Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo - Chương 27: Viên kẹo thứ hai mươi bảy




Lúc Từ Lạc Dương đưa Trịnh Đông về phòng, trên tay còn cầm một đôi đũa, cậu vừa đi vừa ngâm nga hát, tâm trạng chẳng bị tin tức xấu ảnh hưởng chút nào cả.

Đóng cửa lại, Trịnh Đông hỏi Từ Lạc Dương: “Nói thật đi, có thất vọng không?” Nói xong còn thuận tay day day ấn đường, hai ngày nay anh chẳng ngủ được, nên mắt sưng ê ẩm.

Từ Lạc Dương thẳng thắn gật đầu: “Nếu như nói thất vọng… thật ra cũng có một chút, hồi đó diễn rất đã, cảm giác tự đối diễn với chính bản thân mình vô cùng thần kỳ, em phải phát huy vượt trình độ luôn đó.” Cậu nhìn vẻ mặt không sáng sủa mấy của Trịnh Đông, chần chừ hỏi: “Vậy, lần này có nội tình bí mật hả?”

“Ừm, cũng không tính là bí mật lắm.” Trịnh Đông giải thích: “Tống Diệu và cậu vào showbiz cùng một lúc, diễn xuất kém hơn cậu một chút, còn tư lịch và nhân khí thì đều xấp xỉ cậu. Về việc ai đoạt giải, thật ra đang chọn giữa cậu và cậu ta.”

Từ Lạc Dương hiểu: “Vậy nên lần này sau cùng quyết định ai giành được giải thưởng, không phải là xem diễn xuất cũng không phải là thực lực, mà chủ yếu là kết quả ván cờ của nhiều thế lực hả?”

“Ừm, Truyền thông Bách Nhạc mấy năm nay đã rớt khỏi hàng ngũ bốn công ty điện ảnh và truyền hình lớn rồi, nên họ thực sự muốn giành lại vị trí trước đây một lần nữa. Khó khăn lắm mới nâng được một Tống Diệu, mắt thấy lần này có hy vọng giành được giải thưởng, có thể nói là đã dốc hết toàn bộ sức lực, bỏ vào đó không biết bao nhiêu là nhân lực và tiền tài.”

“Cảm ơn anh Trịnh.” Từ Lạc Dương nghiêm túc nói, trong lòng cậu hiểu được, Trịnh Đông nếu biết công ty phía sau Tống Diệu đã dốc hết toàn bộ sức lực, như vậy có nghĩa là sau khi cố gắng giải quyết những vấn đề bòng bong rắc rối trong đó, Trịnh Đông còn từng cố gắng vật lộn, nếu không cũng sẽ không lộ ra vẻ mệt mỏi như thế.

Trịnh Đông thở dài, giơ tay vỗ vỗ vai Từ Lạc Dương: “Trái tim cậu sao lại rộng lượng như vậy chứ? Cảm ơn anh làm gì? Anh cũng chẳng giúp cậu giành được giải nam chính xuất sắc nhất.”

“Em vẫn muốn cảm ơn đó, người thông minh như chúng ta làm việc, không thể chỉ xem kết quả mà không xem quá trình, mấy ngày nay anh Trịnh chắc chắn rất vất vả.” Nói xong, Từ Lạc Dương bèn đẩy người vào trong phòng, vừa cười vừa nói: “Không giành được thì thôi, được đề cử cũng tốt lắm rồi. Với cả giờ quay bộ phim này, không chừng sẽ giúp em đoạt được giải thưởng cũng nên!”

Trịnh Đông quay đầu lại: “Nhắc đến bộ phim này thì, Lạc Dương, cậu tiết lộ một chút cho anh xem, có thể giành được giải thưởng không?”

Lúc trước anh giúp Từ Lạc Dương giành vai diễn này, chủ yếu là do vừa ý năng lực của đạo diễn Trương, và một trong hai nam chính là Thích Trường An, hai người này gộp lại, tỷ lệ đoạt giải thưởng cực kỳ cao. Nhưng giờ《Thông báo tìm người》đã thất bại, trong vòng hai năm, phiên vị của Từ Lạc Dương sẽ không thể tăng lên nữa, chỉ có thể xem bộ phim《Lối rẽ》ra sao thôi.

Vậy nên anh không thể không lo lắng.

“Em cũng khó mà nói được.” Từ Lạc Dương cẩn thận suy nghĩ một lát: “Em không dám cam đoan với anh chắc chắn sẽ đoạt giải được, nhưng trong bộ phim này, với trình độ của đạo diễn Trương, sự phát huy của em và Thích Trường An, cộng với công sức của biên kịch mà nói, thì việc đoạt giải, thậm chí là đoạt được rất nhiều giải thưởng, tỷ lệ đều cực kỳ cao.”

“Thật hả?”

“Thật đó!” Từ Lạc Dương làm vẻ mặt đau khổ: “Anh không nhìn thấy đâu, em và Thích Trường An đều sắp bị đạo diễn Trương và biên kịch mài chết rồi! Một cảnh mà quay đi quay lại năm sáu lần, ánh sáng nè mỹ cảm nè kết cấu nè, thật sự phải đạt đến trình độ cao nhất luôn ấy. Em nghĩ tới lúc phim được chiếu, em có thể cắt ảnh ra dùng làm hình nền được luôn đó.”

Hiện tại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu với Thích Trường An đã biến thành năm giờ sáng thức dậy, bảy giờ quay phim, buổi tối không có giờ kết thúc công việc cố định. Sau khi kết thúc công việc, còn bị Thành Tịnh kéo đi đọc kịch bản, đọc mà thấy chỗ nào không xuôi lắm, thì sẽ lập tức sửa lại.

Đại khái đã hiểu rõ, Trịnh Đông lo sẽ làm Từ Lạc Dương bị stress, nên không hỏi tiếp nữa: “Vậy cậu cứ cố gắng quay phim đi, nhưng đừng để mệt quá.”

Từ Lạc Dương gật đầu, kết quả nghe thấy Trịnh Đông nói tiếp: “Còn phật nhảy tường ——”

Lòng thầm nghĩ tiêu rồi, Từ Lạc Dương dè dặt hỏi: “Nửa câu sau là gì vậy?”

Trịnh Đông bị vẻ mặt khoa trương của cậu chọc cười: “Đi ăn đi, có thể ăn nhiều một chút, nhưng lúc về phải chăm chỉ tập luyện trong vòng một tuần, anh xin cậu nhất định đừng biến thành một khuôn mặt tròn vo ở trên màn ảnh lớn đó.”

“Được được được, đừng nói là một tuần, nửa tháng cũng được nữa là!” Từ Lạc Dương đang định trở về phòng, không làm phiền Trịnh Đông nghỉ ngơi nữa, mình cũng tiếp tục ăn lẩu với Thích Trường An, thì nghe thấy Trịnh Đông hỏi: “Cơ mà, trên tay cậu tại sao phải cầm đôi đũa vậy?”

“Ý anh là cái này hở!” Từ Lạc Dương khua khua đũa gỗ trong tay, mặt mày hớn hở, giọng điệu khoe khoang: “Đây cũng không phải là đũa bình thường, là Trường An tự tay làm cho em đó, làm từ gỗ cây bách, phía trên còn khắc hai chữ ‘Lạc Dương’ bằng chữ triện, dùng rất thuận tay!”

Mi tâm Trịnh Đông nhảy một cái: “Vậy cái khấu bình an cậu mang trên cổ chưa từng lấy xuống ——”

“Trường An làm đó, có phải là rất đẹp không!”

“Cái mõ nhỏ lúc trước cậu đeo trên cổ tay, lá phong đeo trên chụp chìa khóa, cũng vậy hả?”

Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: “Ừa, Trường An giỏi lắm luôn, học nghề mộc còn chưa tới một tháng, mà cái gì cũng biết làm!”

“…”

Trịnh Đông bắt đầu xoắn xuýt, Thích Trường An nhìn qua là một người vô cùng lạnh nhạt, rất khó để gần gũi, còn nghệ sĩ nhà mình thì vẫn chưa tới mức độ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vậy nên không có khả năng Thích Trường An coi trọng Từ Lạc Dương đâu, chắc là mình nghĩ nhiều quá nhỉ?

Nhưng mà bất thường lắm nha, xem cái kiểu ngay cả đũa cũng đều thầu hết như vầy, lẽ nào Thích Trường An thật sự có ý kia, hơn nữa đã bắt đầu tấn công rồi ư?

Nhìn nụ cười của Từ Lạc Dương, Trịnh Đông không nói ra suy đoán của mình, thật ra nội tâm anh rất bình tĩnh —— cho dù Thích Trường An thật sự bắt đầu tấn công, Từ Lạc Dương chắc cũng chỉ cho rằng, đối phương rất muốn làm bạn thân của cậu thôi.

Dù sao thì, trước đây ở trong giới có người theo đuổi Từ Lạc Dương tròn hai năm mới từ bỏ, mà cho đến bây giờ, Từ Lạc Dương vẫn luôn cho rằng đối phương chỉ muốn hợp tác quay phim với cậu.

FA vạn năm không phải là không có nguyên nhân.

Cùng lúc đó, Thích Trường An nhận được điện thoại của quản lý Lương Khưu gọi tới.

“Thích thiếu gia, ban tổ chức giải thưởng Kim Tùng lần thứ tư gọi điện tới mời cậu ——”

“Tôi đồng ý.”

Lương Khưu ngớ ra mấy giây rồi mới kịp phản ứng lại: “Cậu nói, cậu đồng ý lời mời ư?”

Thích Trường An gắp mấy miếng xương sườn Từ Lạc Dương thích ăn vào trong nồi lẩu, đồng thời trả lời Lương Khưu: “Ừ, anh và bên ban tổ chức quyết định lịch trình đi.”

“Được”, Lương Khưu không hỏi Thích Trường An vì sao lại thay đổi ý định, mà chỉ nói: “Vậy cậu có yêu cầu gì không?”

“Không đi thảm đỏ, chỗ ngồi bên cạnh Từ Lạc Dương.”

“…” Bên cạnh Từ Lạc Dương? Lương Khưu nhớ kỹ: “Tôi sẽ thảo luận với bên ban tổ chức. Ngoài ra, có cần tôi bảo người lái xe bảo mẫu của cậu đến thành phố điện ảnh Tầm Dương không? Để thuận tiện cho cậu nghỉ ngơi.”

Thích Trường An chẳng hề nghĩ ngợi gì, mà chỉ từ chối đề nghị này lần nữa: “Quá phiền, không cần đâu.”

****

Nửa tháng tiếp theo, vì để trống ba ngày đi tham dự lễ trao giải Kim Tùng, Từ Lạc Dương và Thích Trường An quay phim đến mức choáng váng. Thời gian nghỉ trưa cũng chẳng có, chỉ có thể thỉnh thoảng nhân lúc staff dựng cảnh, tới xe bảo mẫu ngủ một lát mà thôi.

Lễ trao giải Kim Tùng là vào ngày 26 tháng 11, địa điểm tổ chức năm nay là ở Phụng Thành.

Từ Lạc Dương cầm điện thoại xem dự báo thời tiết, tỏ vẻ sầu muộn: “Vì sao Phụng Thành lại lạnh như thế? Mới cuối tháng 11, mà sắp lạnh tới 0 độ! Tui đã cảm nhận được ác ý từ ban tổ chức rồi!”

Quả nhiên lướt wechat một vòng, những người phải tham gia giải thưởng Kim Tùng đều đang kêu rên, lúc đi thảm đỏ chắc lạnh chết mất. Từ Lạc Dương nhanh chóng được an ủi, sáp lại gần nói chuyện với Thích Trường An: “Yêu cầu của tui không cao, chỉ cần lúc đi thảm đỏ và nhận phỏng vấn của MC không lạnh đến mức chảy nước mũi là được rồi! Nếu không sẽ bị người ta cười thật lâu.”

Sắc mặt Thích Trường An không tốt lắm, phấn trang điểm trên mắt rất nặng, anh mỉm cười nói chuyện với Từ Lạc Dương: “Tôi bảo Lương Khưu đi mua hai cái áo giữ ấm rồi, hiệu quả giữ ấm rất tốt, đến lúc đó chúng ta mỗi người một cái, có thể mặc bên trong áo sơ mi.”

“Được! Tui còn mang theo vũ khí bí mật nữa, đến lúc đó sẽ chia cho anh một nửa!”

Hai người chín rưỡi sáng xuống máy bay, Từ Lạc Dương đang cầm điện thoại chơi game, thì nhìn thấy Lư Địch vội vàng chạy tới.

“Fan đã chờ ở bên ngoài rồi, anh Từ, hai người trực tiếp đi ra ngoài hay là đi cổng VIP?”

Nghe xong, Từ Lạc Dương cất điện thoại vào túi quần, nhìn Thích Trường An, hỏi: “Trường An thì sao?” Nếu như trực tiếp đi ra ngoài, chắc chắn sẽ rất đông, đến lúc đó không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với người khác. Với lại tối qua Thích Trường An sốt nhẹ, đến bây giờ tinh thần vẫn chưa tốt lắm. Buổi sáng có hơi hạ sốt, nhưng Từ Lạc Dương vẫn hơi lo lắng.

“Sao cũng được.” Ở trên máy bay dựa vào Từ Lạc Dương ngủ một lúc, sự mệt mỏi giữa lông mày Thích Trường An đã bớt đi một chút: “Nếu như đi cổng VIP, chắc chắn sẽ khiến fan đến đón thất vọng, trực tiếp đi ra ngoài đi, tôi đi cùng với cậu.”

Từ Lạc Dương do dự một chút, rồi chợt nhớ tới điều gì đó, cuối cùng cũng gật đầu: “Tui sẽ bảo vệ anh!”

Lối ra ở sân bay bị fan bao vây đến mức kiến chui không lọt, vì Từ Lạc Dương và Thích Trường An cùng nhau xuất phát từ đoàn phim, đặt cùng một chuyến bay, nên fan hai nhà cũng chờ ở một lối ra. Tên hai người được viết trên những cái đèn led khác nhau, có fan dứt khoát viết hai cái tên cùng nhau, có fan còn trắng trợn hơn, trực tiếp viết “Cổ Thành cp” lên.

Từ Lạc Dương vừa mới xuất hiện, tiếng la hét của fan suýt chút nữa đã bật tung cả cửa ra máy bay.

“A a a a Lạc Dương Lạc Dương!”

“Người thật đẹp trai quá da thật là trắng mắt thật là to biết phát sáng nữa a a a a a!”

Chỉ đeo một cái balo màu đen, chẳng mang khẩu trang và đeo mắt kính, Từ Lạc Dương đứng tại chỗ, đợi Thích Trường An đi ra, mới tiếp tục sóng vai đi cùng nhau. Nhìn thấy cảnh tượng này, tiếng thét chói tai lại thiếu chút nữa là bật tung luôn cả sân bay.

“Trời ơi hai người đứng chung một chỗ! Mị muốn khóc!! Hai người đều siêu cấp đẹp trai!”

“Trường An Lạc Dương tui yêu hai người!”

Lúc này, Từ Lạc Dương chợt dừng lại, sau đó quay về phía fan ra hiệu “xuỵt”, vừa ra hiệu vừa cười.

Dần dần, toàn bộ fan chen lấn xung quanh đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại đèn led vẫn đang chớp nháy rực rỡ.

Chờ sau khi hoàn toàn yên tĩnh, Từ Lạc Dương mới nâng cao giọng, cười nói: “Tui và Trường An cảm thấy hơi không khỏe, muốn tới khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút, các cô gái có thể nhường đường cho tụi tui đi ra không? Tui dùng ảnh ký tên hối lộ mấy người, được không?”

Giống như kỳ tích, chưa tới một phút, đoàn người đông nghịt đã thật sự nhường ra một con đường, mỗi người đều giơ điện thoại chụp ảnh quay video, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Còn có fan đánh ra một hàng chữ trên điện thoại: “Hai người nghỉ ngơi thật tốt! Chú ý sức khỏe!”

Đợi sau khi đi qua đoàn người, Từ Lạc Dương xoay người hơi cúi đầu, tay phải bắn tim: “Cảm ơn các bạn đã tới đây đón tui và Trường An, vất vả rồi, lúc về phải chú ý an toàn nhé!”

Thích Trường An nhìn nụ cười chân thành của người bên cạnh, rồi cũng từ từ cong khóe môi lên.

Ngồi trên xe chuyên dùng do bên phía ban tổ chức mới phái tới đón, tâm trạng Từ Lạc Dương rất tốt: “Trường An anh nhìn thấy không? Có thật nhiều thật nhiều đèn led của anh, tui còn nhìn thấy một tấm poster, là cảnh anh diễn tay súng bắn tỉa đang hút thuốc, một tay xách súng, mặc trang phục đánh trận rằn ri, ngọn lửa trên hộp quẹt màu da cam, đẹp trai lắm luôn!”

Thích Trường An mỉm cười nhìn cậu: “Sau này mặc cho cậu xem nhé?”

“Được thật hả?” Từ Lạc Dương tưởng tượng một hồi, cảm thấy nhịp tim mình đều tăng tốc luôn.

“Ừm, được.” Chỉ cần em muốn, thì đều có thể.

Ba chiếc xe hòa vào dòng xe cộ trong thành phố, Từ Lạc Dương lấy hai cái khăn quàng cổ bằng lông cừu từ trong balo ra, trước tiên cầm cái màu xám buộc lại giúp Thích Trường An, rồi mới quàng cái màu đen lên cổ mình: “Tui kiểm tra rồi, Phụng Thành giờ lạnh và khô hanh, gió rất lớn, phải trang bị đầy đủ mới được, nếu không lát nữa lúc xuống xe sẽ rất lạnh.”

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại của khăn quàng cổ, Thích Trường An gật đầu: “Nghe lời cậu.”

Lư Địch ngồi ở ghế bên cạnh tài xế đang lướt weibo, thỉnh thoảng tìm chút tin tức quan trọng nói cho Từ Lạc Dương nghe.

“Anh Từ, ảnh và video của anh và Thích tiên sinh đã được post lên, còn có cả rất nhiều ảnh và video của fan tới đón ở sân bay cũng post lên rồi. Dưới đề tài ‘Giải thưởng Kim Tùng’, lộ trình của anh và Thích tiên sinh cũng bắt đầu được update đồng bộ.”

“Ừm, được, cậu chú ý tiếp đi.”

Nói xong, Từ Lạc Dương cũng tự mở weibo ra, nhìn thấy trên trang đầu, tài khoản weibo chính thức của fan cậu đã được update, trong video mới nhất vừa được đăng lên, cậu và Thích Trường An đang một trước một sau bước lên xe.

Mở khu bình luận ra, quả nhiên, đâu đâu cũng thấy “Cổ Thành cp” và “A a a a”.

Từ Lạc Dương lần lượt xem hết, rồi bỗng đưa điện thoại cho Thích Trường An: “Bọn họ đều nói chúng ta mặc đồ đôi, haha, tui cũng chẳng chú ý đến!”

Nói xong, cậu lại nhìn kĩ lại bức ảnh, phát hiện trên người mình mặc một cái áo khoác ngoài màu trắng, áo lông màu trắng và quần sẫm màu. Còn Thích Trường An mặc một cái áo khoác dài màu đen, thêm cả áo sơ mi trắng, áo gi-lê âu phục và một cái quần tây màu đen: “Aiz, vừa nhìn như này, mặc dù bên trong mặc không giống nhau, nhưng áo khoác thật sự rất giống đồ đôi!”

Thích Trường An rủ mắt nhìn màn hình điện thoại, bình tĩnh đáp: “Ừ, đúng là rất giống”.

Thế là Từ Lạc Dương tiện tay like cái weibo này.

Sau khi like thì tắt màn hình điện thoại, Từ Lạc Dương nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi nên không nhìn thấy, 30 giây sau, comment dưới cái weibo kia nhanh chóng tăng vọt.

“—— Đậu má! Đây là chính thức đóng dấu hả? Mị đã cap lại làm kỷ niệm rồi!  Phải up lên wall mới được!”

“—— Mới ở sân bay phát cẩu lương, rồi lại tới weibo phát tiếp, mị chỉ muốn nói, nhà mị còn rất nhiều chậu, nhất định đừng dừng lại nhé!”

“—— A a a a lúc ở sân bay, ánh mắt của Thích tiên sinh thật sự thật sự quá dịu dàng! Động tác để ngón tay sát bên môi của Từ Lạc Dương quá quá quá sexy! A a a a thật sự rất thích Cổ Thành cp!”

“—— Đã cap lại rồi! Không chấp nhận mấy lời giải thích kiểu ‘không phải bản thân like’, ‘bản thân trượt tay mới like’, ‘hoa mắt mới like’!”

“—— Lạc Dương, Thích tiên sinh của tụi tui giao cho anh đó, xin hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt, kính nhờ!”

=====

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Phụng Thành lạnh quá lạnh quá, may mà tui mua 99 miếng giữ ấm!