"Anh Thần, anh thấy em makeup như vậy có đẹp không?" Nhạc Hi ôm eo Đỗ Bắc Thần, chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Đẹp." Đỗ Bắc Thần nói. Nhưng thực ra hắn không thích cậu makeup như vậy, bởi vì quá xinh đẹp sẽ dễ dàng bị người khác mơ ước. Có điều Nhạc Hi lại thích ăn mặc và trang điểm thật xinh đẹp. Vậy nên hắn chỉ có thể chiều theo sở thích của cậu, mua cho cậu đủ loại quần áo, túi xách, giày dép, đồ makeup và mỹ phẩm dưỡng da. Dù sao chỉ cần cậu vui vẻ là được.
"Vậy anh thấy em mặc váy này đẹp hay váy kia đẹp hơn." Nhạc Hi cầm hai cái váy cho Đỗ Bắc Thần xem.
"Ở thành phố G mặc váy có bị lạnh không?" Đỗ Bắc Thần lo lắng lấy điện thoại ra kiểm tra dự báo thời tiết. Sắp tới tháng mười một rồi nên một số nơi đã bắt đầu trở lạnh. Nhưng cũng may nhiệt độ ở thành phố G chưa xuống thấp lắm, nếu mặc váy dài thì vẫn được.
"Không lạnh đâu, anh mau chọn giúp em đi." Nhạc Hi cầm tay Đỗ Bắc Thần làm nũng.
"Cái kia đẹp." Thấy Nhạc Hi làm nũng, Đỗ Bắc Thần hết cách đành phải chọn một cái theo ý cậu
Chọn váy xong, Nhạc Hi lại bắt đầu băn khoăn không biết nên phối với giày gì.
Cuối cùng cũng chọn lựa xong, hai người ra khỏi nhà trực tiếp bắt taxi đi tới sân bay. Chuẩn bị về nhà mẹ Nhạc Hi để ăn mừng lễ Quốc Khánh.
Do có rất nhiều người đi du lịch vào dịp lễ này, nên vì tránh đông đúc, bọn họ cố ý đi sớm trước hai ngày.
Trên máy bay không có việc gì làm, Nhạc Hi đơn giản dựa vào vai Đỗ Bắc Thần nhắm mắt ngủ.
Ngủ thẳng một giấc cho đến khi máy bay hạ cánh.
Vừa xuống máy bay, Đỗ Bắc Thần đã cảm nhận rõ được sự chênh lệch nhiệt độ giữa thành phố G và thành phố C. Hắn nhanh chóng cởi áo khoác ra mặc lên người Nhạc Hi rồi nắm tay cậu đi lấy hành lý.
Nhạc Nhã, mẹ của Nhạc Hi. Bà đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài sân bay.
Lúc Nhạc Hi còn nhỏ, ba mẹ cậu đã ly hôn. Bà giành được quyền nuôi dưỡng cậu. Sau khi ly hôn, người phụ nữ kiên cường này đã nhanh chóng đổi họ của con trai sang họ của mình.
"Mẹ à, đây là bạn trai con. Người mà mẹ luôn muốn gặp nè." Nhạc Hi ôm cánh tay Đỗ Bắc Thần, cười nói với Nhạc Nhã.
"Con chào mẹ." Đỗ Bắc Thần mỉm cười lễ phép chào bà.
"Nhìn con bên ngoài còn đẹp trai hơn. Sao con may mắn tìm được hay vậy?" Nhạc Nhã cười trêu chọc con trai cưng.
"Có thể gặp được Nhạc Nhạc mới là may mắn của con." Đỗ Bắc Thần nở nụ cười.
"Hứ!!!" Nhạc Hi nói to: "Mẹ nghe thấy chưa."
"Được rồi, mau lên xe đi, tối nay các con muốn ăn gì?" Nhạc Nhã cười hỏi
Hai người bọn họ ăn cơm trưa xong mới chuẩn bị xuất phát, chuyến bay tốn hơn ba tiếng đồng hồ, tới nơi đã là năm giờ rưỡi chiều. Hiện tại đúng là sắp tới giờ cơm tối.
Đỗ Bắc Thần mở cửa xe ra chờ Nhạc Hi vào rồi đóng lại, sau đó hắn vòng qua đi đến chỗ ngồi cạnh cậu.
Trên đường đi Nhạc Hi hào hứng kể tên rất nhiều món ăn, tất cả đều là món ăn địa phương nổi tiếng ở thành phố G.
Nhạc Nhã chở bọn họ đến một nhà hàng nổi tiếng chuyên phục vụ những món ăn địa phương.
Sau khi ăn uống no nê xong thì họ cùng nhau về nhà.
Nhạc Nhã sống một mình trong căn biệt thự nhỏ ba tầng, ngày thường phòng ngủ đều trống. Chỉ khi Nhạc Hi và Đỗ Bắc Thần đến căn nhà mới có không khí ấm cúng của gia đình.
Nhạc Hi chạy lên phòng của mình. Đỗ Bắc Thần thì kéo theo vali đi theo Nhạc Nhã vào nhà.
"Anh ơi! Mau lên lầu ba." Trên lầu truyền đến tiếng của Nhạc Hi.
Vì thế, Đỗ Bắc Thần lại chịu thương chịu khó xách vali lên tầng ba.
Nhạc Hi tháo trang sức trên người ra rồi bắt đầu tẩy trang. Đỗ Bắc Thần ngồi bên cạnh nhìn cậu say đắm.
"Anh Thần thấy em đẹp hông." Nhạc Hi đá lông nheo với Đỗ Bắc Thần. Cậu chỉ mới tẩy trang được một nửa, nửa bên còn lại vẫn còn makeup nên lúc đá lông nheo nhìn có hơi buồn cười.
Đỗ Bắc Thần nghiêm túc gật đầu: "Đẹp."
Thấy Nhạc Hi sắp tẩy trang xong, Đỗ Bắc Thần mở vali ra tìm một bộ đồ ngủ cho cậu.
Nhạc Hi tẩy trang xong, cầm quần áo Đỗ Bắc Thần đã chuẩn bị sẵn đi tắm rửa.
Lo Nhạc Hi tắm xong sẽ khát, Đỗ Bắc Thần đi xuống dưới lầu rót cho cậu một ly nước.
"Sao con nuông chiều nó quá vậy?" Bà phát hiện từ lúc ở sân bay cho đến lúc đi ăn rồi về tới nhà, cả hành trình con trai bà chỉ ăn không ngồi rồi, mọi việc đều do chàng trai này chăm lo hết.
Đỗ Bắc Thần nghe vậy chỉ có thể ngượng ngùng cười.
"Con đừng chiều nó quá, mốt nó hư người chịu thiệt cũng là con." Nhạc Nhã nghiêm túc nói. Bà quá hiểu rõ con trai mình, càng cưng chiều sẽ càng sinh hư.
"Em ấy có sinh hư thì con cũng chịu được. Nhưng Nhạc Nhạc lại rất tốt, con rất yêu em ấy." Đỗ Bắc Thần nghiêm túc nói. "Mẹ, con đi lên trước. Hôm nay làm phiền mẹ rồi."
"Toàn là người một nhà, nói làm phiền gì chứ." Nhạc Nhã mỉm cười. "Con và Nhạc Nhạc hạnh phúc là mẹ yên tâm rồi."
"Tụi con sẽ hạnh phúc." Đỗ Bắc Thần cười nói.
Nhạc Hi vừa ra khỏi phòng tắm, Đỗ Bắc Thần đã cầm ly nước uống một hớp rồi đi tới ôm eo cậu, hôn lên.
Đột nhiên không kịp đề phòng bị truyền cho một hớp nước, Nhạc Hi đẩy đẩy Đỗ Bắc Thần ra: "Anh làm gì vậy?"
"Anh sợ em khát nước nên đút cho em uống." Đỗ Bắc Thần ôm cậu, cười nói.
"Có một loại khát nữa là anh Thần vừa thấy em đã thèm khát thì đúng hơn." Nhạc Hi lại bắt đầu nghịch ngợm.
"Mẹ em hài lòng với anh lắm." Đỗ Bắc Thần cúi người hôn hôn cậu.
Nhạc Hi cười vui vẻ: "Chắc chắn rồi, anh Thần tốt như vậy mà, mẹ em đương nhiên sẽ thích anh rồi."
"Vậy em lấy anh nhé?" Đỗ Bắc Thần lấy từ trong túi ra một một chiếc hộp.
"...." Nhạc Hi ý thức được Đỗ Bắc Thần đang làm gì, cậu sững sờ một lúc mới lắp bắp nói: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải là em cưới anh sao?"
"Vậy em có đồng ý cưới anh không?" Đỗ Bắc Thần sửa lời theo ý cậu.
"Em đồng ý!" Nhạc Hi lớn tiếng nói. Cậu chìa tay về phía Đỗ Bắc Thần: "Mau đeo vào cho em."
Đỗ Bắc Thần nở nụ cười, hắn nghiêm túc đeo vào cho cậu.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Nhạc Hi cảm động không thôi, đôi mắt cậu ngấn lệ: "Anh Thần, em yêu anh quá đi."
"Anh cũng rất yêu em, Nhạc Nhạc, em là món quà quý giá nhất của anh." Đỗ Bắc Thần cúi người trân trọng hôn lên môi cậu.
___ HOÀN ___