Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 37: Viên kẹo thứ ba mươi bảy




Ban đêm quá yên tĩnh, bên tai có tiếng chuyển động nhẹ nhàng của máy điều hòa ở bên ngoài, Thích Trường An giống như bị điểm huyệt, nhìn Từ Lạc Dương đang ngủ rất ngon, tầm mắt anh chẳng nỡ rời đi —— cũng chỉ có loại thời điểm như thế này, anh mới dám không kiêng nể gì như thế.

Nửa qùy trên tấm thảm ở một bên giường, tay phải Thích Trường An cẩn thận nắm chặt ngón tay Từ Lạc Dương, anh hơi dùng sức, những đường vân trong lòng bàn tay hiện ra rõ ràng. Vết nứt trên da đã khép lại, chỉ còn lại mấy vết sẹo trắng nhợt nhạt.

Tay Từ Lạc Dương rất đẹp, nhưng da trên tay không mịn, thậm chí có thể nói là hơi thô ráp, còn có không ít vết chai mới xuất hiện, đều là do một tháng qua nhấc cung bắn tên, vung đao kéo dây cung mà xuất hiện.

Tay trái đang để trên đùi của Thích Trường An siết chặt thành nắm đấm, bởi vì dùng sức, gân xanh đều nổi lên rõ ràng, cuối cùng, vẫn chẳng thể nào nhịn xuống, anh gần như thành kính cúi đầu, đôi môi vừa chạm lên da trên lòng bàn tay Từ Lạc Dương thì lập tức rời đi, một khắc đó, anh thậm chí còn không dám hít thở.

Tiếp đó, Thích Trường An vội vã buông tay Từ Lạc Dương ra, ngã ngồi trên thảm trải sàn, anh hít thở dồn dập, răng cắn chặt lấy môi tạo ra cảm giác đau đớn, mới có thể áp chế được ham muốn cưỡng ép mãnh liệt trong lòng.

Anh không chỉ muốn hôn lòng bàn tay của cậu, mà còn muốn hôn cánh tay, vai, cổ, vành tai, môi, mỗi một tấc da dẻ trên cơ thể cậu. Thậm chí anh còn muốn giam cầm cậu ở bên cạnh mình, cả ngày lẫn đêm, nửa bước không rời.

Không được.

Thích Trường An nhớ lại lúc đón năm mới, Từ Lạc Dương ánh mắt ước ao nhìn anh nói, điều ước đầu tiên của mình, là hy vọng anh khỏe mạnh ít bị ốm, điều ước thứ hai là có thật nhiều kịch bản hay, diễn xuất tiến bộ.

Nụ cười chậm rãi lộ ra, tất cả tham lam và dục vọng chiếm giữ trong ánh mắt Thích Trường An biến mất sạch sẽ, giơ tay giúp Từ Lạc Dương dịch lại góc chăn, anh nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, Náo Náo của tôi.”

Hơn hai giờ sáng, Từ Lạc Dương chợt tỉnh giấc, cậu gian nan mở mắt ra, phát hiện đèn đọc sách đầu giường vẫn còn sáng, từ góc độ của cậu, có thể nhìn thấy gò má của Thích Trường An.

Ý thức vẫn không tỉnh táo lắm, tay Từ Lạc Dương chậm rì rì từ trong chăn duỗi ra, bắt lấy cánh tay Thích Trường An: “Trường An?”

“Hả?” Thích Trường An chẳng nhúc nhích cánh tay, để mặc cậu nắm lấy, anh thả kịch bản trong tay xuống nhẹ giọng hỏi cậu: “Tôi đây, sao vậy?”

“Trời vẫn chưa sáng đúng không?”

Nhìn thời gian, Thích Trường An lắc đầu: “Giờ mới hai giờ, còn lâu trời mới sáng.”

Từ Lạc Dương yên tâm, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng giải thích: “Trời sáng anh phải đi rồi.” Nói xong, cậu theo bản năng mà cọ cọ, sau đó tựa đầu mình lên cánh tay Thích Trường An.

Nghe rõ câu nói đó, vẻ mặt Thích Trường An liền trở nên nhu hòa, anh khẽ vỗ về cậu: “Ngủ đi, ngày mai cùng nhau ăn sáng.”

Không biết có nghe rõ câu này không, Từ Lạc Dương “A” một tiếng, rồi lại ngủ thiếp đi.

Thích Trường An ngủ rất nông, lúc cảm nhận được động tĩnh bên cạnh liền tỉnh. Anh đưa tay mở đèn đọc sách, thì nhìn thấy Từ Lạc Dương vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh không thả, mắt đang nhắm, nhưng lông mày hơi nhíu, hình như không dễ chịu lắm. Mà khiến Thích Trường An ngạc nhiên là, anh rõ ràng cảm nhận được, có thứ gì đó đang chọc vào bắp đùi mình.

Từ Lạc Dương không biết mơ thấy cái gì, theo bản năng lại cọ cọ nhẹ, nhưng vẫn không giảm bớt được loại khó chịu này, thế là không nhịn được mà phát ra tiếng rên nhẹ, mấy từ nói ra cũng mơ hồ nghe không rõ. Nhiệt độ trong chăn rất cao, trên da Từ Lạc Dương rất nhanh đã chảy ra một tầng mồ hôi, mùi sữa tắm giống nhau trên cơ thể hai người, thông qua sự thôi thúc, trở nên thơm ngọt mê người.

Thích Trường An phải dùng tất cả định lực, mới không nghiêng người sang, đưa tay đụng vào người đang nằm bên cạnh mình. Anh ở trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, không được.

Mà Từ Lạc Dương sau khi tỉnh dậy chỉ mơ màng mấy giây, tam quan liền tan vỡ thành những mảnh vụn, toàn thân cứng đờ gần giống như đá điêu khắc. Cậu vô cùng lo sợ mà lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Thích Trường An truyền tới trong bóng tối —— chưa tỉnh, may quá may quá!

Tiếp đó, cậu gần như là một phút di chuyển một centimet, cuối cùng cũng dịch đến mép giường, xác định Thích Trường An vẫn chưa tỉnh, Từ Lạc Dương thân thủ nhanh nhẹn xuống khỏi giường, chân trần giẫm lên tấm thảm, dùng cự ly chạy nước rút tiến vào nhà vệ sinh, rồi cấp tốc đóng cửa lại.

Thở một hơi, giơ tay gõ gõ đầu mình, thật ra Từ Lạc Dương không nhớ rõ rốt cục mình mơ thấy gì, hình như là có một người rất đẹp đang hôn tay cậu, kết quả sau đó hình như biến thành tình tiết không phù hợp với thiếu nhi thì phải? Nhưng cậu khẳng định, người trong giấc mơ của cậu có đôi tay rất dịu dàng, lực tay nhẹ nhàng chậm rãi, toàn thân cậu đều bủn rủn không nhúc nhích được. Sau đó trên quần ẩm ướt dinh dính, cậu không muốn tỉnh lại cũng khó.

Bởi vì rất chột dạ, nên Từ Lạc Dương ngay cả đèn cũng chẳng dám mở, một mình để chân trần đứng trong nhà vệ sinh tối om, nghiêm túc giặt quần lót. Mặt đất rất lạnh, cậu suy nghĩ một chút, rồi rất lanh trí đạp chân lên nhau, cách mười mấy giây lại đổi chân trái và chân phải cho nhau, vô cùng công bằng.

Vò vò gột gột, Từ Lạc Dương còn tưởng tượng, nếu giờ cậu đang nhặt đậu, thì cậu chính là Cô bé lọ lem version nam. Nếu như giờ cậu đang nhả bong bóng, thì cậu chính là Mỹ nhân ngư version nam, nam… đậu móa! Từ Lạc Dương suýt chút nữa bật nhảy tại chỗ —— người trong giấc mơ của mình, là đàn ông đó!

Đến muộn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xác định được tính hướng của mình, tâm trạng Từ Lạc Dương hơi vi diệu, nhưng lúc cậu cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong mơ, chợt lờ mờ nhận thức được, người trong giấc mơ của cậu hình như là… Thích Trường An?

Tui đây xuất hiện ý nghĩ không thuần khiết lắm với… đại yêu quái ư?

Cửa phòng vệ sinh giống như một đạo kết giới, khiến Từ Lạc Dương trốn tránh trong đó không dám đi ra. Đầu cậu hơi choáng váng, suy nghĩ lộn xộn căn bản là không thể sắp xếp lại cho rõ ràng. Không biết qua bao lâu, cậu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng Thích Trường An: “Lạc Dương, cậu đang ở bên trong hả?”

Giọng truyền tới hơi khàn khàn, đặc biệt là lúc gọi tên cậu, giống như mang theo cái móc nhỏ, khiến nhiệt độ ở tai cậu vụt vụt vụt tăng lên. Từ Lạc Dương giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lui về phía sau nửa bước: “Đừng vào!” Nói xong lại vội vàng giải thích: “Tui… ra ngay đây!”

Im lặng vài giây, giọng Thích Trường An hơi bất đắc dĩ: “Tôi không vào, nhưng mà, Lạc Dương thân thể cậu có khó chịu không?”

“Không!” Từ Lạc Dương vội vàng trả lời, giọng hơi run rẩy: “Không thật đó!”

Thích Trường An lo Từ Lạc Dương sẽ bị cảm, nhưng lại không thể nói thẳng ra —— từ đầu đến cuối anh đều tỉnh, thế là đành phải nói: “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”

Lúc Từ Lạc Dương nằm lại trên giường lần nữa, tâm trạng cực kỳ phức tạp, cậu dứt khoát dùng tay kéo chăn qua che mặt, rồi nhắm thật chặt mắt lại, giọng ồm ồm nói: “Ngủ ngon.” Tận lực thể hiện cho cái gọi là “Không có mặt mũi nào đối mặt”.

Thích Trường An tưởng là cậu xấu hổ vì chuyện trước đó, nên cũng khẽ nói chúc ngủ ngon.

Từ Lạc Dương hoàn toàn mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lư Địch nhìn thấy Từ Lạc Dương đẩy cửa đi vào phòng hóa trang, bánh bao trong tay đều bị dọa rơi mất: “Anh Từ, anh bị đánh hả? Một vùng xanh đen luôn, chuyên viên make up chắc chắn sẽ lo lắng đến mức xoắn tóc!” Nói xong, cậu ta lại đi tới sau lưng Từ Lạc Dương nhìn nhìn: “Thích tiên sinh đâu? Đi rồi hả?”

Ỉu xìu ngồi trên ghế, Từ Lạc Dương nhìn những bóng đèn gắn thành vòng xung quanh gương trang điểm: “Trường An đi tìm đạo diễn Chử rồi.” Suy nghĩ một chút, cậu lại nghiêng đầu hỏi Lư Địch: “Cậu cảm thấy… quan hệ của anh với Trường An có tốt không?”

Lư Địch uống một ngụm sữa đậu nành, gật đầu: “Rất tốt luôn, trong showbiz rất hiếm thấy ai có mối quan hệ tốt như anh và Thích tiên sinh. Cơ mà, lúc trước em tán dóc với trợ lý của đạo diễn Chử, ảnh bảo là, vốn ảnh còn tưởng quan hệ của anh và Thích tiên sinh tốt là mánh khóe tuyên truyền phim, không ngờ là tốt thật, khiến ảnh lại tin tưởng vào tình bạn của showbiz rồi.”

Nghe thấy hai chữ “tình bạn”, Từ Lạc Dương giơ tay gõ gõ trán mình, hai mắt vô thần —— vậy đại khái là, ảnh coi mình là bạn tốt, nhưng mình lại ấy ấy với ảnh.

Lư Địch cũng nhận ra tâm trạng Từ Lạc Dương không đúng lắm, nên dè dặt hỏi: “Anh Từ, hai anh cãi nhau hả?”

“Không.” Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau  nữa.

“Vậy là vì hôm nay Thích tiên sinh phải đi, nên anh không nỡ ư?”

“Không phải.” Không đúng… hình như thật sự có chút không nỡ?

Lư Địch nhìn dáng vẻ sầu lo của Từ Lạc Dương, vỗ đùi: “Vậy chắc chắn anh Từ đang đói bụng!”

“…”

Từ Lạc Dương suy nghĩ vài giây, chợt cảm thấy rất có lý, một bữa ăn tháo gỡ ngàn mối ưu sầu, bèn hạ thấp giọng: “Cậu chia cho anh một cái bánh bao nhân thịt nhé, giữ bí mật giữ bí mật!”

Thích Trường An bay vào buổi chiều, sau khi ăn trưa xong, Từ Lạc Dương xin nghỉ mấy tiếng, lái xe đưa anh tới sân bay.

“Còn hai ngày nữa là tui đóng máy rồi.” Từ Lạc Dương tay cầm vô-lăng, nhân lúc đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn Thích Trường An: “Sau khi đóng máy, chắc tui sẽ về thành phố B trước, anh thì sao?”

Không biết có phải vì giấc mơ tối qua hay không, mà Từ Lạc Dương nhìn Thích Trường An, chợt cảm thấy hình như người trước mặt mình càng đẹp hơn lúc trước nhiều.

“Chiều mai tôi phải bay tới California.”

Từ Lạc Dương phản ứng lại rất nhanh, giọng nói hơi kích động: “Bộ《Tuyệt địa truy kích》anh tham gia diễn xuất sắp công chiếu rồi ư?” Vừa nói, cậu vừa ở trong lòng cân nhắc, chỉ cần không xảy ra sai lầm lớn, doanh thu phòng vé của《Tuyệt địa》lần này chắc chắn vẫn có thể bùng nổ, mặc dù trong đó phân cảnh của Thích Trường An không nhiều, nhưng đối với một bộ phim bom tấn thuần túy thương mại, đã đủ để lấy được độ nhận thức của khán giả rồi.

“Ừm, chế tác hậu kỳ hoàn thành, đã bước vào giai đoạn tuyên truyền, vậy nên phải qua đó họp.” Nói tới đây Thích Trường An bèn dừng lại, anh chợt ý thức được, cứ như vậy, lịch trình hằng ngày của hai người liền chệch nhau.

Từ Lạc Dương cũng nghĩ đến chuyện đó, trong lòng cậu hơi mất mát, nhưng rất nhanh lại mỉm cười: “Đợi lúc phim ra rạp, tui chắc chắn sẽ đi xem suất đầu, sau đó sẽ viết 5000 chữ bình luận phim cho anh!”

Bị nụ cười của cậu lây nhiễm, Thích Trường An cũng cười theo” “Được.”

Tiễn Thích Trường An đi xong, Từ Lạc Dương lại bắt đầu bận rộn, mỗi ngày buổi tối quay về khách sạn cơ bản toàn là vừa ngã đầu liền ngủ, mệt đến nỗi cậu còn chẳng có thời gian để nghĩ xem, rốt cuộc cảm giác của bản thân về Thích Trường An là gì. Mà mấy ngày nay cậu cũng nhận ra, Hạ Nam lúc nào cũng có vẻ muốn nói lại thôi mà nhìn cậu, hình như muốn nói gì đó, nhưng tinh thần và thể lực của Từ Lạc Dương đã bị Chử Vệ nghiền ép sạch sành sanh, nên dứt khoái coi như không nhìn thấy.

Cảnh phim cuối cùng quay rất thuận lợi.

Quân địch vây quanh kinh thành, đại thần trong triều người làm phản, người tháo chạy, nội thị và cung nữ trong hoàng cung cũng cuốn tiền của chạy trốn, cung thành to lớn, chỉ trong một đêm đã trống rỗng.

Tử Sở trong tay cầm trường kiếm Bàn Long, từng bước từng bước tiến vào cung Ngọc Thấu. Thành thái phi mặc cẩm phục lộng lẫy, hoa mẫu đơn thêu trên vải áo cực kỳ đẹp đẽ. Bà đang sơn móng tay, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Bệ hạ có thể chờ được không?”

“Được.” Tử Sở đứng yên không nhúc nhích, kiên nhẫn chờ.

Đóng nắp hộp tròn bằng sứ lại, để xuống bên cạnh, lúc này Thành thái phi mới nhìn về phía Tử Sở. Bà đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nước da vẫn trắng như tuyết, giọng nói vẫn lưu luyến đa tình như trước: “Bệ hạ đang sợ hả?”

“Trẫm không sợ.” Tử Sở bước rất vững vàng đi về phía Thành thái phi, mũi kiếm vẽ trên mặt đất, phát ra tiếng “rít” chói tai. Hắn đứng trước mặt Thành thái phi, rồi ngồi xuống đất, dựa đầu lên trên đùi đối phương, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Dùng ngón tay sơn màu đỏ thắm nhẹ nhàng ấn ấn huyệt thái dương của Tử Sở, Thành thái phi hỏi hắn: “Bệ hạ không sợ thật ư?”

Tử Sở vẫn trả lời như vậy: “Trẫm không sợ, ngươi sợ không?”

“Sợ.” Thành thái phi mỉm cười nói, nụ cười hơi thê lương, nhưng vẫn mang theo sự thản nhiên: “Nhưng cho dù sợ, cũng không thể tránh khỏi cái chết, không phải sao?”

“Đúng vậy.”

Lúc ra khỏi cung Ngọc Thấu lần nữa, trường kiếm của Tử Sở đã vấy máu. Hắn một đường băng qua cung vua, điện nghị chính, cuối cùng đứng ở trên lầu thành của cung thành.

Quân địch đã bao vây tường thành, thấy Tử Sở một thân long bào sáng chói xách theo trường kiếm đứng trên lầu thành, xung quanh từ từ yên tĩnh lại. Một nam nhân mặc giáp bạc cưỡi ngựa đi tới trước trận địa, ngẩng đầu nhìn Tử Sở, không nói gì.

Thắng làm vua thua làm giặc.

Tử Sở sửa lại long bào mặc trên người, mở miệng hỏi: “Có thể tha cho bách tính trong thành được không?”

Nam nhân lập tức trả lời: “Có thể.”

Tử Sở gật đầu: “Vậy thì được.” Chỉ thấy hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve tường đá cũ kỹ trên tường lầu, sau đó nhắm mắt lại, nhảy xuống.

Lấy thân đền nợ nước.

Từ trên lầu thành nhảy xuống, Từ Lạc Dương nằm trên đệm lò xo, ngửa đầu nhìn tường thành. Cậu còn sống, nhưng Tử Sở trong phim đã chết rồi.

“Đừng thương cảm nữa, quay xong rồi thì đứng dậy, phí sân bãi rất đắt đó.”Chử Vệ từ sau camera giám sát đứng lên, nói với Từ Lạc Dương: “Thu dọn đồ đạc đi được rồi.”

“Hả?” Từ Lạc Dương xuống khỏi đệm lò xo, hơi không phản ứng kịp: “Có thể về rồi ư? Không cần ăn bữa tiệc chia tay ư?”

Đạo diễn Chử tỏ vẻ lạnh lùng: “Lãng phí thời gian.”

“…”

Trợ lý sinh hoạt đã đặt giúp vé máy bay, rồi còn lái xe đưa Từ Lạc Dương và Lư Địch tới sân bay, sau khi nói câu “Lên đường bình an”, lại hùng hùng hổ hổ chạy về thành phố điện ảnh Già La.

Lư Địch cầm va ly hành lý, nửa ngày mới nín ra một từ: “Thật là độc đáo!”

“Rất độc đáo.” Từ Lạc Dương đè mũ đang đội xuống: “Thật ra ở đoàn phim của đạo diễn Chử rất vui vẻ, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem diễn sao cho hay là được, không có nhiều mấy chuyện nhân tình thế thái hay là lục đục.” Nói xong, cậu vỗ vỗ vai Lư Địch: “Đi thôi đi thôi, về thành phố B ăn đồ ngon!”

Dây cung trong lòng hoàn toàn thả lỏng, Từ Lạc Dương ở trên máy bay ngủ rất dữ, mãi đến khi xuống máy bay nhìn thấy Trịnh Đông, vẫn còn buồn ngủ.

Trịnh Đông hỏi Lư Địch: “Đây là dọc đường đều ngủ hả?”

Lư Địch gật đầu: “Hai ngày cuối cùng quay gấp, một ngày anh Từ chỉ ngủ có ba bốn tiếng.”

“Ừm,” một tiếng, Trịnh Đông lấy một cái kẹp tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Từ Lạc Dương: “Xem xong thì phát biểu cảm nhận một chút.”

Tay Từ Lạc Dương run run lật mấy tờ giấy mỏng manh lên, trực tiếp bị dọa tỉnh, than thở: “Tại sao nửa năm tiếp theo, lịch trình lại kín hết rồi?!”

Trịnh Đông trả lời, “Bởi vì cậu vẫn chưa flop.”

“…” Rất có lý.

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tui mơ một giấc mơ…. QAQ