Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công - Chương 30




Doanh trại an toàn toạ lạc ở ngoại thành thành phố A, chiếm địa bình rất lớn. Xung quanh là bức rào thép gai cao 3 mét, lúc này có không ít zombie ở bên ngoài. Đường vào chỉ có một cửa, có đến bảy tám thanh niên cường trang đứng trước cửa, ngắm bắn quái vật đột kích hoặc kiểm tra thân phận người tới.



Vô luận địa vị cao hay thấp, một khi vừa thoát hiểm mà muốn tiến vào đều cần tiến hành kiểm tra thân thể một lần nữa. Cho dù là ở Trần Cảnh Tông ở doanh trại có quyền lợi rất lớn cũng không thể tránh khỏi.



“Đôi mắt cậu làm sao vậy.” Bác sĩ chỉ làm theo phép, rất nhanh đến lượt Trần Cảnh Tông đi qua, nhưng hai con mắt hắn lại sưng tấy, nhịn không được mở miệng dò hỏi.



Bị người đánh.



Trần Cảnh Tông vừa tức vừa cảm thấy mất mặt, hắn không ngờ tới lại gặp phải kẻ điên như vậy, nói lời không vừa lòng liền vung tay đánh nhau. Nói là “Rửa mắt” kỳ thật chỉ tiếp đón mà thôi, nên giờ mắt sưng chẳng khác gì mắt ếch, mạnh tay chút là vỡ chứ không đùa.



Càng không ngờ tới chính là, hắn thế nhưng lại không chút sức chống cự, nếu không phải Lộ Tiếu và Phương Việt ngày cản, chỉ sợ hai con mắt đều phế rồi. Chẳng lẽ người nọ cũng trọng sinh? Hay là có siêu năng lực? Bằng không sao có thể có được loại lực lượng này.



Trần Cảnh Tông nhận thấy được một tia khác thường, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.



Trên thực tế, hắn nhớ rõ kiếp trước cũng không xuất hiện zombie có dị hình, hơn nữa theo thời gian, nhân loại tự chủ nghiên cứu phát minh ra loại thuốc kích phát tiềm năng, con người bắt đầu có được dị năng.



Giờ theo tính toán, thời gian để có thuốc kích phát là rất sớm, chung quanh lại toàn là người thường. Chẳng lẽ là bởi vì hắn trọng sinh, mà sinh ra hiệu ứng cánh bướm?



Phương Việt cùng Bạch Phong dây dưa với người gác trong chốc lát. Dựa theo quy định, có vũ khí cá nhân và phương tiện giao thông đều phải nộp lên bảo quản —— cũng chính là sung công.



Bạch Phong dĩ nhiên không muốn, ai dám chạm vào xe máy thân yêu đều bị cậu ta đá một chân bay lên trên mặt đất, nhân viên phòng giữ đổ chuông cảnh báo xôn xao, nâng súng lên nhắm người, không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay. Nếu không phải Lộ Tiếu thấy hai người vẫn không vào và ra ngoài xem, nếu không hai người bọn họ khẳng định sẽ bị liệt vào sổ đen của doanh trại.



Sau khi hiệp thương, ý kiến rốt cuộc đạt thành nhất trí. Xe và súng tạm thời để doanh trại quản, sau khi rời đi sẽ được đến lấy. Việc này vẫn phải nhờ chút mặt mũi của Lộ Tiếu, nếu như những người khác, nhân viên không có chuyện sẽ đồng ý loại điều kiện này.



Doanh trại giống như một trấn nhỏ, phần lớn là tầng trệt thấp bé cùng những phòng giản dị, nhìn vô cùng đơn sơ. Nhưng ít nhất cũng có chỗ che mưa che nắng, sống cuộc sống của người bình thường.



Phương Việt thấy những thủ vệ đó đều nghe lời Lộ Tiếu, ắt hẳn y rất có địa vị, liền dò hỏi chuyện tìm người.





Lộ Tiếu nghe vậy, nhăn chặt mày: “Ngay cả tên gọi là gì cũng không biết?”



Phương Việt xấu hổ. Anh chỉ biết đó là cha mẹ Ngô Giang, lúc trước tuy rằng thấy qua ảnh chụp, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, hoàn toàn không có ấn tượng.



Lộ Tiếu suy tư trong chốc lát: “Muốn tìm người hãy đến phòng tìn người thân, đi lạc cũng có thể đến nơi đó đăng ký.” Y dừng một chút, “Nếu đôi vợ chồng kia đang đợi con trai, hẳn là cũng qua bên kia đăng ký, cậu có thể đi thử xem.”



Lộ Tiếu vì có con trai còn ở chỗ bác sĩ, cho nên chỉ giúp Phương Việt vẽ một tấm bản đồ giản dị liền vội vàng rời đi. Phương Việt lúc ấy không quá để ý, đám người rời đi mới phát hiện bản đồ vẽ thật sự…… Có chút trừu tượng.



Anh cho rằng mình đọc ngược, lăn qua lộn lại xem mấy lần, hoàn toàn ngốc: “Này, cậu nhìn xem cái này……” gọi Bạch Phong một tiếng mà không đáp lại,, giương mắt vừa thấy, phát hiện tên kia không biết khi nào đã chạy rồi.



“Ngại quá.” Phương Việt tiện tay ngăn lại một ông lão đang qua đường, “Xin hỏi phòng tìm người đi như thế nào?”



Đầu ông lão đã phủ hoa râm, lại tinh thần quắc thước, giọng cũng rất lớn: “Cậu là mới tới? Sao lại đến nơi như này?”



“Nơi này không phải doanh trại an toàn?”



“Mỗi ngày đều rất nhiều người tới.” Ông lão hùng hùng hổ hổ, “Doanh trại an toàn? Còn kém ngục giam nhiều hơn, căn bản không có nhân quyền!”



Phương Việt nghe lời nói có chút không đúng, đang muốn hỏi sao lại như thế, lại nghe ông lão lải nhải, căn bản không coa đường xen mồm vào.



“Hừ, tôi biết ngay mà. Mặc kệ khi nào, vĩnh viễn đều là làm quan ăn gà vịt thịt cá, dân chúng ăn khỏi ăn đau. Lúc nào cũng vậy, còn phân trên dưới, ăn không đủ no mặc không đủ ấm……”



Phương Việt ngay từ đầu còn lẳng lặng nghe, đến sau lại không kiên nhẫn. Ông lão đáp lời không hề đúng trọng tâm, hơn nữa thường xuyên lặp lại, anh chỉ là tới hỏi đường, lại không phải tới nghe người tố khổ, vì thế trực tiếp xoay người đi. Lại nghe ông lão ở phía sau mắng: “Người trẻ bây giờ thật đáng lên án, chẳng kính già yêu trẻ gì cả……”



Phương Việt tìm những người khác hỏi đường, may mắn không xuất hiện ai như ông lão đó, thực hiện được mục đích.




Phòng tìm người là một gian nhà trệt giản dị, trên đỉnh có một tấm gỗ ghi 3 chữ ‘Phòng tìm ngừoi’. Bên trong rất đơn sơ, trước trạm có một một người đàn ông, Phương Việt tiến vào, nở nụ cười tươi tắn chào hỏi, chòm râu ngoài miệng hơi hơi rung động.



“Tôi tới để……”



“Tìm người chứ gì.” Người đàn ông cười hì hì, “Cho cậu, còn có tin tứ gì cậu muốn tìm thì viết cho toii. Trên bàn có giấy.”



Phương Việt không nhúc nhích: “Không, là có người tìm ta.” Bởi vì lo lắng người này biết anh không phải bản nhân thì sẽ không báo tin tức cho, liền nói dối, “Cha mẹ để lại tờ giấy, nói tôi tới thành phố A, thì hãy đến đây đăng ký.”



“Thật hả.” Người đàn ông vuốt chòm râu, “Vậy cậu cứ viết đi đi, tôi giúp cậu.”



Phương Việt điền thông tin Ngô Giang lên trên giấy, người đàn ông thu giấy vào một folder màu lam, lại vê chòm râu: “Được rồi, cậu có thể đi rồi.”



“Cứ như vậy?” Phương Việt nhíu mày, “Bao lâu là được?”



“Chuyện này sao.” Tròng mắt người đàn ông lưu chuyển, “Hiện tại không có máy tính, có một mình tôi xử lý. Có đôi khi tôi sẽ tương đối dễ dàng, có đôi khi lại sẽ rất khó khăn……”



Phương Việt hiểu ý gã: “Anh muốn cái gì?”




“Tôi cũng không phải là đòi tiền.” Người đàn ông cười hắc hắc.



“Tôi biết. Giờ tiền vô dụng. Tôi hỏi anh muốn đồ ăn, dược phẩm, hay là vũ khí?”



“Ai da.” Nam nhân nghe được mấy câu cuối cùng, khiếp sợ, “Thứ đó chưa thu sao, tự mình mang theo sẽ rất thảm, tôi cũng không dám muốn.”



Phương Việt lười cùng gac đánh Thái Cực quyền, từ ba lô lấy ra một đống đồ ăn và dược phẩm, đẩy cho gã ria mép: “Có đủ hay không.”




“Đủ rồi, đủ rồi!” Gã vui rạo rực thu lại, “Tôi lập tức giúp cậu tìm, cậu ngày mai lại tới, cam đoan tìm được!”



“Trong vòng hôm nay.”



Trãn gã ta nhăn lại mấy đường, mày ủ mặt ê: “Ở đây có một mình tôi làm. Nhiều tư liệu như vậy, dù hôm nay có thức đêm cũng không nhất định xem hết. Hơn nữa công việc nhiều, chậm một chút ta cũng sẽ không sao.”



Phương Việt nghi ngờ nhìn gã ria mép, lại không rõ tư liệu có phải thật sự nhiều hay không, chỉ có thể đáp ứng. Anh vốn tính toán trong vòng hôm nay là xong việc, sau đó về quê tìm cha mẹ, không ngờ lại phải ngây ngốc ở đây một thời gian.



Hiện tại di động thành phế phẩm không có tác dụng, anh cùng người nhà đã hơn một tháng không thể liên hệ, cũng không biết thành phố H hiện trạng như thế nào, còn an toàn hay không.



Trong doanh trại lấy vật đổi vật, tiền thuê nhà cũng dùng vật phẩm thay thế. Muốn phòng tiện nghi thì một ngày năm miếng bánh bích quy, tốt hơn một chút là hai bình nước, thứ quý nhất chính là giá trên trời, người thường cơ bản không dám mơ tưởng.



Phương Việt chỉ tính toán chắp vá một đêm, liền tùy tiện tìm gian phòng giản dị ở, lúc sau đi bên ngoài đi dạo. Người làm việc trong doanh trại không nhiều, khắp nơi có rất nhiều quân nhân cầm súng, không khí có chút khẩn trương. Nơi đóng quân bên cạnh lưới sắt chỉ có thể phòng zombie, đối mặt với quái vật khác có dị năng lực dị hình thì lại không có tác dụng, khó trách thần kinh đều căng thẳng.



Trừ khu dân cư, còn có một vài khu nhà là nơi ở của nhân viên quản lý làm công địa phương, tương đương với chính phủ mini. Trừ lần đó ra, Phương Việt còn phát hiện một cái chợ nhỏ, người ngồi trên chiếu, thương phẩm bày bán trên vải bố. Nhưng phần lớn đều không co tác dụng gì ngoài việc để chơi, vàng bạc châu báu còn cũng chỉ vào loại bình thường, thậm chí có người còn bán mấy viên đá có hình thù kỳ quái—— là loại nhặt từ trên mặt đất, rất rõ ràng doanh số cũng không quá tốt.



Doamh trại không lớn, anh rất mau đi từ đầu đến cuối, không thấy điều gì khác liền quay trở về ngủ. Hôm sau tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu choáng váng não trướng, cả người vô lực. Mấy ngày này vẫn luôn ở lên đường, ăn ngủ ngoài trời đã là chuyện thường ngày, hơn nữa tinh thần khẩn trương, mỗi ngày chỉ có thể ngủ mấy giờ. Không nghĩ tới ngày hôm qua thật vất vả thuê một phòng, không thể giảm bớt mệt nhọc, ngược lại càng mệt.



Phương Việt đang chuẩn bị xuống giường, tay lại chạm lên một thứ gì đó lạnh lẽo như băng, không khỏi sửng sốt. Sau vụ lùm xum hôm qua—— Bạch Phong không biết khi nào trở về đây, hơn nữa nằm bên cạnh mình, ngả người lên vách tường, hô hấp nhỏ đến cơ hồ nghe không thấy.



Nhiệt độ cơ thể tên này sao lại thấp như vậy…… khômg phải chết rồi chứ. Hay nói đây là tác dụng phụ của dị năng, lúc ngủ thì lâm vào trạng thái chết giả? Phương Việt lần đầu tiên như thế gần gũi nguôn mặt Bạch Phong khi ngủ như vậy, không khỏi muốn duỗi tay thăm dò hơi thở của cậu ta. Mắt thấy sắp chạm đến chóp mũi, cặp ngươi đen và sâu khi đột nhiên mở, mắt lạnh băng nhìn mình.



Thân thể Phương Việt cứng đờ, có 1 loại quẫn bách không hề nhẹ. Xấu hổ thu tay, không nói một lời chuẩn bị xuống giường, lại bị Bạch Phong nói sợ tới mức lảo đảo.



Hoàn chương 30