Nghe Nói Ngươi Muốn Cưới Ta?

Chương 9




Tuần trước đã được nghe sự thật nhưng vẫn không hết sợ hãi sự thật lần này nhưng Dương Đồng vẫn cứ cảm thấy mình như là đang nằm mơ.

Tưởng tượng đếnbản thân sau này mỗi ngày đều cùng Bạch Vi ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Trái tim Dương Đồng nhộn nhạo không chịu được tê tê dại dại mất cả khống chế.

Dương Đồng vừa ăn cơm nhìn đôi mắt cô gái ngồi đối diện đôi mình. Ngay cả bản thân cũng chưa từng phát hiện ánh mắt đó có bao nhiêu nóng bỏng.

Bạch Vi rũ lông mi nhịn không được run rẩy đôi mắt đen láy như thạch anh còn mang theo ý cười buông đũa xuống thở dài nói: "Dương Đồng, cậu rốt cuộc có để tớ ăn cơm không."

Giọng nói mang theo một mảnh mềm mại như lông chim nhẹ nhàng quét qua tim Dương Đồng.

Dương Đồng nâng má, vẻ mặt ủy khuất: "Bạch Vi, cậu không có xem tớ là bạn bè sao."

Bạch Vi hơi khóe môi, trong mắt hiện lên ý cười: "Sao cậu lại nói như vậy?"

"Cậu đến Thanh Thụ dạy học mà cũng không nói với tớ một tiếng!"

"Tớ muốn cho cậu một sự bất ngờ."

Dương Đồng cắn súp lơ để trút giận "Không có tí bất ngờ gì hết á cậu như vậy dọa tớ hết hồn cơ."

Bạch Vi ánh mắt dần sâu tươi cười trở nên có vài phần đạm nhiên, nàng nâng nâng cằm hỏi: "Cậu không muốn làm đồng nghiệp với tớ?"

Dương Đồng thiếu chút nữa vui muốn hát lên còn muốn nói hết những lời trong lòng ra.

Mình cũng không hề nghĩ được sẽ cùng nàng làm đồng nghiệp mà?

Muốn cậu trở thành bạn gái tớ!

Nhưng lời này Dương Đồng dám nói sao?

Không!

Nàng chính là hèn nhát vây đó!

"Ngẫm nghĩ một tí thì...tớ cũng có nghĩ đến chứ." Hiện tại Bạch Vi cũng là đồng sự của mình rồi. Cái gọi là gần quan được ban lộc, không chừng mình chậm rãi như vậy mà theo đuổi được Bạch Vi!

Bạch Vi vừa mới biểu hiện hài lòng nếu Dương Đồng dám nói một tiếng "Không nghĩ", Bạch Vi có thể khẳng định mình sẽ đem đống kẹo này nhét vô miệng nàng.

Tầm mắt Bạch Vi dừng ở khuôn mặt nàng tuy rằng vẫn ôn nhu mỉm cười như cũ nhưng Dương Đồng lại cảm giác như ngồi trên đống lửa......

Bạch Vi đẩy gọng kính che đi đáy mắt thanh lãnh, tóc dài xõa trên vai nàng bây giờ được cột cao lộ ra ngũ quan tinh xảo càng tôn lên vẻ tinh xảo của Bạch Vi.

Chỉ là thêm một cái mắt kính, Dương Đồng liền buồn bực vì sao lại khác biệt lớn như vậy?

Bất quá Bạch Vi mang kính bộ dáng thật là quá đẹp, hì hì hì.

Dương Đồng nhịn không được trộm nghĩ hồi xưa mỗi khi xem manga anime, chính mình đặc biệt yêu thích nhân vật nào mang kính hiện tại có một ngày giấc mơ trở thành sự thật!

Bạch Vi nhìn nàng tươi cười càng ngày càng ngốc chỉ mỉm cười.

Sao mình lại chú ý đến việc Dương Đồng có để ý hay không chứ?

Chẳng lẽ bởi vì nàng đặc biệt nhìn...... ngốc manh sao? = =?

"Bạch Vi, một tuần này cậu đã thích ứng được chưa?" Dương Đồng lúc bình thường là tri kỷ ấm áp đổi lại lúc ngốc lên cũng làm cho người khác yêu hận đan xen.

Bạch Vi đẩy đẩy mắt kính bản thân ở nước ngoài có thể đối phó dễ dàng đám lão làng huống chi đây chỉ là một đám trẻ?

Bất quá những lời này vẫn không cần tiết lộ cho Dương Đồng.

Có đôi khi tỏ ra yếu thế một chút sẽ có kết quả không giống nhau nga ~

Bạch Vi sâu kín mà thở dài: "Tính là khá ổn đi, bọn học sinh đều ngoan."

Nhìn bộ dạng muốn nói của nàng, Dương Đồng tự nhiên liền nghĩ tới một vài học sinh nghịch ngợm không nghe giảng.Trong giờ thể dục cũng có thể gặp phải loại này học sinh, nhưng là đa số đều khuất phục dưới sự "Uy hiếp" của mình cho nên cơ hồ đều trở nên nghe lời nhiều hơn.

Chính là Bạch Vi nhìn thế ôn nhu điềm tĩnh như vậy những học sinh kia chắc chắn sẽ không dễ dàng nghe lời nàng.

Dương Đồng không khỏi cảm thương tiếc mà cười cười, từ hộp cơm của mình lấy ra đùi gà đặt vào hộp đồ ăn của Bạch Vi an ủi nói: "Cậu hiên tại chỉ là giáo viên mới cho nên bọn học sinh đều rất tò mò về cậu, chờ khoảng thời gian này qua đi chúng nó hiểu rõ cậu rồi sẽ lại tập trung vào việc học thôi."

Bạch Vi nghe thấy mùi từ đùi gà đáy mắt sáng lên một chút, nàng tiếp tục dùng ngữ khí trước đó nói: "Những thứ cậu nói tớ đã hiểu rõ rồi yên tâm đi tớ sẽ tự biết điều chỉnh bản thân."

"Nếu cậu đã có tính toán rồi thì nhanh ăn cơm đi, hehe."

Dương Đồng cười khanh khách lộ ra hàm răng, đôi mắt sáng xinh đẹp.

*

Trường học Thanh Thụ là trường trung học trọng điểm, bày trí vườn trường đều là giáo viên tự sắp xếp hiện tại chính là mùa xuân, mùi hoa đồng tiền đều hòa vào không khí học tập của bọn học sinh.

Trường học có một giàn trồng hoa dài trải dọc hành lang nhiều đóa vàng nhạt đón gió phiêu động.

"A a a, ta không nghĩ nổi nữa! Ta muốn ăn thịt!" Một nữ sinh khóc không ra nước mắt, nàng ngày đó nhất định là đầu óccó vấn đề mới dám đi khiêu khích Bạch lão sư!

Mà ngồi ở bên cạnh nàng là một nữ sinh khác cười vui sướng khi người khác gặp họa nói: "Gia Gia, tớ đã nói với cậu đừng trúng chiêu khích tướng của lớp trưởng, hiện tại xui xẻo đi?"

Cha mẹ Lưu Nhạc Gia đều là người học cao, từ nhỏ đã rất coi trọng việc học tiếng Anh cùa nàng cho nên thành tích của nàng cho đến nay đều ưu tú hơn các bạn học khác thường đại diện trường học tham gia không ít cuộc thi giao tiếp thu hoạch không ít giải thưởng.

Lần này nàng đã bị lớp trưởng cố ý kích tướng, hơn nữa nhìn thấy giáo viên mới tuổi còn trẻ cho nên Lưu Nhạc Gia liền tự " biểu diễn" một ít trình độ của mình cho nàng thấy mượn lần này làm Bạch lão sư phải nhìn nàng với con mắt khác.

"Tớ không phải luôn là một trong ba ngôi sao sáng nhất trong mắt những thầy cô cũ sao vạn nhất Bạch lão sư đem tớ hạ cấp xuống bằng những bạn học khác thì sao!" Lưu Nhạc Gia căm giận.

Người kế bên dựa vào người nàng cười đến chỉ thấy một đường "Lớp trưởng dùng phép khích tướng vụng về vậy mà cậu cũng tin? Xem ra là cậu cũng cố ý khiêu khích Bạch lão sư."

Lưu Nhạc Gia mới không thừa nhận đâu, mắt trợn trắng hừ một tiếng.

Tiểu tỷ muội Vương Bích Đình cũng không hề tiếp tục trêu chọc, nhắm mắt lại nhìnLưu Nhạc Gia.

"Gia Gia, tiếp tục ôn tập đi buổi chiều Bạch lão sư muốn kiểm tra cậu á."

"TAT, như vậy cả một bài văn bằng tiếng Anh dài ơi là dài, không chỉ có muốn cảnh cáo mà còn muốn kêu tớ tới làm! Này cũng quá cảm thấy thẹn đi!"

"Hắc hắc,cậu vừa khởi chiến đã cho Bạch lão sư vừa lúc cho toàn ban một cái cảnh cáo, hiện tại ai cũng không dám cợt nhã với vị giáo viên mới này nữa sợ tiếp theo đến phiên các nàng gặp xui xẻo."

"Bích Đình, cậu rốt cuộc có phải bạn tốt của tớ không! Hai ta tuyệt đối là một đôi hoa tỷ muội!"

"Ai nha, không đùa cậu nữa chạy deathline nhanh đi cậu còn có một đoạn cuối cùng chưa hoàn thành nữa mà."

Lưu Nhạc Gia dùng sách giáo khoa che đầu, tức giận mà la lên một tiếng phát tiết xong liền bắt đầu nhận mệnh mà tiếp tục viết văn.

Bực thì bực nhưng còn văn phải viết cho xong.

Lưu Nhạc Gia người này, luôn luôn dám làm dám chịu. Nàng có ngạo khí của chính mình cũng có chí khí chấp nhận sự thất bại.

Nghe thanh âm non nớt kia, Dương Đồng đứng ở hành lang cách đó không xa đem hết thảy phát sinh thu vào trong mắt.

Nàng nhỏ giọng mà cười nhẹ lên, nàng biết Bạch Vi nhất định sẽ có biện pháp riêng của chính mình để những học sinh không nghe lời phải khuất phục.

Dương Đồng một đường cười đi trở về văn phòng, nàng rất ít khi đi ngang qua giàn trồng hoa bởi vì biết nơi đó là thuộc về bọn nhỏ. Nhưng hôm nay ánh mặt trời chói chang hơn mọi ngày cho nên Dương Đồng mới đi lối tắt này để nhanh trở về văn phòng.

Không nghĩ tới, thế nhưng còn nghe được chuyện thú vị như vậy.

Dương Đồng bước đi nhẹ nhàng, cả người tràn đầy vui sướng nói không nên lời.

Lão sư nào đi ngang qua cũng không khỏi quay đầu lại nhìn về phía nàng hỏi một câu: "Tiểu Dương có chuyện gì sao? Nhìn vui vẻ thế."

Bất quá nàng đang high thực mau bởi vì một bó hoa tươi mà " tắt".

Dương Đồng muốn đi tới văn phòng gặp Bạch Vi, nghênh diện là Bạch Vi đang ôm một bó hoa hồng đỏ rực vô cùng chói mắt.

Mỹ nhân cùng với hoa tươi tự nhiên càng xinh đẹp.

Nhưng Dương Đồng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không chịu được xỉu ngang.

Làm sao bây giờ, nữ thần giống như gặp được tình yêu rồi!

Ai tới cứu cứu tôi aaaaa!

Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_ thời tiết nóng quá, nhưng là buổi tối thì lạnh teo.

Mặc cái áo ngắn tay xong lại mặc thêm cái áo sơmi giữ ấm, thiệt phiền a!!