Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 4: Xuyên vào tiểu thuyết (2)




“Mách nhỏ với mày nha, người kia họ Âu Dương, cháu đích tôn của một gia tộc bề thế ở nước mình đó."

"Ờ, thì sao?" Tôi đáp lại trong vô thức, mặt cứ nghệt ra vì chưa tiêu hóa nổi thông tin trên. "Chỉ là cái họ thuộc của hiếm thôi mà, có gì đặc biệt đâu."

"Không phải hiếm, mà là rất hiếm siêu siêu hiếm mới đúng. Mày đi ra đường có ai mang dòng họ nghe như bên anh hàng xóm Tung Của không?"

"Đối với tao thì chả khác biệt là mấy, đằng nào cũng không mài ra ăn được."

Không hiểu sao trong đầu tôi lúc này bỗng xuất hiện một cái tên, Âu Dương Thành!

Hình như cái tên này tôi đã nghe qua ở đâu đấy nhưng nhất thời chưa nhớ ra ngay được.

Nào, thử cố nhớ lại đi... không phải ký ức của cơ thể này mà là ở thế giới tôi bị giết hại...

Âu Dương Thành... Âu Dương Thành...

Trong đầu lặp đi lặp lại cái tên này khiến miệng tôi vô thức bật ra thành tiếng. Dĩ nhiên, mấy câu lẩm bẩm vô nghĩa của tôi đã lọt vào tai cô nàng tinh quái mang tên Nhi.

"Xì, thế mà bảo không quan tâm! Ngay cả tên riêng của người ta mà mày còn biết? Uổng công tao còn tưởng mày không biết thật."

Thì tôi không biết thật mà!

Tôi oan ức nhìn cô ấy, không biết phải giải thích thế nào cho cô ấy hiểu nữa.

Như đi guốc trong bụng tôi, cô ấy gắt lên:

"Thôi không cần giả vở mình trong sạch, tao chơi với mày miết mấy năm rồi. Thói quen lối sống hằng ngày mày ra làm sao, tao đều biết hết. Nói tới đây chắc không cần tao phải kể thêm gì nữa đâu nhỉ?"

Tôi giả bộ gật đầu mặc dù trong lòng rất oan ức vì không thể bộc lộ ra ngoài cho đứa bạn thân thấy.

Chuyện chưa dừng lại ở đây, mắt thấy giờ nghỉ sắp hết Nhi nán lại thêm một phút, có lòng tốt nhắc tôi phải cẩn thận.

"Có lẽ mày nghe rồi hoặc chưa, tao khuyên mày tốt nhất đừng dây vào loại người này! Phiền phức lắm! Đã từng có người nghi là bị giết hại khi cố tình tiếp cận người anh ta để mắt đến."

"Ờ, tao hứa sẽ cẩn thận."

"Mày thì giỏi rồi, lúc nào cũng hứa xong để đấy hết. Ai mà chẳng biết mày tiếc người yêu đẹp trai, khóc một trận bù lu bù loa rồi còn gì? Thế nào, đã gọi điện hỏi thử chưa?"



Ơ? Thấy có gì đó sai sai lấn cấn tôi hỏi lại ngay.

"Tao thấy câu trước câu sau của mày mâu thuẫn lắm nhé. Sao lúc trước giả vờ triết lý khuyên tao gọi điện còn giờ khuyên tao không đi gặp Dương?"

"Thì tao bảo mày gọi chứ đâu bảo gặp, gọi và gặp khác một trời một vực nhá! Mà này, từ lúc mày ngủ mớ đến giờ thấy lạ lạ lắm nha."

"Lạ cái gì cơ?" Tôi chột dạ hỏi.

"Như kiểu mày đã thay đổi thành người khác khiến tao không nhận ra luôn."

Tôi cố trấn tĩnh bản thân thầm nhủ không phải hoảng, mình sơ hở tí là lộ ra ngay.

"Người khác là như nào? Mày nói rõ hơn đi, tao chả thấy thay đổi đâu hết."

"Tao thấy mày hờ hững như thể mọi chuyện không dính líu gì đến mày á. Tao hỏi thật, mày có yêu thằng Dương không?"

Nếu là Hoà Hảo, chủ nhân cũ của cơ thể này chắc chắn sẽ không ngần ngại mà nói yêu. Nhưng đối với tôi, người vừa mới xuyên vào thì đây là một câu hỏi khó trả lời.

Nói có yêu thì nghe gượng ép quá, nói không yêu thì Nhi nó không tin, có khi còn bị hỏi vặn lại bắt bẻ đủ kiểu.

Nên bây giờ tôi trả lời thế nào cho khéo?

"Sao? Yêu hay không yêu nói một lời?"

Sau một hồi lâu suy nghĩ tôi quyết định thành thật với Nhi, tuy chỉ một chút thôi nhưng còn hơn là giả dối.

"Tao không biết nữa Nhi à! Giờ đầu óc tao đang rối lắm, không phân biệt đâu là yêu và hết yêu."

"Thế lúc mày gọi cho thằng Dương nó bảo sao? Có nhắn nhủ gì không?"

Khuôn mặt tôi cố nặn ra vẻ đau khổ hết cỡ, tìm kiếm sự đồng tình từ cô bạn thân từ "trên trời rơi xuống".

"Nhạt như nước ốc ý, chắc nó hết cảm giác với tao thật rồi mày ạ."

Nhi nghe xong chỉ biết ngán ngẩm thay tôi, nó chép miệng:

"Hết yêu thì hết yêu, nó đang quen người cho nó nhiều tiền tiêu xài mà lị! Thôi, đừng buồn nữa! Tối nay tao dẫn mày đi quẩy gặp bạn mới!"



"Đi quẩy là đi đâu?"

"Đi bar, pub hay vũ trường nào đấy. Ở cái thành phố rộng lớn này đâu thiếu chỗ để quẩy, nghe okela không?"

Tôi giơ cao ngón tay cái về phía nó, dùng hành động thay cho lời nói."

"Quyết định vậy nhé! 9h tối nay tao chở mày đi."

Âu Dương Thành, một cái tên vừa lạ vừa quen khiến tôi không thể tập trung vào công việc được. Anh ta là ai mà ám ảnh tâm trí tôi đến vậy?

"Một cậu thanh niên bình thường đang theo học tại một trường đại học nổi tiếng vô tình lọt vào mắt xanh của một cậu ấm con nhà tài phiệt."

Sao những dòng chữ kỳ lạ này nhảy qua đầu tôi nhỉ?

"Cậu ta tên là Dương, sinh viên năm ba. Còn người kia là Âu Dương Thành, cháu đích tôn nhà Âu Dương, một gia tộc bề thế có lịch sử lâu đời ngay trên đất Hà thành."

Tôi day day cái đầu đau nhức như đang muốn nổ tung, những thứ không muốn nhớ đang ép tôi nhớ lại.

Đây chẳng phải là những dòng nội dung truyện tôi đã đọc trước khi ngủ thiếp đi hay sao.

Cắn môi mấy cái thấy đau đau, lúc này tôi mới ý thức được đây là hiện thực chứ không đơn giản là một giấc chiêm bao nữa.

Vậy là... tôi đã xuyên vào tiểu thuyết?

Một chuyện khó tin đến vậy giờ lại xảy ra với chính bản thân tôi ư?

Tôi ngồi thụp xuống ghế vì sự thật này thật khó để tiếp nhận...

Nếu tôi nhớ không nhầm, nội dung của cuốn tiểu thuyết boy love đó có nói qua một chi tiết.

Trước khi qua lại với Âu Dương Thành, Ánh Dương có quan hệ trai gái với một cô bạn cùng trường. Tên cô ấy là gì, tác giả không đề cập đến.

Chẳng có lẽ, người con gái xấu số ấy chính là tôi?

Vậy nên hình ảnh kinh dị trước khi chết là điềm báo dành cho tôi?

Hẳn đây không còn suy đoán nữa mà chắc chắn rồi...