi vợ chồng trẻ lúc này đang ngọt ngào thân mật như ở chốn không người, cả nhà đều nhìn sang cười cười. Hàn Đình Đình cảm thấy trước mặt người lớn mà thân mật thế này thì không phải phép nên cuống cuồng tìm cớ để chuồn.
Tần Tống chẳng thèm để ý, đưa cốc nước táo của anh cho Đình Đình: “Đây!”
“Anh uống rồi mà…”
“Em có uống không?” Tần Tống xấu xa nhéo vào eo Đình Đình, thấp giọng khẽ quát bên tai cô.
Hàn Đình Đình chậm chạp nhận lấy nhấp một ngụm nhỏ, bỗng lực nhéo ở eo đột nhiên tăng mạnh, cô lập tức uống “ực” một ngụm hết luôn nửa cốc.
Trong lòng Tần Tống đang thầm nở hoa. Không biết Trần Dịch Phong đã quay lại từ bao giờ, từ đằng sau ghế sô-pha vươn tay về phía “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh lúc này còn đang chăm chú uống nước táo: “Đình Đình, điện thoại của Tiểu Đổng, nó muốn nói với em vài câu.”
Hàn Đình Đình vội vàng đặt cốc nước xuống rồi nhận lấy điện thoại, sau đó không chút kiêng dè gì, táo tợn chui ra khỏi vòng tay của Tần Tống, chạy tới chỗ yên tĩnh để nói chuyện.
Chỉ là hành động đưa điện thoại hết sức đơn giản, động tác của Trần Dịch Phong cực kỳ thong dong, không nhanh cũng chẳng chậm, đủ để Tần Tống nhìn thấy rõ ràng cái hình nền long lanh trên đó: Trần Dịch Phong ôm một bé gái xinh xắn tầm bảy – tám tuổi, bên cạnh hai bố con là một cô ngốc cười tít cả mắt đang nghiêng đầu vào bé gái, gương mặt bánh bao trắng hồng dường như sắp lên men, ba người họ cứ như một gia đình hạnh phúc vậy, muốn bao nhiêu mỹ mãn thì có bấy nhiêu mỹ mãn… Tần Tống ngồi chỏng chơ một mình trên ghế sô – pha, dòng chữ trên mặt anh bây giờ đã đổi thành: “Tôi muốn ăn thịt người!”
Nghe điện thoại xong, Hàn Đình Đình quay lại tìm Tần Tống khắp nơi mà vẫn chẳng thấy đâu, hỏi thì mọi người bảo là mới thấy anh đi lên tầng, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Đình Đình vội vã chạy lên tầng, nhưng Tần Tống không chịu mở cửa cho cô. Đình Đình gõ cửa suốt năm phút mà Tần vẫn không chịu mở, trong lòng cô cảm thấy không vui: “Vậy em đi đây!”
Nói xong Đình Đình liền quay người đi thật, nhưng côvừa mới quay người thì cánh cửa đã bật ra, Tần Tống hết sức giận dữ đùng đùng nhào ra, nhanh chóng thò tay kéo cô vào phòng.
“Chẳng phải là anh không thèm quan tâm em nữa rồi sao?” Vừa vào phòng Hàn Đình Đình đã giơ tay nhéo mặt Tần Tống, cười nói: “Coi anh kìa! Quỷ nhỏ mọn!”
Tần Tống cắn vào cổ tay cô, anh vẫn còn đang thở phì phì. Đình Đình vuốt ve khuôn mặt anh: “Ngoan nào… Đừng giận nữa!”
“Em nói chuyện với Trần Dịch Phong vui vẻ lắm cơ mà! Còn lo anh giận hay không để làm gì?” Tần Tống lại nắm cổ tay Đình Đình, cắn một miếng không mạnh cũng chẳng nhẹ cho hả giận, cắn xong lại thấy xót xa, vội vàng liếm láp vết răng của mình trên tay cô. Hàn Đình Đình thấy nhột nên rụt tay lại, cười “hi hi”: “Lúc anh và Tần Tang nói chuyện em cũng có giận đâu nào?”
Ý của cô là chuyện dĩ vãng đã qua rồi, tuy cô vẫn còn tình cảm với Trần Dịch Phong, dù sao thì từ bé anh đã luôn đối xử tốt với cô như thế, cô lại thầm thích anh trong một khoảng thời gian dài; nhưng cũng giống như Tần Tang và Tần Tống, cho dù giữa họ là tình thân hay thi thoảng là những hồi ức đẹp thì sớm đã chẳng còn liên quan gì tới tình yêu nữa rồi. Trái tim phụ nữ rất nhỏ bé, chỉ đủ chỗ chứa những buồn – vui – giận – hờn của một người đàn ông mà thôi.
Tần Tống nghe xong lại hoàn toàn không nghĩ vậy, anh thả tay ra, gương mặt lạnh lùng: “Hàn Đình Đình!” Anh còn gọi cả họ và tên của cô ra, rất không khách khí quát lớn: “Lúc trước tôi tâm sự thật lòng với cô không phải để đến bây giờ cô đem ra bắt thóp tôi!”
Hàn Đình Đình nghệt mặt, sao những lời cô nói lại biến thành bắt thóp rồi?
“Em cũng chỉ kể chuyện của Trần Dịch Phong với mình anh, tại sao anh lại đem mấy thứ đó ra làm căn cứ cơ chứ?” Cô không cam tâm đáp lại.
“Tôi cần căn cứ sao? Cô với hắn ta ở trước mặt tôi ngọt ngào phát ngấy lên được, tôi đâu có bị đui!” Tần Tống xù lông: “Cô muốn về làm mẹ kế người ta thì đi đi! Tôi không thèm! Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Anh…” Mắt Hàn Đình Đình đã ngập nước, chỉ nói dăm ba câu thôi mà, ngọt ngào phát ngấy ở đâu ra vậy? Rõ ràng chính anh lúc nào cũng đem những tâm sự tự đáy lòng của cô ra để làm trò cười, cứ một tiếng “mẹ kế” hai tiếng “mẹ kế” khó nghe biết mấy!
Hàn Đình Đình quay đi quệt nước mắt, Tần Tống vẫn chưa nguôi giận: “Còn chưa đi?”
Tần Tống trước giờ cậy thế bắt nạt người khác quen rồi, lúc này ngữ khí của anh cực kỳ nặng nề, Hàn Đình Đình cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, cô gạt nước mắt, bước nhanh ra cửa.
Đình Đình vừa đi đến cửa Tần Tống đã cảm thấy hối hận, anh định đuổi theo nhưng cánh cửa đã đóng sập lại. Anh thẹn quá hóa giận, đấm một cái thật mạnh vào cửa.
Sau lưng vọng tới tiếng động lớn, không biết Tần Tống lại trút giận lên thứ gì rồi.
Hàn Đình Đình chỉ muốn về nhà ngay lập tức… Ở nhà sẽ không có ai đuổi cô đi thế này.
Nhưng bố mẹ nhất định sẽ hỏi chuyện, cô phải trả lời thế nào đây… Bị Tần Tống đuổi đi rồi, vì Trần Dịch Phong ư?
Bố sẽ bị cô chọc giận đến chết mất!
Còn Trần Dịch Phong, anh thấy cô bị Tần Tống đuổi đi sẽ nghĩ thế nào? Cô vừa mới nói với anh rằng mình sống rất tốt.
Đình Đình hết sức đau lòng, cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh gần hành lang. Bỗng có tiếng bước chân từ cầu thang vọng đến, cô vừa ngẩng đầu lên thì Ttần Dịch Phong đã dừng trước mặt.
“Sao lại khóc?” Trần Dịch Phong kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đình Đình: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Hàn Đình Đình dụi dụi mắt, lắc đầu: “Có khóc đâu ạ.”
Trần Dịch Phong nhíu mày, cô có khóc hay không lẽ nào anh không nhìn ra được: “Dưới nhà đang chuẩn bị ăn cơm rồi đấy. Tần Tống đâu?”
Nghe hỏi đến Tần Tống, Đình Đình lại thấy sống mũi cay cay, cô chỉ bừa ra đằng sau, sau đó mặc kệ biểu cảm càng lúc càng lạnh lùng của Trần Dịch Phong, hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh trốn rồi ngồi trên bồn cầu lặng lẽ bưng mặt khóc.
Không biết qua bao lâu, giọng Tần Tang vang lên cùng với tiếng gõ cửa: “Đình Đình? Em đang ở trong đó à?”
“Vâng… “ Hàn Đình Đình ngẩng đầu, cuống quýt lau mặt
“Đến giờ cơm rồi, chỉ còn thiếu mỗi em, bà ngoại bảo chị lên xem thế nào. Em vẫn ổn chứ? Có cần chị vào giúp không?”
Tần Tang hỏi han một cách uyển chuyến.
“Không cần đâu, em đến ngay đây!”
Lúc xuống tầng cả nhà đều quay ra nhìn cô, mắt Đình Đình sưng đỏ hết cả lên không cách nào che giấu được, cô đành cúi gằm mặt bước một mạch tới bên bàn ăn.
Tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, không biết do ai sắp xếp mà chỉ còn trống mỗi vị trí bên cạnh Tần Tống, chắc là chừa lại cho cô. Cô ngồi xuống, không dám ngước nhìn Tần Tống lấy một lần.
Sau khi Trương tư lệnh ra chỉ thị: “Ăn cơm!”, mọi người bắt đầu động đũa. Tần Tống ngần ngừ một lúcc rồi múc cho Đình Đình một bát canh, nhẹ nhàng đẩy sang chỗ cô. Cô không ăn, cũng chẳng thèm nhìn anh. Một lát sau Tần Tống lại vươn tay ra cẩn thận đẩy bát canh sang phía cô, nhưng Đình Đình giận dỗi đưa tay đẩy về.
Tần Tống sững sờ, đôi đũa trong tay đặt “cạch” xuống bàn, anh giật mạnh bát canh về, nước canh bắn tung tóe ra bàn, phần còn lại trong bát anh ngửa cổ tu một hơi hết luôn.
Tiếng động khá lớn, mọi người đều nghe thấy. Trương Phác Ngọc là người đầu tiên lên tiếng: “A Tống, con làm gì thế?”
Trương tư lệnh phu nhân cũng không hài lòng mắng cháu ngoại bảo bối của mình: “Tiểu Lục, con thật là… Còn làm Đình Đình giật mình rồi kìa!”
Trương Phác Ngôn cũng nói: “A Tống, mau múc bát canh khác cho vợ con đi!”
Tần Tống ngang ngược bướng bỉnh quen rồi, thường ngày anh muốn làm gì thì làm, chẳng ai bảo được cả. Tần Tống đặt cái bát xuống bàn, sắp nổi xung thật rồi, nhưng vừa nhìn sang người bên cạnh thì bao nhiêu bực tức trong lòng anh lại dần lắng xuống.
Lúc này, Tần Tang múc một bát canh khác đưa qua. Hàn Đình Đình vốn đang hết sức kiềm chế để không bật khóc, bây giờ khi được mọi người che chở thì hai mắt cô lại bắt đầu đỏ hoe, trong lòng vừa ấm ức vừa tủi thân.
Trần Dịch Phong không hề lên tiếng, nhưng ánh mắt không ngừng dõi theo Đình Đình, dù cô không ngẩng mặt lên nhưng vẫn cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Ăn cơm xong, mọi người tập trung trong phòng khách đón Giáng sinh, đèn chùm trên trần nhà được dịp nghỉ ngơi, ánh đèn trên cây thông Noel cao to tỏa sáng lấp lánh. Dưới gốc cây đặt đầy quà, đám trẻ con đều đang thèm nhỏ dãi, nhưng Tần Tống lúc này mặt mày bí xị, ngồi một góc trên sô-pha bên cạnh gốc cây nên không ai dám lại gần.
Hàn Đình Đình đứng cách Tần Tống rất xa, trong lòng lo lắng nghĩ: Về nhà thì không được rồi, lát nữa vào phòng lại không biết phải đối diện với Tần Tống như thế nào, chi bằng cứ đi ngủ trước, anh thấy cô ở trong phòng chắc sẽ đi tìm phòng khác ngủ thôi.
Thế là Hàn Đình Đình lặng lẽ đi lên tầng. Cô đang nhẹ nhàng khép cửa lại, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy mạnh, cô lùi về phía sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã.
Là Tần Tống, mặt mày xám xịt như lúc nãy, anh lách người qua cánh cửa mới mở được một nửa, sau đó đóng cửa cái “rầm”.
Hàn Đình Đình nhìn Tần Tống đầy uất ức, im lặng chẳng nói chẳng rằng. Hai người cứ trầm ngâm đứng đối diện nhau, cuối cùng anh quyết định mở lời trước: “Anh bảo em đi thì em đi luôn à? Bình thường sao chẳng thấy nghe lời anh thế bao giờ!”
Thấy Đình Đình vẫn không nói gì, Tần Tống lại nổi giận, anh nâng cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên: “Nhìn anh này!”
Nhìn gì chứ… Anh nhướng mày, thái độ hết sức nghiêm túc: “Anh có chỗ nào không bằng Trần Dịch Phong?”
“Em chưa bao giờ so sánh anh với anh ấy.” Đình Đình hất tay Tần Tống ra: “Là tự anh cứ luôn so đo với anh ấy.”
“Lần nào hắn ta xuất hiện thì cả người em đều không bình thường, anh có thể không so đo với hắn ta sao?” Tần Tống càng nói càng thêm tức giận: “Em thích hắn ta bao nhiêu năm như thế, anh có thể không so đo với hắn sao?”
Anh nói ra những lời này với vẻ rất không tự tin, cực kỳ không giống Tần Tống. Trái tim Hàn Đình Đình mềm hẳn ra, mặc dù vẫn còn đang oán trách anh nhưng cũng cảm thấy rất đau lòng.
“A Tống, trước nay anh ấy vẫn luôn chăm sóc em giống như chăm Tiểu Đổng, từ bé đến giờ anh ấy đối với em rất tốt. Giữa em và anh ấy, trừ những suy nghĩ em luôn chôn giấu trong lòng ra thì hoàn toàn không có gì cả, anh ấy cũng không hề hay biết gì. Lẽ nào chỉ vì tình yêu đơn phương của em mà không được qua lại với anh ấy nữa sao?” Đình Đình khẽ nói.
“Điều anh quan tâm không phải là hắn ta! Chỉ cần nghĩ đến việc em kết hôn với anh để sau khi ly hôn được ở cạnh hắn là anh đã muốn bóp chết em rồi!” Cuối cùng thì Tần Tống cũng nghiến răng nghiến lợi nói hết ra những suy nghĩ chân thật nhất, những điều khiến anh mất thể diện nhất.
“Nhưng về sau không phải vậy nữa mà…” Đình Đình lí nhí mới nói được nửa chừng lại đột ngột dừng lại.
Sau đó… Sau đó không phải là hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, cùng nương tựa vào nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn đó sao? Hai người thậm chí còn ôm nhau, hôn nhau, đầu gối tay ấp trong sáng bên nhau, mỗi lần như vậy đều cảm thấy lòng mình rung động, chứ có phải vì Trần Dịch Phong nào đâu?
Tay Tần Tống đặt trên vai Đình Đình từ từ trượt xuống, sau đó anh nắm lấy tay cô, cất giọng buồn bã: “Hôm nay anh đối xử với em thật chẳng ra làm sao cả! Có phải em sẽ không tha thứ cho anh không?”
Đình Đình chỉ lặng lẽ cúi đầu. Tần Tống siết chặt tay cô, trầm ngâm hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Khi chúng ta kết hôn, em chỉ muốn tìm lấy một người để được “qua một lần đò”. Còn anh giữa biết bao lựa chọn lại nhắm trúng em. Lúc đó, anh cứ nghĩ mình chỉ tùy tiện chọn bừa, nhưng sau đó, chúng mình lại hạnh phúc bên nhau… Anh từng nghiêm túc suy nghĩ lại, tại sao giữa bao nhiêu người như vậy mà anh lại chọn đúng em? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng nghĩ ra rồi. Đó không phải do anh tùy tiện chọn bừa, mà anh đã ưng em ngay từ ánh mắt đầu tiên. Khi ấy anh không biết, chỉ cảm thấy em rất phù hợp. Thực ra thì anh đã thích em ngay từ lúc đó rồi chăng? Giữa biết bao nhiêu người như thế, anh lại chỉ thích mỗi mình em. Tần Tang… Bây giờ nghĩ lại anh mới thấy chẳng có gì to tát cả, nếu không phải vì Lý Vĩ Nhiên giành giật với anh thì anh sẽ buông tay nhanh thôi. Hồi đó anh phải có cô ấy cho bằng được không phải vì anh yêu cô ấy mà bởi vì anh quá ngớ ngẩn, chưa cướp được về tay mình thì thấy không cam lòng. Em lại khác… Bây giờ em đã là vợ của anh rồi, nhưng anh còn thấy không cam tâm hơn cả lúc em chưa phải là gì của anh!”
Trước giờ Tần Tống nói chuyện lúc nào cũng hống hách, Đình Đình chưa bao giờ thấy anh xuống nước, khẩn khoản hạ giọng như thế này, cô bỗng thấy rung động mạnh mẽ.
“Bởi vì em không chỉ thích mỗi mình anh, em thích Trần Dịch Phong bao nhiêu năm trời, thậm chí kết hôn với anh cũng là vì hắn ta… Anh thật sự rất khó chịu! Trên thương trường bị hắn ta đè đầu cưỡi cổ đã đủ lắm rồi, người anh yêu nhất còn thích hắn ta lâu hơn thích anh, anh sắp tức chết mất… Thấy hai người thân thiết quá nên anh mới nổi giận đùng đùng như thế. Anh biết anh không tốt, anh xin lỗi!”
Tiểu Lục thiếu của Tần gia, lần đầu tiên trong đời hạ mình trình bày tràng giang đại hải như vậy chỉ để xin lỗi một người.
Ban nãy tất cả mọi người đều chỉ trích anh không đối xử tốt với Hàn Đình Đình, nhưng anh còn hận bản thân mình hơn bất kỳ ai. Nhìn mắt cô đỏ hoe, bộ dạng ủ dột, Tần Tống thật sự chỉ muốn bóp chết chính mình!
Anh tức giận bao nhiêu thì cũng bất an bấy nhiêu.
Tần Tống tự hỏi, trong gần ba mươi năm cuộc đời lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió của mình, chưa từng có ai giống như Hàn Đình Đình, cho dù có bị thất bại biết bao nhiêu lần nhưng vẫn khiến anh muốn ngừng mà không được.
Anh từng cho rằng đó là do “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.” Nhưng nghĩ kỹ lại, có biết bao cô gái còn đẹp hơn cô ấy, còn dịu dàng hơn cô ấy, còn tinh tế hơn cô ấy, vậy mà anh lại chỉ một mực chọn riêng mình cô. Đó căn bản là tiếng sét ái tình, là mối nhân duyên do trời định.
Tay Đình Đình bỗng động đậy, cô khẽ nắm tay anh, mười ngón tay từ từ đan vào nhau.
“Anh dữ dằn với em như vậy, chỉ xin lỗi là xong sao?”
Đình Đình nói thì nói vậy, nhưng biểu cảm đã dịu dàng hơn nhiều. Tần Tống vô cùng phấn chấn: “Vậy em đánh anh đi!” Vừa nói Tần Tống vừa nắm tay Đình Đình đưa lên mặt mình, các ngón tay của cô đang gập lại, lúc quệt lên mặt anh đau điếng, cô kêu “Á” một tiếng.
Tần Tống cuống quýt đưa tay Đình Đình lên miệng thổi: “Không đau, không đau!”
©STENT:
Bộ dạng luống cuống chân tay của Tần Tống lúc này khiến trái tim Đình Đình rung động hơn bất kỳ lúc nào hết.
Đúng thế, Tần Tống trẻ con, tính tình cộc cằn, hay “xù lông”, không biết cách quan tâm, hoàn toàn tương phản với mẫu người trong mộng của Đình Đình.
Nhưng Tần Tống đối với Đình Đình lúc nào cũng thẳng thắn, chân thành, anh bất chấp thể diện để cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, có thể rung động trước anh. Ở bên anh, Đình Đình cảm thấy mình đang được yêu, cô nhận lại được những phản hồi còn ngọt ngào hơn cả tình yêu mà cô đã cho đi.
Đối với một người đã từng trải qua quãng thời gian dài yêu đơn phương lặng thầm không được đáp trả, điều này thật đáng quý biết bao!
“Bà xã!” Anh hôn ngón tay cô, lại khẽ vuốt ve một cách đáng thương: “Anh thật sự biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa…”
Hàn Đình Đình rút tay về, nhìn Tần Tống: “Tính anh nóng nảy bất thường, làm sao em biết được lần sau anh thấy chướng mắt liệu có lại chỉ tay đuổi em đi nữa hay không?”
Tần Tống cuống cuồng giơ tay lên thề thốt: “Anh xin thề…”
“Đừng!” Hàn Đình Đình sợ Tần Tống không kiêng kị gì lại buông lời thề độc liền vội vàng ngăn lại: “Anh nhớ là được rồi. A Tống, thực ra em cũng đã quen với việc anh nổi nóng với em rồi, chỉ cần đừng quá đáng là được. Chiều nay anh hung dữ đuổi em đi, dường như không muốn nhìn thấy em thêm một giây phút nào nữa khiến em rất đau lòng.”
“Kỳ thực lời vừa nói ra anh đã cảm thấy hối hận rồi… Anh định giữ em lại nhưng em chạy nhanh quá! Anh không hề muốn đuổi em đi, sao anh có thể để em đi được chứ…” Tần Tống kéo Đình Đình vào lòng: “Bà xã, sau này anh tuyệt đối không bao giờ bảo em đi nữa, dù anh có giận dữ nổi khùng đến mức nào cũng sẽ không bao giờ đối xử với em như hôm nay, anh thề đó!”
Tần Tống quả là một đứa trẻ ngoan rất biết giữ lời. Trong rất nhiều năm về sau, số lần anh cáu giận nhiều không đếm xuể, thi thoảng cũng nổi cơn tam bành với cô: “Em…”
“Làm sao?” Cô sụt sùi.
“Em…không được đi đâu cả!” Anh vò đầu bứt tóc, uất ức bỏ ra ngoài: “Anh đi!”
***
Thấy Tần Tống thành khẩn như vậy, Hàn Đình Đình bật cười: “Anh cũng không bao giờ được nói “mẹ kế” gì gì đó nữa, em không thích anh nói như vậy đâu!”
“Ừ, không nói!”
“Không được cãi nhau với em vì Trần Dịch Phong nữa, đàn ông không được hẹp hòi như thế!”
“…Được!”
“Không được… ưm, ưm ưm ưm…” Thấy cô vênh mặt lên, cái miệng nhỏ xinh khi hé khi mở, mồm miệng Tần Tống khô khốc, anh không nhịn nổi, cúi đầu khóa chặt đôi môi ấy lại, mút thật mạnh rồi dịu dàng cuốn lấy cái lưỡi của cô. Anh cố ý khoe mẽ kỹ thuật, nhẹ nhàng mơn trớn, chưa được bao lâu Đình Đình đã mềm nhũn trong lòng anh…
Tần Tống hít sâu một hơi, siết chặt tay lại bế Đình Đình đi vào phòng ngủ phía trong, cô rên khẽ, toàn thân mềm mại vùi sâu vào lòng anh…
“Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người “đứng hình”, Tần Tống nhăn nhó, trầm giọng hỏi một cách đầy bất mãn: “Ai?”
Ngoài cửa vang lên tiếng Trương tư lệnh phu nhân: “A Tống, là bà ngoại.”
Hàn Đình Đình lập tức bừng tỉnh, đánh vào người Tần Tống một cái, vội vàng nhảy khỏi lòng anh rồi ôm gương mặt đỏ bừng chạy thẳng vào phòng ngủ, còn tiện tay khóa cửa lại nữa.
Tần Tống bực bội đấm vào tường, lúc mở cửa cho bà ngoại vẫn giữ nguyên nét mặt khó coi đó, Trương tư lệnh phu nhân thấy vậy vô cùng lo lắng, cẩn thận ngó vào trong phòng rồi kéo anh ra ngoài hành lang nói chuyện: “Vẫn chưa làm lành à?”
“Chuyện gì ạ?” Tần Tống nhíu mày, khó chịu làu bàu.
“Thằng nhóc chết tiệt này! Chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi!” Trương tư lệnh phu nhân véo mạnh vào người cháu ngoại bảo bối: “Đình Đình ngoan ngoãn biết bao! Còn dám làm cho nó buồn nữa mọi người sẽ không tha cho cháu đâu! Cháu xem vẻ mặt của bố cháu lúc đó đấy!”
“Bà ngoại…”
“Ông ngoại bảo bà lên nói với cháu… Đừng cho rằng gia thế người ta không bằng mình mà cháu có thể tùy tiện thích làm gì thì làm nhé! Lúc ông nội Đình Đình theo ông cháu vượt qua mưa bom bão đạn, còn chưa biết cháu đang ở chốn nào đâu! Hôm nay có khách nên không tính toán với cháu, nhưng lần sau mà còn bắt nạt vợ như vậy nữa, ông ấy sẽ lấy roi đánh cho cháu phải khóc luôn đấy!”
“Cháu biết rồi, biết rồi…” Tần Tống không đủ kiên nhẫn để nghe giáo huấn: “Chúng cháu phải nghỉ ngơi rồi, bà mau đi đi ạ!”
Trương tư lệnh phu nhân cười cười đánh cháu ngoại một cái, đưa bộ đồ vệ sinh cá nhân trong tay cho Tần Tống: “Cháu cứ dùng bộ cũ đi, bà đã sắp sẵn cho cháu rồi đấy, bộ mới này thì đưa cho Đình Đình! Vào trong nhớ chịu khó dỗ dành nó, cái tính khí cục cằn này của cháu bắt con gái nhà người ta chạy theo cũng chẳng dễ dàng gì!”
Tần Tống bị giáo huấn một hồi, buồn bực quay về phòng. Hàn Đình Đình đang định đi đánh răng rửa mặt, cô đẩy cửa phòng tắm thò nửa người ra ngoài, thấy đồ trên tay anh liền cười vui vẻ: “Cho em đó hả?”
“Của anh!” Tần Tống tét vào cánh tay đang vươn tới của Đình Đình rồi kéo cô vào trong, chỉ chỉ bộ đồ vệ sinh cá nhân anh vẫn dùng khi ở nhà: “Em dùng cái này đi!”
Hàn Đình Đình cầm chiếc bàn chải điện màu xanh nam tính lên, ngạc nhiên hỏi: “Đây là… của anh phải không?”
Tần Tống “Ừ” một tiếng, giọng nói đầy vẻ uy hiếp, Đình Đình câm nín, rửa qua loa rồi bóp kem đánh răng lên, lặng lẽ đưa vào miệng.
Tần Tống đã thấy thoải mái hơn nhiều, anh bóc bàn chải mới màu hồng ra, trên cổ còn vắt một cái khăn mặt màu hồng, sau đó chen chúc một chỗ với cô, cùng nhau đánh răng hết sức thân mật…
Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống.
Chăn rất ấm, trong lúc nghe Tần Tống kể chuyện năm mười hai tuổi đánh gãy chân tên nhóc nhà Ngô tướng quân ở sát vách, Đình Đình cũng chìm luôn vào giấc ngủ. Cả ngày hôm nay cô phải ứng phó với bao nhiêu người, vừa căng thẳng lại vừa mệt mỏi, đến lúc nghe anh thì thầm kể chuyện, cơn buồn ngủ ập đến lúc nào không hay.
Một tay anh bị cô chiếm dụng làm gối, anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, tay còn lại vô thức vuốt tóc cô, rồi lại dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt gò má và vành tai cô…
Thật tốt! Cuối cùng thì kiếp này anh cũng gặp được một người để che chở, có thể an lành ngủ trong lòng anh mỗi đêm.
Đèn trên tường tỏa ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, Đình Đình nằm nghiêng trên giường, đường nét thanh mảnh xinh đẹp của cô khiến trái tim Tần Tống tan chảy.
Bức hình nền điện thoại của Trần Dịch Phong lại hiện lên trong đầu khiến anh mất kiểm soát. Tần Tống cực kỳ ghen tị, anh và Đình Đình còn chưa bao giờ chụp hình thân mật như thế… Nghĩ vậy, Tần Tống liền với tay lấy chiếc di động để trên tủ đầu giường.
Âm thanh và đèn flash đều đã tắt, góc độ cũng được chọn xong xuôi, anh cúi sát vào người cô, mặt đối mặt với Đình Đình. Sắp xếp đâu vào đấy rồi, anh cố nén lại nụ cười đang không ngừng nở rộ trên môi. Vào lúc ngón tay anh chuẩn bị nhấn nút chụp thì cô đột ngột mở mắt.
Anh vừa động đậy cô đã tỉnh giấc, vạt áo của anh cứ quệt trái quệt phải trên mặt cô, khoang mũi nóng hôi hổi của cô tràn ngập mùi hương của anh, nhịp tim của Đình Đình đập càng lúc càng nhanh hơn. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt anh kề sát, cô lấy hết can đảm rướn người về phía trước, đôi môi chu lên in dấu trên môi anh.
Tần Tống thẫn thờ.
Mặt Đình Đình đỏ bừng, cô dứt khoát há miệng cắn vào môi anh, sau lại lo lắng cắn mạnh quá nên chuyển sang mút mát. Động tác của cô nhẹ nhàng, chậm rãi, Tần Tống cảm thấy đôi môi nóng hổi của cô dường như đang gặm nhấm anh… Gặm nhấm anh… Gặm nhấm đến mức khiến cho máu trong cơ thể anh đều dồn hết xuống bụng… Ầm!
“Á…” Một bóng đen rơi phịch xuống, trước mắt Hàn Đình Đình bỗng chốc tối sầm, cơn đau đột ngột khiến cô kêu lớn.
Anh kích động muốn ép người cô xuống, nhưng lại quên mất rằng một tay mình đang giơ cao điện thoại, anh vừa mới thả tay ra chiếc điện thoại liền rơi xuống. Còn cô vì rướn lên để hôn anh nên cả người đang dồn về phía anh, chiếc điện thoại rơi ngay xuống mặt Đình Đình, cô đau đến mức kêu thất thanh.
Trong đầu Tần Tống nổ “ầm” một tiếng, anh lật đật ngồi dậy: “Bà xã!” Di động của anh là loại được đặc chế riêng nên nặng hơn những chiếc điện thoại dành cho nam giới thông thường.
Hàn Đình Đình ôm một bên mặt, cả người co lại. Trong lòng Tần Tống nóng như lửa đốt, anh ôm lấy cô, kéo tay cô ta để nhìn, mắt cô nhắm chặt, nước mắt chảy đầm đìa.
“Anh đi gọi bác sĩ!” Tần Tống buông Đình Đình ra, cuống quýt nhảy xuống giường.
“ A Tống.. ” Cô giơ tay kéo anh lại.
“Hả?” Anh lập tức quay đầu.
“Không sao… Rơi trúng gò má, không đụng đến mắt, không sao đâu!” Cô đã “thích nghi” với cơn đau đột ngột ban nãy, cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Tần Tống cẩn thận xem xét chỗ bị thương trên mặt Đình Đình, phần xương gò má lúc này đỏ ửng, hơi hơi sưng lên, những chỗ khác không bị ảnh hưởng. Tần Tống nhổm dậy, lại bị Đình Đình kéo xuống: “Đừng đi nữa, đã nửa đêm rồi!” “Anh đi lấy ít đá chườm cho em, nếu không ngày mai sẽ sung vù lên mất!” Tần Tống hết sức đau lòng, nhíu mày: “Em đừng động đậy, anh sẽ quay lại ngay!”
Hàn Đình Đình rầu rĩ, hít một hơi rồi lại nằm xuống. Tần Tống đi xuống nhà lấy túi chườm, cẩn thận chườm nhẹ lên mặt cô, rồi lại trèo lên giường, nằm xuống cạnh cô.
Lần này cả hai người hết sức biết điều ôm nhau nằm yên.
Tần Tống sợ mặt Đình Đình bị túi chườm đè lên ngủ không ngon nên ôm lấy cô từ đằng sau, tay anh nâng bọc đá, chỉ chừa ra một góc đủ chườm lên chỗ bị đau trên gò má cô
Đình Đình tựa sát vào người Tần Tống: “Được rồi mà… Anh thả tay ra đi, không sao nữa rồi…”
“Em cứ ngủ đi…” Anh đắp lại chăn ở sau lưng Đình Đình thật cẩn thận, cúi đầu khẽ hôn lên tai cô: “Ngoan nào…”
Hàn Đình Đình buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nữa, mơ màng “Ừm” một tiếng, trên mặt cô lành lạnh nhưng trong lòng lại cực kỳ ấm áp, chỉ một lát sau cô đã chìm vào cõi mộng.
Sáng hôm sau khi Đình Đình tỉnh giấc, Tần Tống vẫn giữ nguyên tư thế tối qua, duỗi tay nằm nghiêng người ngủ rất ngon. Túi chườm đã hết lạnh, rơi xuống cạnh gối, cô nhặt lên rồi đặt trên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng xỏ dép, rón rén đi vào phòng tắm.
Nhờ được anh chườm đá hết sức cẩn thận nên vết thương tối qua không bị sưng lên, chỉ có điều gò má cô đã đổi sang màu xanh tím, nhìn giống như bị người ta đấm vậy. Nhớ lại chuyện tối qua anh xót xa ôm cô vào lòng, chiều chuộng dỗ dành cô “ngoan nào”, Đình Đình không kìm được khẽ nở nụ cười trong gương.
Sau khi phủ một lớp trang điểm nhẹ lên mặt thấy vẫn không giấu được vết thâm tím, bình thường Đình Đình lại không dùng kem che khuyết điểm, cô nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định sang mượn Tần Tang. Ai ngờ cô vừa mới đẩy cửa ra đã gặp ngay Trần Dịch Phong đúng lúc đi ngang qua. Anh là khách quý nên tối qua được xếp phòng ở tầng hai.
“Chào em!” Anh tươi cười, bước lại gần cô.
Hàn Đình Đình biết lần này không hay rồi, quay người định trốn nhưng bị anh gọi giật lại. Ánh mắt Trần Dịch Phong thoáng lia tới vết thương trên mặt cô rồi chuyển thành chấn động: “Chuyện gì thế này?” Anh sa sầm mặt mày: “Ai làm? Là Tần Tống?”
“Không phải!” Mỗi khi Hàn Đình Đình căng thẳng thì cứ y như gà mắc tóc, chỉ biết xua xua tay: “Anh… anh ấy… không phải cố ý…”
Trần Dịch Phong nhìn biểu hiện hoảng loạn của Đình Đình, lại nhìn gương mặt trang điểm không giống thường ngày của cô, rồi cả vết thương không thể che giấu bên dưới lớp phấn kia, anh đột nhiên mỉm cười.
Nhưng nụ cười đó khiến cho người ta sợ đến phát run.
“Hắn dám đánh em?” Giọng anh chậm rãi mà vô cùng nguy hiểm.
Không cho Hàn Đình Đình cơ hội giải thích thêm bất kỳ điều gì, anh khẽ đẩy cô ra, đạp cửa phòng Tần Tống, rồi hùng hổ xông vào.
Tần Tống nghe thấy tiếng động dữ dội, lười nhác vịn người bước ra từ phòng ngủ, đôi mắt vẫn còn đang mơ màng bỗng thấy Trần Dịch Phong xuất hiện giữa phòng anh khiến anh giật bắn mình.
Gương mặt Trần Dịch Phong giống như núi băng lạnh lẽo, anh mím chặt môi, cười lạnh: “Cậu đánh cô ấy?”
Tần Tống trợn mắt: “Anh bị điên à?” Anh không thèm để ý đến Trần Dịch Phong, bước về phía phòng tắm, Trần Dịch Phong giơ tay định kéo Tần Tông lại hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Tần Tống là ai nào? Sao anh có thể dung túng cho tình địch ngông nghênh khiêu chiến trên địa bàn của mình như thế cơ chứ? Trần Dịch Phong vươn tay qua, Tần Tống chẳng buồn né tránh, anh xoay người, nhắm thẳng mặt Trần Dịch Phong giáng một cứ đấm thật mạnh.
Trần Dịch Phong không ngờ Tần Tống lại đột ngột động thủ, nên lãnh trọn cả cú đấm nặng nề. Trong chốc lát, miệng anh nồng nặc mùi máu tanh, anh chậm rãi xoay mặt lại, nụ cười càng lạnh lẽo hơn.
Vẫn còn cười được à? Giỏi lắm… Tần Tống nhướng mày, không suy nghĩ nhiều, lại dữ dội tung một nắm đấm khác tới.
Mọi việc diễn ra sau đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát…
Tần Tống từ bé đến lớn chuyên bày đủ trò chọc phá, đã gây nên bao chuyện thị phi, anh chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại thích nhất là đánh lộn. Còn Trần Dịch Phong xuất thân trong gia đình binh chủng đặc công, vật lộn đấm đá chính là sở trường của anh, tung chiêu nào là chết chiêu nấy. Hai người hùng hổ lao vào nhau, bất kỳ thứ gì mà họ vớ được cũng đều được trưng dụng làm vũ khí cả, đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, cả hai không từ bất cứ thủ đoạn nào. Lúc Hàn Đình Dình cùng đội trợ giúp đẩy cửa ra, cả căn phòng gần như đã bị phá hủy.
Khi cánh cửa bật mở, Tần Tống đang xách cái ghế lên ném về phía Trần Dịch Phong, nhưng bị Trần Dịch Phong nhanh nhẹn tung một cước trúng vào cổ tay, tay anh chệch hướng, cái ghế bay về phía nhóm người đang túm tụm ngoài cửa. Hàn Đình Đình nóng lòng xông lên trước, suýt chút nữa thì bị cái ghế bay thẳng vào mặt. May mà có Lý Vi Nhiên nhanh tay nhanh mắt đứng ngay cạnh cô, anh kịp kéo cô né qua một bên, chiếc ghế sượt qua cánh tay cô bay thẳng ra ngoài, vượt qua lan can rồi lao xuống lầu, va phải chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, sau đó kẹt luôn vào cái móc trên đó.
Chùm đèn thủy tinh cực lớn bị vỡ làm đôi, những mảnh thủy tinh vụn như thác nước từ trên tầng hai rào rào trút xuống, nhưng người đang bận rộn chuẩn bị bữa điểm tâm sáng ở dưới tầng ôm đầu ngồi thụp xuống la hét, trong chốc lát toàn bộ nhà họ Trương vô cùng hỗn loạn.
Lý Vi Nhiên nhiều lần có ý ôm đầu xông vào, nhưng không ngăn được phong ba bão táp ở bên trong, lại bị đẩy ra ngoài. Đám lính cần vụ trong nhà lại càng bất lực. Cuối cùng, một nhóm lính gác chạy đến, cả đội cùng xông vào mới miễn cưỡng tách được con hai người đang điên cuồng vật lộn ấy ra.
Cảnh tượng trong căn phòng lúc này giống như vừa bị càn quét, ngay cả cửa sổ chạm trổ hoa văn tinh xảo cũng bị đập nát, khắp nơi đều là mảnh vỡ và tàn tích, không còn nhìn ra hình dạng thiết kế ban đầu nữa.
Trần Dịch Phong khẽ thở dốc, đứng tại chỗ chỉnh lại ống tay áo đã bị xắn lên cao. Ngoài hai cú đấm bất ngờ vào mặt lúc ban đầu ra, hình như anh không còn thương tích nào khác
Gương mặt điển trai của Tần Tống cũng bị thương, cổ tay sưng lên một cục rất to. Trương tư lệnh phu nhân hoảng sợ, không ngừng nhắc nhở Lý Vi Nhiên lúc này đang nắm lấy tay Tần Tống: “Tiểu Ngũ, cháu nhẹ tay thôi! Cẩn thận kẻo làm nó đau kìa!”
Trương tư lệnh chậm rãi bước vào, chắp hai tay sau lưng đứng lẫn trong đám người đang nhốn nháo, đanh mặt hỏi: “Ai động thủ trước?”
Tần Tống nhận lấy chiếc khăn mặt, lau vết máu bên khóe miệng, vẫn hết sức ngang ngạnh hống hách: “Cháu!”
Trần Dịch Phong nhìn anh chằm chằm, cười lạnh lùng, đằng hắng một tiếng như muốn nói gì đó, Hàn Đình Đình lật đật chạy lên kéo tay anh: “Thật sự không phải…
“… Á….” Tần Tống đột nhiên ôm lấy cánh tay mới tháo bột cách đây không lâu, mặt nhăn mày nhó cúi gập người xuống, dọa cho mọi người sợ hãi, vội vàng chạy đến đỡ anh. Tần Tống nhân cơ hội cắn vành tai Hàn Đình Đình, gấp gáp thì thầm vào tai cô: “Đừng nói gì cả… Em tiễn hắn ta về đi!”
Tần Tống trước nay luôn là cục cưng của cả nhà, giờ lại ẩu đả rồi bị thương ngay trong nhà, người nhà họ Trương mặc dù trước mặt không tiện nói ra, nhưng thực chất trong lòng ai cũng cảm thấy xót thương vô cùng. Nếu như hai người đàn ông này chỉ đơn thuần là vì tranh chấp trên thương trường mà đánh nhau thì chẳng nói làm gì, chứ nếu để mọi người biết lí do thì sau này cô thật khó ăn khó nói với mọi người trong gia đình, tin này mà truyền đến tai bố cô thì lại càng đại loạn hơn nữa.
Thấy thái độ của Tần Tống, Trần Dịch Phong cũng lập tức nghĩ tới điểm này, anh không nói thêm nữa mà hướng về phía Trương tư lệnh xin lỗi: “Hôm nay quả thực quá thất lễ rồi, hôm khác cháu nhất định sẽ đến nhà chịu tội!”
Trương tư lệnh vỗ vai anh, không nói lời nào.
Trương Phác Ngôn và Trương Phác Ngọc lúc này cuống quýt đưa bác sĩ tới, nhào ngay tới bên Tần Tống vẫn đang giả vờ đau đớn. Hàn Đình Đình nhân lúc hỗn loạn đẩy Trần Dịch Phong ra ngoài. Hôm qua trước mặt mọi người Trần Dịch Phong nhận Hàn Đình Đình là người quen cũ nên lúc này thấy cô tiễn anh, người nhà Tần Tống không hề cảm thấy có điều gì bất thường, ngược lại còn thầm khen cô con dâu biết điều.
Đến bãi đỗ xe, Đình Đình nhảy lên xe Tần Tống, quay đầu xe một cách thành thạo, lúc chạy đến bên Trần Dịch Phong động tác phanh xe cũng rất chuẩn xác. Cô hạ cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với anh: “Mau lên xe đi, em đưa anh ra ngoài!”
Đốt ngón tay phải của Trần Dịch Phong đã bị gãy khớp, sưng lên rất to, bên ngoài quấn bừa một chiếc khăn mặt, anh dùng tay trái mở cửa xe, sau khi đã yên vị cứ nhìn cô cười mãi.
Hàn Đình Đình bị anh nhìn đến mức phát ngượng: “Sao thế?”
“Từ khi nào lại dám tự lái xe thế này?” Trần Dịch Phong nhìn cô thành thục bẻ tay lái, nhớ lại lúc trước khi anh cầm tay cô chỉ dạy mà cô vẫn cực kỳ hoảng loạn, trong lòng thầm cảm thán: Đúng là sống ở đời khó nói trước được điều gì!
“À… Bởi vì cách đây ít lâu tay của Tần Tống bị thương nên em buộc phải lái thôi.” Hàn Đình Đình cười ngượng nghịu: “Thật ra em đã tông hỏng không biết là mấy chiếc xe của anh ấy rồi.”
Trần Dịch Phong trầm ngâm, ánh mắt xa xăm: “Biết vậy hồi đó tôi đã chẳng mất công kèm cặp cho em làm gì!”
Nụ cười dịu dàng của anh phảng phất chút tiếc nuối khiến người ta cảm thấy dường như anh đang cố che đậy nỗi buồn thương ẩn giấu trong lòng mình.
Mà kỳ thực, trong lòng Hàn Đình Đình cũng đang thầm nghĩ: Trong suốt quãng thời gian dài mà cho đến cuối cùng hai người vẫn để vuột mất đó, anh luôn là người chi phối tất cả mọi thứ, chỉ cần thấy anh cười cô cũng sẽ vui vẻ, từng quãng ngắt nghỉ trong mỗi lời anh nói đều có thể khiến cô trằn trọc cả đêm, vò đầu suy nghĩ. Tất cả mọi sự dịu dàng tiếc nuối hay bi thương từ trước tới nay đều thuộc về cô, nếu như anh thật sự bị che giấu điều gì đó thì thứ duy nhất có khả năng chính là tình cảm hết sức cẩn thận tỉ mỉ và toàn tâm toàn ý của cô.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trần Dịch Phong và Tần Tống chính là ở chỗ: Phần lớn thời gian giữa cô và Tần Tống, hai bên đều có tác động lẫn nhau, cùng chơi đùa hay gây gổ, cãi cọ hoặc là dựa dẫm vào nhau. Còn với Trần Dịch Phong, cô mãi mãi chỉ có thể lặng lẽ ngước nhìn, cũng vĩnh viễn không thể cùng sánh vai bên anh được.
Vì thế, mặc cho anh có dày công dạy dỗ thế nào, cô cũng không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi để là chính mình, còn Tần Tống lại dùng mấy chiếc chìa khóa xe, nhẹ nhàng mà triệt để dạy cho cô cách sống độc lập.
Bây giờ nói ra những điều này có lẽ là hơi vô tình hoặc cũng có thể là có chút vong ân phụ nghĩa, nhưng Đình Đình thật sự cảm thấy may mắn vì trước đây cô chỉ thầm yêu Trần Dịch Phong, nên hiện tại mới có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có thể xem anh như một người anh láng giềng đã dõi theo suốt quá trình trưởng thành của cô, giống như người thân thích ruột thịt, không cần biết đúng sai phải trái, cứ luôn lặng lẽ bảo vệ cô.
“Tập trung lái xe!” Anh đột ngột lên tiếng.
Hàn Đình Đình khẽ “Vâng” một tiếng. Anh nhìn lướt qua cô một cái rồi bật cười: “Lo cho Tần Tống à?”
Cô không hề phủ nhận: ‘Tay anh ấy bị thương, mới tháo bột tuần trước thôi.”
“Vậy sao?” Dịch Phong ấn vào vết thương đã sưng khá to trên mặt: “Sao tôi lại không thấy thế nhỉ?” Anh gỡ chiếc khăn mặt trên tay ra, ngón tay anh đã sưng đến mức không nắm lại được.
Đình Đình thấy vậy lo lắng hỏi: “Có cần đến bệnh viện khám xem thế nào không?”
“Chuyện vặt! Em đó…” Anh chỉ vào vết bầm trên gò má cô: “Nếu cảm thấy mắt mờ không nhìn rõ đường thì phải nói ngay đấy nhé!”
Thế là Hàn Đình Đình thuật lại từ đầu tới cuối câu chuyện hồi tối cho Trần Dịch Phong nghe, dĩ nhiên là cô không nhắc đến nguyên do tại sao Tần Tống lại muốn chụp ảnh. Nhưng Trần Dịch Phong vừa nghe đã đoán ra ngay, lãnh đạm buông một câu: “Tần Tiểu Lục còn ấu trĩ hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa!”
“… Anh ấy rất tốt!” Đình Đình nhỏ giọng phản đối: “Hơn nữa anh còn chưa nghe em nói rõ ràng đã động thủ rồi…” Về điểm này thì anh còn bốc đồng hơn cả Tần Tống nữa ấy chứ…
Trần Dịch Phong nhắm mắt lại, tay vắt lên trán, thở dài: “Con gái đúng là con của người ta mà… Tôi thật sự rất lo lắng, sau này Tiểu Đổng của chúng ta có người yêu, lỡ mà nó cũng giống như em bây giờ, chắc tôi chết vì uất ức mất thôi!”
Cô nhịn không được cười: “Vốn dĩ là do anh đã hiểu lầm Tần Tống mà.”
“Chẳng sao cả! Dù sao thì tôi cũng muốn đánh cậu ta từ lâu rồi!” Anh dứt khoát nhắm chặt mắt nghỉ ngơi, nhàn nhã đáp lời.
“Bởi vì em ư?” Cô đột nhiên hỏi nhỏ.
Anh mở mắt, nhìn cô một cái, không rõ là có ý gì, rồi tại nhắm chặt hai mắt: “Tập trung lái xe!” Anh bình thản nói.