Yến Nhi không biết rằng, để nói ra một câu này tôi đã từng uất nghẹn tới nhường nào khi đánh mất đi cái đáng giá nghìn vàng của người con gái.
Có lẽ nhiều người nghe xong sẽ cười nhạo tôi, sẽ nói rằng: "Ui đã là thế kỷ 21 rồi còn mấy ai coi trọng trong trắng của con gái? Sống thoáng lên rồi sẽ tìm được người đàn ông chân thành với mình."
Tôi lại không nghĩ vậy.
Vì tôi đã trải qua cái chết một lần nên mới thấy không cái gì quan trọng bằng sức khỏe, tính mạng của bản thân.
Người khác có thể không coi trọng hoặc xem nhẹ, nhưng với tôi, đó là tất cả những gì tôi có khi trong một lần ngoài ý muốn tỉnh dậy trong thân xác này.
Nếu ngay cả thân thể mình còn không bảo vệ được thì sống lại có ích gì?
Vì vậy sau đêm hôm đó tôi đã mất tinh thần khá lâu, nhất là khi người đàn ông cùng mình trải qua điều thân mật nhất lại là Âu Dương Thành - kẻ định sẵn đem đến cho tôi cái chết tàn khốc nhất.
Thử hỏi một chuyện tồi tệ như vậy xảy ra trên người bạn, bạn có thấy khó chịu có thấy chán nản không?
Không rõ người khác có câu trả lời như thế nào, nhưng chắc mọi người cũng biết đáp án của tôi chứ?
Tôi mừng là mình không bị phát điên đấy!
Chuyện điên rồ nhất cũng trải qua rồi, còn chuyện điên rồ hơn tôi còn sợ nữa sao?
Cho nên, tôi không biểu hiện gì, không nói gì không có nghĩa là tôi không bị sao... chỉ là tôi không thể nói với người khác mà thôi.
Nhất là Yến Nhi, người càng thân thiết thì càng không thể nói.
Mà nhắc tới nó, vừa nghe xong câu trả lời bâng quơ của tôi liền rống lên như con cọp cái.
"Trời đất! Chuyện động trời như thế sao giờ mày mới nói?"
Tôi lườm nó một cái sắc lẻm. "Nói với mày làm gì? Để mày làm um giống giờ hả?"
Nhi che cái miệng lại, nhưng vẫn không nén nổi sự tò mò bèn hỏi thêm:
"Nói tức là mày ngủ với Âu Dương Thành?"
Mặt nặng mày nhẹ với nó, tôi cộc lốc đáp:
"Ờ chắc tạo ôm quả trứng ngủ?"
"Với tính cách của mày, ôm quả trứng ngủ không đến mức mặt nhăn nhó như cái bánh quai chèo."
Tôi tức quá ở dưới gầm bàn lén đá nó một phát.
"Nếu đã không nói được một câu tử tế thì ngậm cái miệng lại, tao sẽ không bảo mày bị câm đâu."
Bị cho ăn đau, Nhi xuýt xoa chỗ tôi đá nhưng vẫn không quên khịa tôi một câu:
"Là ai đã nói nhất quyết không công ty nhà Âu Dương nhỉ?"
"Mày rủ rê tạo trước chứ ai? Quên à?"
"Sao tao không nhớ nhể?" Nó vô số tội cười hề hề với tôi.
Tôi không nói gì chỉ khinh bỉ nhìn nó.
Biết là nó khịa để làm tôi thấy vui hơn nhưng tôi không vui nổi vì chuyện mình bị ép buộc chẳng phải chuyện vẻ vang gì cho cam.
Đang tính nói thêm vài câu thì đột nhiên có một người xen vào giữa bọn tôi, anh ta tiến lại gần tôi và hỏi:
"Xin lỗi vì đã chen ngang! Cô Hoà Hảo, không biết cô có thể cùng tôi đi một chuyển được không?"
Tôi và Nhi nghi hoặc nhìn nhau, không vội đáp ứng ngay mà nhìn người đàn ông một lượt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá.
"Anh là ai? Anh tìm tôi có việc gì?"
"Là thế này, bên bệnh viện vừa thông báo: tỉ lệ trùng khớp giữa mẫu ADN của cô và mẫu ADN ông chủ nhà tôi lên đến 99,9%. Nên ông ấy nghi ngờ cô là con gái ruột của ông ấy, mời cô cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra xác minh lại một lần nữa."
Lúc đầu nghe người này trình bày tôi chả hiểu cái mô tê gì, nhưng lúc sau nhờ cái lay người của Nhi mà tôi tỉnh táo trở lại.
"Đừng đi mày ơi! Tao ngửi thấy mùi có điềm." Nhi thì thào vào tai tôi bằng âm lượng vừa đủ hai người nghe.
Tôi lại lườm nó cái nữa.
Sao cứ dính vào chuyện bát quái nó nhạy không cần thiết thế không biết.
"Không cần mày nhắc! Tao là trẻ mồ côi mất cả cha lẫn mẹ sau một vụ tai nạn giao thông, làm gì đào đâu ra người thân nào ở đây?"
"Thế tao mới bảo có điềm. Hay là mày từ chối quách luôn đi?"
Tôi tỏ ra hứng thú với "người thân" bỗng dưng lòi ra giữa chừng này. "Không, tao lại nghĩ khác. Cứ đi cùng họ biết đâu gặp bất ngờ.
"Nhưng ngộ nhỡ gặp phải mấy tay buôn người thì mày tính sao? Mày sẽ bị kẻ xấu cướp mổ nội tạng đấy!"
Cướp mổ nội tạng người?
Tôi nhếch mép cười, bị phân xác tôi còn chả sợ nói gì mấy hạng lừa đảo tôm tép ấy?
"Tao quyết định rồi, tạo sẽ đi! Tao phải đích thân đi xem cái người tự nhận là "người thân" của mình trông tròn méo thế nào đã chứ! Đúng không?"
Nhi bị lý lẽ của tôi thuyết phục, nó nhìn tôi rồi lại nhìn người đàn ông. Dù trong lòng nhiều điều nghi hoặc nhưng vẫn đồng tình với quyết định của tôi.
"Mày đã nói vậy thì tao không cản mày. Nhưng với điều kiện, mày phải cho tạo đi cùng! Không ngộ nhỡ, tao nói ngộ nhỡ thôi nhé?" Nhi dùng ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông nhưng vẫn không quên hạ tông giọng, thỏ thẻ chỉ mình tôi nghe thấy.
Nhìn bộ dạng lo sợ của nó mà tôi phì cười, và hứa vừa gật đầu đảm bảo:
"Ừ, mày cứ nói. Phòng hơn chống, là chuyện nên làm tao có gì để chê trách?"
Tuy trong đầu biết rất rõ đáp án như mặt trời giữa trưa, nhưng tôi vẫn muốn chính miệng Nhi nói ra.
"Được câu nói này của mày tao cũng mát lòng mát dạ! Tao chỉ muốn nói, nếu người nhà mày giàu cho tao ké với. Còn không thì thôi..."
Tôi bực bội đấm một phát cái bốp vào vai nó.
Tưởng gì, muốn có phúc cùng hưởng có họa tự chịu với tôi à?
Nằm mơ đi!
Mộng không đẹp thế đâu!
Nghĩ con nhà giàu thì ngon ăn chắc?
Trong lúc tôi đang tính bồi thêm cái đấm vào vai Nhi, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
"Nhưng ông chủ của chúng tôi chỉ yêu cầu mình cô Hoà Hảo tới bệnh viện. Còn người không liên quan... thì miễn đi!"
Hỏ?
Anh ta nói thế tức là nghe thấy hết mấy câu nhảm nhí linh tinh của bọn tôi rồi?
"Hơn nữa, ông chủ chúng tôi không phải nhà từ thiện. Nếu cô muốn trở thành người giàu có, thì cố gắng đi mà câu ông đại gia xui xẻo nào đó đi cho nhanh"