Bất ngờ gặp Hoàng Ánh Dương trên xe bus nên cả chiều nay tâm trạng tôi rất tệ. Nhìn slide bài giảng mà chẳng tiếp thu chút nào vào đầu, tôi chán nản đi lên xin giảng viên về sớm 30 phút. Được chấp thuận, thu dọn sách vở xong tôi đứng dậy ra về.
Hôm nay không có Nhi đi cùng tôi thấy có chút lạc lõng. Môn này kỳ trước Nhi nó học rồi nên không đăng ký nữa, còn tôi xu cà na hơn do kỳ trước đăng ký tín chỉ vượt ngưỡng cho phép nên không được đăng ký thêm. Không còn lựa chọn khác tôi đành đợi học kỳ sau là bây giờ mới đăng ký bổ sung.
Đang lững thững ra đến cổng trường, một chiếc xe mang biển hiệu của hãng Koenigsegg đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Nheo mắt nhìn cửa kính xe hạ xuống, tôi vô thức lùi về sau hai bước.
Có không hiểu biết cỡ nào tôi cũng biết đây là hãng xe hơi đắt đỏ bậc nhất thế giới, mỗi năm chỉ sản xuất giới hạn vài chiếc.
Ở Việt Nam, sự xuất hiện của chiếc xe mang biểu tượng hình con ma bí ẩn đã làm mưa làm gió trên các trang báo mạng suốt một thời gian dài.
Và chủ nhân của dòng xe hơi xuất xứ từ Thụy Điển này ngoài Âu Dương Thành còn có ngài tiểu công tước - người đàn ông lai hai dòng máu Anh Việt.
Haizzz! Nổi tiếng quá mà, muốn thành người mù thông tin cũng thật khó.
Sau khi nhớ đến giá trị thương hiệu của loại xe trên tôi càng lùi về sau, bởi vì chẳng may để lại một vệt xước trên thân xe có đem mạng tôi ra đền cũng không đền nổi.
"Em lùi cái gì chứ? Mau lăn lại đây cho tôi!" Âu Dương Thành rống lên khi thấy tôi có biểu hiện định bỏ chạy.
Tôi giả điếc, hai chân tự động biến thành vận động viên Marathon chạy đường dài, từ ba bước gộp thành một bước chạy trối chết. Coi tiếng gầm như sư tử hống kia như gió thoảng mây bay.
Vội vội vàng vàng bỏ dây thắt an toàn, Âu Dương Thành mở cửa xe bước xuống. Đôi chân thon dài chỉ vài ba bước không tốn sức tóm được tôi, kẻ vừa chạy thục mạng một đoạn.
Anh ta vươn tay tóm lấy cổ áo sơ mi tính lôi tôi trở lại xe nhưng tôi kịch liệt phản đối.
"Không không để tôi tự đi!"
Bị lôi xềnh xệch giữa đường mất mặt lắm!
"Em thành thực một chút, nếu còn ý định chạy trốn tôi không ngại làm ra hành động điên rồ hơn đâu."
Tôi gật đầu lia lịa không dám lộn xộn, trước sự giám sát của anh ta quay lại chỗ cũ.
Thật là bất công, anh ta cậy mình chân dài hơn tôi nên ỷ thế hiếp người đây mà.
Âu Dương Thành trở lại xe, mở cửa, ngoắc ngoắc tôi lại gần.
"Em còn chần chừ cái gì? Còn không mau lên xe đi?"
Tôi nghi hoặc, anh ta bảo tôi ngồi lên chiếc xe bạc tỉ này?
Thấy tôi vẫn đứng trơ ra như gốc rạ, Âu Dương Thành cả giận nói:
"Sao? Còn muốn tôi khiêng em lên xe à?"
"Nhưng anh phải nói muốn đưa tôi đi đâu đã. Nhỡ anh bán tôi cho người xấu thì sao?"
Âu Dương Thành rống lên, anh ta giận quá hóa cười:
"Hòa Hảo!"
"Trông tôi giống người thiếu chút tiền mà làm ra mấy việc phi pháp à?"
Ờm đúng là không giống. Người sẵn sàng bỏ ra hơn 200 tỷ để mua một con xe nhập khẩu thì sao có thể đánh đồng với mấy kẻ chuyên kiếm lợi từ thân xác của người khác được.
"Lên xe đi. Có một nơi tôi muốn em cùng đến."
"Tôi nói rồi, anh phải nói cụ thể thì tôi mới đi. Anh không nói rõ ràng, bạn tôi lại không liên lạc được với tôi nhỡ nó báo công an thì sao? Tôi hỏi trước để phòng tránh trường hợp xấu nhất có thể xảy ra thôi."
Có lẽ lời nói của tôi rất thuyết phục nên Âu Dương Thành suy nghĩ một chút rồi mới nói:
"Một buổi tiệc xã giao ở trung tâm tổ chức sự kiện, nhanh chóng báo bình an cho cô bạn thân của em biết đi."
Tôi nghe lời mở điện thoại lên nhắn một câu vào nick của Nhi, sau đó vừa dè dặt vừa cẩn thận ngồi lên ghế phó lái do Âu Dương Thành đang đích thân mở cửa sẵn.
Nhìn điệu bộ kỳ cục của tôi, anh ta bật cười:
"Sao thế? Sợ làm hỏng xe tôi à?"
"Chứ còn phải hỏi?" Tôi bực bội đáp trả khi thấy Âu Dương Thành miệng tuy vẫn cười nhưng tay vẫn đẩy cửa xe cho tôi.
Một lát sau, anh ta quay trở lại ghế lái nhắc nhở tôi nhớ cài dây thắt an toàn.
Mà khổ nỗi tay chân tôi lóng ngóng vụng về, bảo cài dây có cài được đâu. Thế là trước cái nín thở của tôi Âu Dương Thành nhào người qua, "cạch" một cái, dây an toàn được cài vào cẩn thận.
"Thế nào thế? Bình thường em khôn khéo lắm mà, sao đột nhiên mất tinh thần vậy?"
Tôi bặm môi không trả lời.
Anh ta biết nhưng cố tình hỏi đúng không?
"Được rồi, không chọc em nữa. Ngồi yên để tôi dẫn em đến một nơi."
Thoáng một tia ngạc nhiên, anh ta định dẫn tôi đi đâu cơ?
Là buổi tiệc xã giao anh ta nói ấy hả?
Không để tôi có cơ hội thắc mắc, Âu Dương Thành thuần thục điều khiển vô lăng, chờ xe dừng lại ở một tiệm salon gần đó.
"Em vào đi, cô gái đứng cạnh tôi không thể vì không biết cách ăn mặc trang điểm mà bị người ta chê cười được."
Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt nóng rực của Âu Dương Thành, mặt lập tức sượng trân.
Vốn là người không quá chú trọng trong việc chăm chút ngoại hình, tôi chưa bao giờ thấy mình có nhiều thiếu sót như lúc này.
Tại sao mình không chịu trang điểm?
Nhưng cảm giác ấy chỉ nổi lên một lúc rồi thôi, vì tiền ăn tiền học còn không đủ thì lấy gì dành cho những việc khác?
Cho nên mình không có điều kiện thì chấp nhận thua kém người ta một chút, đợi đến lúc ăn nên làm ra thì tính sau vẫn chưa muộn.
Trước khi theo chân Âu Dương Thành đi vào, tôi hỏi nhỏ:
"Bữa tiệc mà anh nhắc tới ý, có kết thúc nhanh không?"
"Tại sao em lại hỏi vậy?"
Tôi suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời:
"Buổi tối tôi còn có việc, không thể đi cùng anh tới tận khi đó được."
Chẳng biết có phải do ảo giác của tôi không tự dưng tôi thấy nụ cười của Âu Dương Thành đặc biệt chói mắt.
"Được, tùy em..."