Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 39: Viên kẹo thứ ba mươi chín




Mười mấy ngày sau, Từ Lạc Dương biểu hiện vừa nghiêm túc vừa chịu khó. Trịnh Đông ở bên cạnh nhìn, trong lòng đầy lo lắng, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi: “Lạc Dương, gần đây có phải cậu gặp chuyện gì không tốt không?”

Từ Lạc Dương đang tỉ mỉ phân tích《Bí văn về chín sự kiện phi thăng lớn năm mươi năm gần đây》, nghe Trịnh Đông nói xong, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây gặp chuyện không tốt ư? Đương nhiên là có rồi, anh Trịnh không phải mấy ngày trước anh với chị Lan liên hợp với nhau, hạn chế tự do ăn uống của em à? Thật là khiến người ta quá đau lòng!”

“….”

Cảm thấy Từ Lạc Dương chắc sẽ không vì chuyện không được ăn thịt mà nghĩ không thông, Trịnh Đông vẫn lo lắng không yên hỏi: “Ngoài chuyện này ra, không còn chuyện gì khác nữa hả?”

“Hết rồi.” Từ Lạc Dương hơi nghi ngờ, rồi chợt giống như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt cậu bỗng trở nên sợ hãi: “Chẳng lẽ anh Trịnh nghe được tin tức gì ư? Hay là… có người muốn thông qua anh, mà dùng quy tắc ngầm với em hả?”

Quan sát Từ Lạc Dương từ trên xuống dưới một lần, Trịnh Đông vô cùng ghét bỏ nói: “Cái tấm thân đầy hương vị thô kệch mang về từ đoàn phim của cậu, kim chủ nào thèm để ý?”

Từ Lạc Dương giả bộ không nghe thấy.

“Vậy nên, chẳng gặp phải chuyện gì không tốt cả, vậy khoảng thời gian này cả ngày cậu đông lật 《Kim cương kinh》, tây đọc《Linh phi kinh》này nọ, mấy ngày trước còn nghiên cứu tu chân thời hiện đại, chỉ đơn giản là muốn lên trời thôi hả?”

“Em không lên trời,” Từ Lạc Dương nhanh chóng phủ định suy đoán của Trịnh Đông, nhưng cậu lại không thể nói, bản thân đang cố gắng để sớm ngày được hẹn hò, bèn tìm một lý do vô cùng đầy đủ: “Em như thế này gọi là ‘sở thích đa dạng’, giờ không phải mọi người đều sùng bái kiểu thiên tài sao?”

Chỉ chỉ《Thái thanh thần giám》đóng buộc chỉ để phía trước gương trang điểm, Trịnh Đông nhíu mày nói: “Cậu muốn làm một diễn viên… tinh thông xem tướng đoán mệnh, còn có thể tu tiên biết luyện đan hả?”

Từ Lạc Dương hơi chột dạ cười nói: “Không chừng sau này em rời khỏi showbiz, còn có thể tới quảng trường bày một quầy hàng, giúp người ta xem tướng đổi vận các thứ, haha. Anh Trịnh yên tâm, em sẽ phát cho anh một tấm thẻ hội viên suốt đời!”

Lúc này, staff đến gõ cửa, nhắc nhở phải lên sân khấu rồi.

Nhìn Từ Lạc Dương đi theo staff ra khỏi phòng nghỉ, Trịnh Đông bỗng nhiên rất lo lắng, nếu như sau khi lên sân khấu, Từ Lạc Dương hai tay kết ấn, ngồi xếp bằng trên sân khấu, bắt đầu hấp thu tinh hoa nhật nguyện hoặc là tín ngưỡng chi lực này nọ, thì phải làm sao đây?

Vội vàng uống mấy ngụm nước, Trịnh Đông cảm thấy mình hình như bị Từ Lạc Dương đánh lạc hướng rồi.

《Tinh tú trận》là một show giải trí đứng thứ năm trong nước, đây là lần thứ ba Từ Lạc Dương tham gia. Sau khi chào hỏi khán giả xong, cậu bị nam MC Tống Đàm kéo ra đứng giữa sân khấu, đối phương cười hỏi: “Đây là lần thứ ba Lạc Dương tới tham gia chương trình của chúng tôi rồi, có gì muốn nói với mọi người không?”

Từ Lạc Dương cầm micro, hỏi Tống Đàm: “Nói gì cũng được hả?”

“Đương nhiên rồi!”

Nhẹ ho mấy tiếng, Từ Lạc Dương nhìn về phía khán giả, cong khóe miệng cười nói: “Tui muốn nói, so với hai lần trước, có phải tui đẹp trai hơn rồi không?”

Cậu vừa dứt lời, phía dưới khán giả đã vang lên câu trả lời rất đồng thanh: “Phải!”

Từ Lạc Dương quay lưng lại mặt nhìn về phía màn hình, tự cười trộm, sau khi cười xong mới quay mặt lại phía khán giả, vẻ mặt chân thành nói: “Các vị ở đây ánh mắt đều rất tốt!”

Tống Đàm cười tiếp lời: “Thật ra có đẹp trai hơn hay không tôi cũng không nhìn ra, nhưng da mặt chắc chắn là dày hơn rồi!” Nói xong lại hỏi hai MC đứng bên cạnh: “Hai người có nhớ không, lần đầu tiên Lạc Dương tới tham gia chương trình của chúng ta, được chúng ta khen ngợi cực kỳ đẹp trai, mới được ba giây đã đỏ mặt, không bị lag luôn!”

“Nhớ chứ nhớ chứ,” nữ MC Liễu Ý gật đầu: “Lúc đó bộ phim đầu tiên của Lạc Dương vừa chiếu, tôi còn nhớ rất rõ ràng, là một bộ phim tình yêu vườn trường, tên là 《Anh ở thuở ấy chờ em》, rất cảm động.”

“Đúng vậy,” Từ Lạc Dương gật đầu: “Lúc đó còn trẻ, mặc đồng phục học sinh vào còn có thể giả vờ làm học sinh cấp ba.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì,” Từ Lạc Dương hơi lưỡng lự: “Chắc chỉ có thể đẩy xe ba bánh tới cạnh trường cấp ba bán chao thôi nhỉ?”

Tống Đàm rất khoa trương: “Oa, nếu như cậu núp ở cổng trường cấp ba nào đó, thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ tới chiếu cố chuyện làm ăn của cậu! Nhưng mà lần đầu tiên cậu tới đây, đã biểu diễn cho chúng tôi xem một màn múa ương ca rất xuất sắc, đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ ràng.”

MC nói xong, màn hình liền sáng lên, hình ảnh tư liệu đang chiếu đúng là lần đầu tiên Từ Lạc Dương tới tham gia《Tinh tú trận》vào sáu năm trước.

Nghiêm túc xem buổi biểu diễn của mình trên màn hình, Từ Lạc Dương còn trịnh trọng làm bình luận viên không chuyên, giọng nói rất phù hợp: “Khán giả và các bạn ngồi trước tivi, bất kể bây giờ các bạn đang cảm thấy thế nào, thì tiết mục mà các bạn đang xem, chính là màn biểu diễn của tuyển thủ số mười bảy Từ Lạc Dương —— báu vật và tinh hoa của nghệ thuật quảng trường dân gian truyền thống Trung Hoa mang đến cho các bạn! Để tôi đưa sự chú ý tới trên chân vị tuyển thủ này, ây da ây da, chân trái vấp chân phải, sắp ngã rồi… Aiz, tiếc quá, đứng vững rồi!”

Khu vực khán giả vang lên một trận cười, Từ Lạc Dương cuối cùng cũng không gắng nhịn nữa, mà cũng mỉm cười theo.

Quy trình của《Tinh tú trận》khá cố định, sau khi qua phần trả lời câu hỏi của vòng thứ hai, Tống Đàm đọc tên của phần thứ ba lên: “Ai là người thân thiết với bạn nhất.”

Mặc dù trước đó đã nhận được kịch bản, nhưng lúc nghe thấy ba chữ “thân thiết nhất”, trong lòng Từ Lạc Dương vẫn giống như rơi xuống một giọt nước đường, cậu không kiềm chế được mà bật cười, dưới khu vực khán giả cũng đã vang lên tiếng thét chói tai.

“Quy tắc trò chơi của chúng ta là, nếu như lúc Lạc Dương trả lời câu hỏi của một vòng, có câu nào không biết câu trả lời, vậy cậu ấy sẽ có một cơ hội, có thể tìm kiếm sự giúp đỡ thông qua ‘người thân thiết nhất’ này. Nếu như trả lời đúng, là có thể bước vào cửa ải tiếp theo, nếu như trả lời sai, Lạc Dương sẽ phải nhận hình phạt nghiêm khắc!”

Tống Đàm giơ thẻ đang cầm trong tay lên: “Được rồi, giờ chúng ta cùng nhau xem xem, trong nhật ký trò chuyện ba ngày gần đây của Lạc Dương, rốt cục thì số lần liên hệ với ai là nhiều nhất!”

Rất nhanh, trên màn hình lớn đã hiện ra màn hình điện thoại của Từ Lạc Dương, chỉ thấy xếp đầu tiên là “Trường An”, thứ hai là “Anh Hùng đồ nướng”.

Tống Đàm ngạc nhiên nói: “Anh Hùng đồ nướng cách chỗ chúng tôi rất gần, đi bộ qua chắc cũng chỉ mất có mười phút, tôi và Liễu Ý còn có rất nhiều đồng nghiệp đều tới đó ăn rồi. Nhưng cá nhân tôi tò mò nhất chính là, Lạc Dương, tại sao ngay cả số điện thoại của tiệm đồ nướng này mà cậu cũng có vậy? Tôi làm việc ở đây hơn mười năm rồi, mà còn chưa có đó!”

Từ Lạc Dương quay về ống kính, trước tiên nhanh chóng nói một câu xin lỗi: “Anh Trịnh, em xin thề, em thật sự chỉ ăn ba xâu tàu hủ ky và một xâu đậu cô-ve thôi, chứ tuyệt đối không ăn thịt!” Vẻ mặt cực kỳ thành khẩn.

Nghe xong, Tống Đàm ở bên cạnh cười đến sắp đau sốc hông: “Hahahaha Lạc Dương tôi nhất định phải nói cho cậu biết, tiệm này từ trước đến giờ không bán tàu hủ ky và đậu cô-ve đâu!”

“….”

Đạo diễn truyền thông rất có tâm, còn quay đặc tả cậu.

“Được rồi được rồi, để giữ gìn mối quan hệ hài hòa giữa Lạc Dương và quản lý của cậu ấy, chúng ta vào chủ đề chính thôi.” Liễu Ý cố tình hắng giọng: “Nhật ký trò chuyện cho thấy, người thân thiết với cậu nhất là người được lưu tên là Trường An, tôi đại diện cho khán giả thăm dò, đây có phải Thích Trường An không?”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Ừ, anh ấy đó.” Nghe cậu thừa nhận, hàng ghế khán giả vang lên tiếng hét chói tai suýt chút nữa đã lật tung cả sân khấu ghi hình.

Đợi lúc yên tĩnh lại, Liễu Ý mới hỏi tiếp: “Vậy cậu có thể tiết lộ, vì sao một buổi sáng phải gọi tới bốn cuộc điện thoại không?”

Từ Lạc Dương mím mím môi: “Cũng chẳng có gì không thể nói cả,” cậu kể rất tỉ mỉ: “Trường An giờ đang ở Los Angeles, chênh lệch mười sáu tiếng. Vậy nên sáng sớm sáu giờ gọi điện tới, là để nhắc nhở ảnh sau khi ăn trưa xong nhất định phải uống thuốc, mấy ngày nay ảnh hơi khó chịu. Chín giờ gọi là để nhắc ảnh đã tới giờ ăn tối rồi.”

“Oh ——” Tống Đàm “ồ” một tiếng thật dài: “Lạc Dương thật sự rất chu đáo, vậy vì sao sau chín giờ, mới cách một tiếng đã gọi điện qua rồi?”

Liễu Ý tiếp lời: “Anh bị ngốc hả, đương nhiên là để nhắc nhở sau khi ăn tối phải nhớ uống thuốc đó!”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Ừ, đúng vậy. Cuộc điện thoại cuối cùng vào mười hai giờ trưa, là để báo cho ảnh biết tôi sắp lên chương trình, dựa theo sự sắp xếp kịch bản của tổ chương trình, có lẽ sẽ gọi điện cho ảnh.” Vô cùng thành thật.

“Tới phần quan trọng rồi, vậy anh ấy có đồng ý không?”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Đồng ý rồi.” Cậu vừa nói xong, phía dưới khán giả  đồng loạt vang lên tiếng hét “Gọi điện thoại”.

Tống Đàm cố ý nghiêm túc nói: “Kịch bản bị lộ rồi, nếu như tạm thời đổi người thì chương trình của chúng tôi có vẻ rất giả dối, vậy nên nhanh nhanh nhanh, gọi điện đi!”

Từ Lạc Dương nhẹ nhàng ấn ấn, trên màn hình hiện lên đang liên hệ, tự nhiên cậu hơi căng thẳng, theo bản năng mà giải thích: “Mấy ngày gần đây Trường An rất bận, bên kia đã là buổi tối rồi, có lẽ là đang ngủ.”

Vừa mới nói xong từ cuối cùng, điện thoại đã có người bắt máy, giọng Thích Trường An truyền ra từ bên trong hơi khàn khàn: “Lạc Dương?”

Âm cuối hơi nâng lên, có một loại cảm giác rất dịu dàng.

Gọi điện thoại cho Thích Trường An dưới tình huống như thế này, Từ Lạc Dương nhận ra bản thân mình hơi xấu hổ, cậu phải dùng 100% kỹ năng diễn xuất, mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh của mình: “Tui đây.” Nói được hai từ, cổ họng cũng hơi khô: “Giờ anh chuẩn bị ngủ hả?”

“Ừm, nhận điện thoại của cậu xong sẽ ngủ.” Giọng nói Thích Trường An mang theo ý cười rất rõ ràng, rất tự nhiên, giọng điệu gần giống như lúc bình thường hai người nói chuyện: “Uống thuốc rồi, cũng đã uống nửa ly nước nóng, đồng hồ báo thức cũng đặt rồi.”

Từ Lạc Dương buột miệng nói: “Los Angeles buổi tối mưa đó, anh nhớ đem cửa sổ….” đóng lại. Nuốt ngược hai chữ cuối cùng lại, nhưng rõ ràng chậm rồi, cậu đã để lộ sự thật bản thân mình quan tâm đến dự báo thời tiết của Los Angeles, vì thế cả thính phòng đều truyền đến tiếng “suỵt” nhỏ.

Thích Trường An cũng ngơ ngác mất mấy giây, sau đó lập tức nói: “Được, tôi đi đóng ngay đây.” Tiếp đó liền thấp thoáng vang lên tiếng bước chân, rõ ràng cho thấy đang vừa đi vừa nói chuyện với cậu: “Giờ cậu đang ghi hình chương trình sao?”

“Ừm, đang quay.” Biết rõ đối phương không nhìn thấy, nhưng Từ Lạc Dương vẫn gật đầu: “Tui đang mở loa ngoài, nói chuyện với anh mọi người ở hiện trường đều nghe thấy, anh có muốn chào hỏi không?”

Thích Trường An hơi lên giọng: “Mọi người, chào buổi chiều, rất vui vì có thể thông qua phương thức như thế này chào hỏi mọi người, hy vọng mọi người đều có thể chơi đùa vui vẻ.” Phát hiện Từ Lạc Dương vẫn chưa nói đến chủ đề chính, anh hơi bất đắc dĩ hỏi: “Vậy Lạc Dương, câu hỏi cậu không thể trả lời là gì vậy?”

Từ Lạc Dương lúc này mới nhớ lại còn có chuyện này, nên vội vã trả lời: “Là một đề toán học.” Cậu dựa theo thẻ chương trình mà đọc đề toán, rồi lại bổ sung: “Nếu như anh không biết cũng không sao, hình phạt rất nhẹ nhàng.”

Nhưng khiến cậu ngạc nhiên là, sau một hồi tiếng ngòi bút ma sát với mặt giấy, Thích Trường An liền báo đáp án, tiếp đó còn an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải chịu phạt đâu.”

Cùng lúc đó, trên màn hình lớn công bố đáp án, giống như đáp án của Thích Trường An.

Từ Lạc Dương ngạc nhiên: “Anh giỏi quá đi, ngay cả cái đề này mà cũng biết làm!”

Đề bài này thuộc vào loại chướng ngại vật mà tổ tiết mục cố tình sắp xếp, chính là để nghệ sĩ tiến vào phân đoạn chịu phạt, vậy nên đề bài vừa chuyên nghiệp mà độ khó lại cao.

Thích Trường An bị giọng điệu của cậu chọc bật cười: “Tôi học kinh doanh ở Westminster, ở đó toán cao cấp và toán học tài chính là môn bắt buộc, giáo sư rất nghiêm khắc.”

Từ Lạc Dương tạm thời hơi thiếu từ để nói, trước mắt cậu bay qua từng dòng comment —— quỳ rồi quỳ rồi, Thích Trường An hóa ra là học thần! Là một đại yêu quái, nhưng lại nắm vững tri thức của loài người như vậy, thật sự vô cùng phạm quy!

Sau khi cúp điện thoại, Tống Đàm cũng rất ngạc nhiên: “Nói thật ban nãy tôi bị kinh ngạc không hề nhẹ đâu đó, tôi nghĩ mọi người chắc đều từng nghe qua học viện Westminster rồi nhỉ, khoa kinh doanh của nó xếp số một nước E, có thể xếp thứ ba toàn bộ thế giới đó!”

Tiếp đó, chủ đề rất nhanh đã quay lại trên người Từ Lạc Dương: “Tôi nhớ lúc học đại học Lạc Dương cũng học ở nước E đúng không?”

Vô cùng mẫn cảm tránh né đề tài này, Từ Lạc Dương chỉ gật đầu, tránh nặng tìm nhẹ: “Đúng vậy, thức ăn bên đó thật sự vô cùng vô cùng khó ăn, sau khi tôi qua đó cân nặng trực tiếp tụt xuống mức thấp nhất lịch sử.”

Tống Đàm nhận ra cậu đang né tránh, nên cũng tự nhiên mà thảo luận về mỹ thực ở các quốc gia, anh có khả năng dẫn dắt cực kỳ tốt, hoàn toàn không có nửa điểm không tự nhiên nào.

Dựa theo sắp xếp của kịch bản, phần cuối cùng của chương trình kỳ này, Từ Lạc Dương sẽ biểu diễn ca khúc cuối phim《Anh ở thuở ấy chờ em》.

Ánh đèn xung quanh sân khấu tối lại, Từ Lạc Dương nhìn mình mặc đồng phục học sinh, mới mười chín tuổi trên màn hình lớn, cậu chợt cảm thấy, thời gian đúng là liều thuốc gây mê hiệu quả nhất, sẽ làm tê liệt thần kinh của người ta, nỗi đau khắc sâu năm ấy, giờ cũng chẳng cảm nhận được nữa rồi.

Ngồi xe bảo mẫu rời khỏi đài truyền hình, Từ Lạc Dương vừa ăn một phần salad hoa quả và rau, vừa cầm điện thoại lướt weibo, phát hiện Cổ Thành cp lại lên hotsearch nữa rồi.

Cậu ấn vào mới biết, hóa ra đã công bố trailer của《Lối rẽ》. Trailer rất ngắn, còn chưa tới một phút, những đoạn phim cắt ghép lướt qua rất nhanh, nhưng đều rất tiêu biểu.

Đầu tiên là cảnh điền xong nguyện vọng đại học, lúc Từ Lạc Dương ngủ say, Thích Trường An đóng vai Hứa Trạm hơi cúi người. Tiếp đó, lại chuyển đến ảnh Từ Lạc Dương đóng vai Tần Triều mặc cảnh phục, Hứa Trạm cúi đầu chăm chỉ làm mộc. Rất nhanh, hình ảnh lại chuyển đến cảnh hai người xa cách lâu ngày gặp lại, nằm trên một chiếc giường đơn trò chuyện. Mà một màn cuối cùng, là Từ Lạc Dương cầm súng trong tay, miệng súng thẳng tắp nhắm vào Thích Trường An.

Đoạn trailer lại phát lại từ đầu, Từ Lạc Dương phát hiện, mỗi một cảnh đóng cùng Thích Trường An cậu đều nhớ vô cùng rõ ràng, thậm chí còn có thể phác họa ra biểu cảm của đối phương trong mỗi một khoảnh khắc ở trong đầu.

Lật qua lật lại nội dung trong #Cổ_Thành_cp#, Từ Lạc Dương tắt màn hình điện thoại, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, nói với Trịnh Đông ngồi đối diện cậu: “Cổ Thành cp lại lên hotsearch rồi.”

Trịnh Đông gật đầu: “Ừ, anh nhìn thấy rồi, lúc trước đạo diễn Trương có nói, công bố trailer đầu tiên, chắc chắn sẽ có hiệu quả như vậy.”

Từ Lạc Dương đắn đo tìm từ: “Trên mạng có rất nhiều lời đồn, nói em và Thích Trường An ở cùng nhau, thậm chí còn nói tụi em đang hẹn hò, đối với chuyện này… em nhất định phải làm sáng tỏ một chút.”

Dời tầm mắt khỏi máy tính khô khan, Trịnh Đông nhìn Từ Lạc Dương, ấn đường giật một cái, huyệt thái dương phát lạnh, trong phút chốc có dự cảm không tốt. Anh thận trọng trả lời: “Được, cậu nói đi.”

“Những cái đó không phải là lời đồn, mà là sự thật.” Nói xong, Từ Lạc Dương lại cảm thấy không khớp với tình hình thực tế lắm, nên vội vã bổ sung: “Bây giờ vẫn chưa phải là thật, nhưng tương lai không xa, sẽ biến thành sự thật.”

Trịnh Đông để máy tính qua bên cạnh, càng ngạc nhiên lại càng bình tĩnh: “Giải thích hàm ý của câu nói này anh nghe xem.”

“Hàm ý gì? Ý của những lời này là, em thích Thích Trường An, nhưng tụi em vẫn chưa ở bên nhau. Đợi em theo đuổi được ảnh, thì lời đồn sẽ trở thành sự thật.” Từ Lạc Dương không dám nhìn vẻ mặt của Trịnh Đông, cậu hơi cúi đầu, che giấu ý cười nơi khóe miệng: “Vậy nên bây giờ, lời đồn tạm thời chỉ có một nửa là thật. Em nói xong rồi đó.”

Trịnh Đông: “…”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Thích Thích (gạch ngang) nhà tui siêu giỏi!!