Nghe Nói Nam Chính Bệnh Kiều Ám Ảnh Tôi?

Chương 2: Tỉnh lại trong một thế giới khác




"Người đó là người nào cơ?" Tôi hoang mang hỏi lại.

"Ơ cái con bé này! Người đó là thằng người yêu của mày chứ ai?" Cô ấy đập tay vào lưng tôi. "Mới qua một đêm mà như con ngáo ngơ thế?"

Tôi thầm than kêu không ổn rồi.

Rõ ràng mới lúc nãy tôi còn nhìn thấy mình vừa chết đi mà! Sao giờ mở mắt ra lại có người yêu rồi?

Hay là lừa đảo?

Tôi nheo mắt nhìn cô gái lạ mặt trước mặt, âm thầm quan sát và đánh giá.

Cô gái này có gương mặt trẻ măng, trạc 20 tuổi. Hơn nữa cô ấy còn gọi tôi là bạn... không lẽ bây giờ mình đang ở độ tuổi 20?

Nhưng khi tôi 20 làm gì đã có người yêu? Cũng đâu có người bạn thân nào trông như thế…

Có nhầm lẫn gì ở đây không?

Vốn là người rất giỏi bình tĩnh, tôi thầm hít thở một hơi thật sâu nhằm trấn an bản thân không được hoảng loạn.

Đúng vậy, chỉ có bình tĩnh mới có thể suy xét mọi việc rạch ròi được...

Nhìn thế nào mọi chuyện cũng quá kỳ lạ, mở mắt ra quay trở lại 5 năm trước và có người yêu... người khôn ngoan nhìn vào sẽ biết đây là một chuyện bất bình thường với lẽ tự nhiên.

Không được! Mình phải moi thông tin từ cô gái này!

"Xin lỗi mày, tao vừa mơ thấy một giấc mơ kinh khủng nên nhất thời chưa hình dung được. Thằng người yêu tao nó tên gì nhỉ? Tự dưng không nhớ ra..."

Vừa dứt lời tôi bị tán bốp vào đầu một cái đau điếng, kèo theo đó là giọng nói the thé của cô gái vừa mới nhận là bạn thân tôi.

"Này! Bị thất tình nên khờ rồi hả Hảo? Người yêu mày nó tên Dương! Lát nữa rảnh gọi lại cho nó thử xem, chẳng phải mày kêu là không gọi được cho nó từ tối qua sao?"

Tôi gục mặt xuống bàn vì không biết mình nên tỏ ra thái độ nào cho phải, mọi sự bình tĩnh tôi cóp nhặt từ nãy đến giờ sắp cạn kiệt đi hết rồi.

Không lẽ giờ phải đi gọi cho cái người tên là Dương?

Quen thân gì đâu mà gọi! Và dù tôi có gọi thật đi nữa... tôi nên nói gì với người ta đây?

Khóc sướt mướt đòi đừng chia tay à?

Đầu tôi loạn thành cào cào, chỉ muốn chạy trốn ra khỏi đây.

Bị ép gọi cho một người không quen biết thì dễ dàng lắm chắc?



Đã vậy là còn "người yêu" vừa mới đòi chia tay nữa chứ!

Bây giờ tôi giả vờ không nghe thấy có kịp không?

"Mày không gọi cũng phải gọi cho tao! Hai đứa đang yêu nhau thắm thiết đột nhiên một người dở chứng đòi chia tay, chuyện như thế mà mày cũng để yên được à?"

Lại tiếp tục ăn một tràng té tát, tôi chỉ biết ậm ậm ừ ừ cho xong.

"Ừm, lát nữa tao sẽ gọi mà! Mày đi làm việc của mày đi!"

Rất tự nhiên, tôi đẩy vai cô ấy như thể đã làm hành động này rất nhiều lần.

Có lẽ đó là hành động quen thuộc của cơ thể này, lát nữa mình phải soi gương xem gương mặt này trông thế nào. Cái tên thì trùng nhưng liệu là "tôi" thật không?

Vô vàn điều thắc mắc cần tôi đi tìm câu trả lời...

Cô gái kia vẫn không yên tâm lắm, miệng còn liên tục dặn đi dặn lại tôi phải thế này thế nọ, nhất định không để chia tay một cách lãng nhách như thế.

Từ hành động này có thể thấy cô ấy thực sự quan tâm đến "tôi".

"Tao biết rồi mà Nhi!" Miệng đáp lại trong vô thức và hành động này khiến tôi nổi da gà.

Chuyện gì thế này?

Rõ ràng tôi chưa biết tên cô ấy nhưng sao lại gọi như đã quen thuộc từ lâu?

"Được rồi, tao nhắc thì nhắc vậy thôi còn có gọi hay không phụ thuộc ở mày, tao không ép."

Mặt tôi lập tức nó đen lại.

Cái con bé này! Lúc nói thì mạnh miệng hùng hồn lắm kia mà sao giờ nhẹ nhàng hết nấc thế không biết.

Nhưng nói gì thì nói, lời khuyên của Nhi hữu ích ở một mức độ nào đó. Biết đâu khi gọi người tên Dương kia tôi thu được kết quả ngoài ý muốn thì sao?

...***...

Đến giờ nghỉ trưa của nhân viên...

Tôi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho mau chóng tỉnh ngủ, tiện thể muốn soi gương.

Và không có gì bất ngờ, gương mặt này thật sự chính là "tôi" mà không phải ai khác.

Đến giờ tôi vẫn không giải thích được chuyện gì đang xảy ra với mình.



Nói tôi xuyên không thì hơi vô lý, sống lại thì đúng hơn.

Nhưng để mà nói thì... xuyên không hay sống lại cũng chẳng có nhiều sự khác biệt. Nó cũng là một hình thức để tiếp nối cuộc sống đang bị đứt đoạn thôi.

Chí ít chỉ mong là, "Hoà Hảo" này có thân phận bớt bi đát hơn ở thế giới kia...

Nghĩ vậy trong lòng tôi tràn ngập hy vọng và khao khát được sống tiếp.

Phải rồi, cơn ác mộng kinh hoàng ấy đã kết thúc. Mong sao đây không phải một giấc mộng ngắn ngủi, mà dù có là mộng tôi tình nguyện đắm chìm trong nó và mãi mãi không tỉnh.

Bỗng trong đầu nhớ tới lời dặn của Nhi, tôi bèn lôi điện thoại gọi cho người tên Dương.

Tôi muốn biết người yêu của cơ thể này là người thế nào.

Không quá lâu để đợi, hồi chuông thứ nhất chưa kết thúc đầu dây nên kia đã có người kết nối.

"Alo!"

Một giọng nói rất trầm và ấm vang lên.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, không hiểu sao trái tim tôi bỗng run lên một nhịp... như thể chính tôi có cảm xúc rất mãnh liệt với giọng nói này.

Tôi không biết dùng từ nào để miêu tả cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng đây có lẽ là "yêu" như người ta nói.

Haizzz!

Có lẽ "Hoà Hảo" thật sự rất yêu người này đấy chứ...

Nếu không yêu, sao có loại cảm xúc khác thường đến như vậy.

Nhưng người bên kia không mang tới cảm xúc yêu say đắm một ai đó giống như tôi mà ngược lại.

Lúc đầu anh ta không vội lên tiếng trước, nhưng chờ mãi không thấy tôi mở lời anh ta mất kiên nhẫn hỏi:

"Alo? Hòa Hảo hả?"

Chẳng biết là do cuống quá hay thế nào tôi bỗng buột miệng phủ nhận:

“Không phải không phải tôi gọi nhầm số.”

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh…

Toi rồi, nhận được câu trả lời thế này liệu anh ta có cúp máy luôn không?