Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công - Chương 23




Ô tô đến thành phố A, bọn họ đành phải mạo hiểm lẻn vào trạm xăng dầu, chuẩn bị lấy mấy thùng xăng cung cấp cho xe. Trạm xăng dầu phụ cận có vài con zombie mặc chế phụ công tác, Lý Khiêm khẩn trương hề hề nắm chặt rìu. Trên đường đi, gã tuy rằng cũng phang chết mấy con quái vật, nhưng mỗi lần chiến đấu vẫn luôn bất an.



Sức lực của zombie cực kỳ lớn, gã cần nhất là phải đánh trúng phần đầu nó. Vận khí tốt thì có thể một kích mất mạng, nếu không lỡ phạm sai lầm, phản kháng cũng không thể. Lý Khiêm không nghĩ tới, Trần Cảnh Tông nhìn gầy yếu, vậy mà lại lợi hại hơn so với gã, có thể đồng thời lo liệu mấy con zombie. Mà gã, chỉ giải quyết một con thôi mà cảm giác cả mạng già cũng bị cướp mất.



Điều này làm cho gã cảm thấy mất mặt, sớm biết thế thì đã thường xuyên đi phòng tập thể thao rèn luyện sức khoẻ. Nhưng khiến người ta khó hiểu chính là, Trần Cảnh Tông nhìn qua cũng không có cơ bắp, sao lại có thể có sức khoẻ như thế.



Kỳ thật ngay sau khi Trần Cảnh Tông giải quyết mấy con zombie xong còn thấy không dám tin. Tuy nói kiếp trước từng đấu với zombie, nhưng đều rất cố sức, nếu không có tra nam ra tay, có lẽ ngay cả tánh mạng cũng sớm vứt bỏ. Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy một sức lực vô cùng vô tận, những con quái vật đáng sợ ấy xem ra cũng là con tốt con mã dẻ cùi, đánh chúng nó và game gõ chuột chũi không có gì khác nhau.



Điều này khiên Trần Cảnh Tông cảm thấy mừng. Trăm triệu lần không nghĩ tới, thân thể hắn được cải thiện hơn nhờ linh tuyền trong không gian!



Lý Khiêm rốt cuộc tìm ở góc phòng trực ban được một thùng xăng 10l, vặn mở nắp lại thấy đáy toàn là cát, nhìn thôi cũng thấy vô dụng. Gã cảm thấy phía sau có người tiếp cận, xiết chặt rìu xoay người lại thì thấy đó là một người đàn ông cao lớn xa lạ.



Người nọ tựa hồ bôn ba đã lâu, mặt mày mỏi mệt bất kham. Thấy Lý Khiêm tràn ngập cảnh giác, buông tay ý bảo hai tay mình trống trơn: “Tôi không có ác ý, xe đi trên đường thì hết xăng, tôi tới tìm thùng xăng.”



Lý Khiêm ôm chặt thùng xăng: “Nơi này chỉ có một, anh đi chỗ khác tìm đi.”



Người đàn ông nhìn gã, thương lượng: “Xe chúng tôi cách đây này không xa, có thể cho tôi dùng một ít, dùng xong lập tức trả lại anh…… Hoặc là anh cứ dùng trước, lúc sau cho tôi.”



Thấy người nọ có thái độ tốt đẹp, dây thần kinh của Lý Khiêm căng thẳng một chút liền thả lỏng. Gã đang muốn gật đầu đáp ứng, lại nghe thấy thanh âm của Trần Cảnh Tông từ bên ngoài truyền đến: “Khiêm ca, bên chỗ em không có, anh tìm được rồi sao.”



“Tìm được rồi tìm được rồi.” Lý Khiêm vội lớn tiếng đáp lại, quay sang người đàn ông nọ nói, “Tôi muốn nói một tiếng trước với bạn.”



Người đàn ông tránh ra một bên, đi theo sau Lý Khiêm ra phòng trực ban. Trần Cảnh Tông thấy có thu hoạch, vui vẻ ra mặt, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông phía sau, không khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Lộ Tiếu?”



Người đàn ông bị gọi tên, cũng ngẩn người, trên dưới đánh giá Trần Cảnh Tông, lại không thấy manh mối gì.



Lý Khiêm cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, hồi tưởng cái ngày Trần Cảnh Tông xuất viện, tựa hồ cũng nhận ra người xa lạ này. Gã lúc ấy tuy có nghi ngờ, nhưng rất nhanh quên, ngay cả người nọ trông như thế nào đều nhớ không nổi. Hiện giờ Trần Cảnh Tông lại lần nữa đề cập, gã nhìn lại một lần nữa là thấy ấn tượng. Nói như vậy, người trước mắt đây chính là cảnh sát.



Nhưng đáng tiếc chính là, người đàn ông vẫn không nghĩ ra được: “Tôi quen cậu?” Thậm chí ngay cả lời kịch đều giống trước như đúc.





“Không.” Trần Cảnh Tông lúc này phản ứng rất nhanh, mặt mang nụ cười, “Anh phụ trách vụ án của bạn tôi, tôi nghe về anh từ anh ấy.”



Lộ Tiếu gật đầu, xem như tin đây là một lý do. Một bên Lý Khiêm lại hồ nghi nhìn Trần Cảnh Tông. Lấy hiểu biết của mình đối với Trần Cảnh Tông, thực sự không biết việc hắn có qua lại với cảnh sát bao giờ. Nhưng hôm nay có người ngoài ở đây, không hợp để hỏi, chỉ có thể cố nén tò mò.



Lý Khiêm đem chuyện thùng xăng nói cho Trần Cảnh Tông, vốn tưởng rằng hắn sẽ nhân cơ hội đề một ít điều kiện, không nghĩ lại sảng khoái đáp ứng.



Trần Cảnh Tông cười nói: “Hiện giờ thế giới biến thành thảm trạng này, trợ giúp lẫn nhau là điều hiển nhiên, anh cứ dùng trước đi.”



Lộ Tiếu gật đầu: “Cám ơn.”



Người đàn ông xách thùng xăng đi đổ, Trần Cảnh Tông vốn định đi theo, lại bị Lý Khiêm túm đến bên người. Lý Khiêm nhìn ra thái độ của Trần Cảnh Tông đối với người kia rất khác, không khỏi một bụng lửa: “Em và tên kia đến tột cùng là quan hệ gì, không thể là từ miệng bạn nghe được?”



Trần Cảnh Tông không hiểu: “Cái gì gọi là quan hệ cơ, chúng ta vừa mới quen mà.”



“Vậy sao em đối với hắn tốt như vậy?”



“Tốt?” Trần Cảnh Tông càng thêm khó hiểu, “Chỉ là mượn thùng xăng thôi mà.”



Nói thế cũng dungd, nhưng Lý Khiêm vẫn cảm thấy kỳ quái. Vốn dĩ việc Trần Cảnh Tông biết tên người đàn ông kia đã dễ khiến người ta nghi ngờ, nhưng hắn lại nói là “nghe nói từ một người bạn”, đột nhiên lại thấy hắn cũng không có gì lạ hết.



Bị Trần Cảnh Tông nói một câu lấp kín, Lý Khiêm nửa ngày không toát ra một chữ, trơ mắt nhìn đối phương đi đến nói chuyện với người đàn ông kia. Loại cảm giác này, thật giống như hai năm trước Trần Cảnh Tông chỉ lo theo đuổi Phương Việt mà không hề để ý tới gã, đặc biệt khó chịu.



Trần Cảnh Tông không hề ra điều kiện, nếu chủ động nói chuyện với Lộ Tiế, tất nhiên là bởi vì có giá trị lợi dụng. Đời trước cái tên Lộ Tiếu này như sấm bên tai, nghe nói một tay xây dựng căn cứ, thu lưu không ít người sống sót. Trần Cảnh Tông xa xa gặp qua vài lần, nhưng không thể nói được một lời vì thân phận.



Tuy rằng thời gian đầu tận thế chưa nghe kỳ tích gì, nhưng chỉ cần ôm chặt lấy cái đùi này, nói vậy về sau đường đi sẽ được trải phẳng hơn. Hiện giờ nếu trùng hợp gặp được, có lẽ do ông trời an bài, hắn há có thể buông tha cơ hội này.



Xe của Lộ Tiếu là một chiếc xe tải trắng, bên trên ngồi bảy tám người, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé, nghe nói là lộ tiếu trên đường cứu được. Vốn có khá nhiều, nhưng hoặc là trên đường đi bị lạc hoặc là bất hạnh bỏ mạng, sống được chỉ còn dư lại từng này người.




Trần Cảnh Tông thấy bên trong ngồi chen chúc, chủ động đề nghị: “Nếu được thì phân vài người lên ngồi xe chúng tôi, khó gặp được nhau như vậy, về sau có thể cùng nhau hành động.”



“Cảnh Tông?” Lý Khiêm khó tin hô một tiếng.



“Có thể chứ.” Lộ Tiếu kinh ngạc. Bên trong xe mang không khí vẩn đục ô tạp, anh ta một người chăm sóc một xe toàn người, thật sự lực bất tòng tâm. Nếu hai người trẻ tuổi có thể giúp một chút, thật là cầu mà không được.



Trần Cảnh Tông kéo kéo ống tay Lý Khiêm, ý bảo gã đừng nói gì, ngoài miệng lại bảo: “Đương nhiên.”



Đoàn người cứ như vậy lên đường. Tuy rằng Lý Khiêm vài lần hỏi nguyên nhân, Trần Cảnh Tông lại chỉ ngậm miệng không nói. Thật sự không thể nói việc mình biết Lộ Tiếu rất có tiền đồ, tính toán ôm đùi. Mà một đường ở chung, hắn càng ngày càng cảm thấy người này đáng tin cậy, dần dần biết nguyên nhân vì sao người đàn ông này lại trở thành cường giả. Vững vàng, dũng cảm, có trách nhiệm, chỉ điểm này, là có thể dẫn không ít người chủ động đi theo.



Lộ Tiếu nói ít làm nhiều, ngẫu nhiên nhàn hạ, sẽ lấy ra một bức ảnh chụp ngơ ngác nhìn không chớp mắt. Trần Cảnh Tông thấy qua vài lần, đáy lòng có chút để ý, làm bộ lơ đãng từ phía sau nhìn trộm, lại thấy bên trên là ảnh của một người phụ nữ và một đứa trẻ, không khỏi sửng sốt.



Lộ Tiếu đã kết hôn, còn có con rồi? Nhưng người này mới hai mươi tuổi mà. Kiép trước Trần Cảnh Tông chưa bao giờ nghe qua tin đồn này, vẫn luôn cho rằng đối phương là người đàn ông hoàng kim độc thân, lại không ngờ rằng sớm đã có chủ.



Trần Cảnh Tông căng thẳng, hô hấp khó chịu. Hắn đưa tay đặt lên ngực, khó hiểu mình vì sao lại xuất hiện loại tâm tình này. Tựa như con sông đóng băng vạn năm bị một búa bổ đôi, sự vui sướng tòn tại không bao lâu, cuối cùng lại phát hiện phía trước chính là tử lộ.



Lộ Tiếu chú ý tới phía sau có người vẫn không động tĩnh, cất bức ảnh rồi quay lại đằng sau, thấy là Trần Cảnh Tông, nhíu mày: “Chuyện gì?”




“Không, không có việc gì, đi ngang qua thôi.” Trần Cảnh Tông biệt nữu đáp, không muốn đối phương thấy rõ biểu cảm của mình, vội vàng rời khỏi hiện trường.



Hắn cho rằng mình giúp nhiều như vậy, Lộ Tiếu sẽ có chút hảo cảm với hắn, không ngờ lại chỉ là một bên tình nguyện. Vừa rồi bất quá nhìn lén bức ảnh thôi, người nọ đã tỏ ra không kiên nhẫn như vậy. Ha ha, ra là thế, tất cả đều là tự mình đa tình.



Trần Cảnh Tông đi vài bước, tốc độ chậm lại, cuối cùng dừng lại. Hắn quay đầu nhìn lại, lại phát hiện đối phương không hề đuổi theo.



Nếu là Phương Việt mà nói, một khi nhận ra hắn không vui, khẳng định sẽ đuổi theo vừa ôm vừa dỗ, thật sự không nghe lời thì cưỡng hôn ngay tức khắc. Nhưng hiện giờ, lại cảnh còn người mất, cô đơn chiếc bóng.



…… Như thế nào lại nghĩ tới tên tra nam kia! Trần Cảnh Tông buồn bực. Đây có lẽ là bệnh chung của người đang yêu, luôn đem người đang yêu và người yêu cũ ra để so sánh. Trần Cảnh Tông tự thấy hoài niệm, nhưng một khi nhớ tới chuyện mà Phương Việt làm kiếp trước, lại lập tức chuyển sang căm ghét.




Không thể cứ như vậy, thời gian tẩy không sạch được cừu hận, hắn nhất định phải khiến Phương Việt trả cái giá lớn.



“Ách xì.” Phương Việt đánh cái hắt xì, hoài nghi mình có phải bị cảm hay không. Anh sờ sờ cánh mũi, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ, “Trời sinh đã vậy? Sao có thể.”



Bạch Phong đem miếng bán bao cuối cùng nhét vào trong miệng, đứng dậy: “Tùy anh tin hay không. Nghỉ ngơi đủ rồi, đi thôi.”



Phương Việt vừa hỏi ra chút dấu vết, tuy rằng còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng biết người này tâm tình tốt thì sẽ rát dễ nói chuyện, tâm tình không tốt mà bị phiền thì sẽ ra tay đánh người ngay, vì thế chỉ có thể tạm nhẫn tò mò.



Hỏi về dị năng Bạch Phong, đối phương không che che dấu dấu, ngược lại nói ngay cho Phương Việt biết cậu ta không phải nháy mắt co thể di động, mà là thả chậm thời gian.



Khách quan là thời gian tự nhiên bất biến, chỉ là thả chậm chút thời gian. Còn về phương diện khác mà nói, dị năng tương đương với vô hạn tăng lên người sử dụng lực cảm giác, phát động lực lượng khi có thể cảm nhận được quanh thân xuất hiện biến hóa rất nhỏ, giống như thời gian ngưng lại vậy.



Đây quả thực là siêu thần a. Nếu có thể tùy ý đình chỉ thời gian như vậy, những con quái vật đó còn có cái gì đáng sợ.



Nhưng ngay khi anh hỏi về nguyên nhân sinh ra dị năng, Bạch Phong mắt cũng không chớp: “Trời sinh.”



Trời sinh? Cái này đáp án Phương Việt vốn dĩ không tin. Nhưng cùng Bạch Phong ở chung mấy ngày, anh phát hiện cậu bé này mặc dù có chỗ không quá bình thường, nhưng thẳng thắn, không muốn trả lời thì im lặng không thèm đáp, căn bản khinh thường những lời nói dối.



Nhưng cái chuyện trời sinh dị năng này thực sự có khả năng sao, còn không đáng tin bằng câu chuyện sống ở một nơi có phản ứng hoá học rồi đột biến gen gây nên di năng. Nhưng mà tưởng tượng cũng thấy, mạt thế đều tới, còn có cái gì không thể.



“Săp hết đồ ăn.” Phương Việt một tay lấy balo, một tay khác giữ thăng bằng cho xe, “Đi trấn phụ cận tìm đồ ăn.”



Bạch Phong không đáp lời, nhìn lướt qua cột mốc đường cao tốc bên đường xiêu xiêu vẹo vẹo, thay đổi phương hướng đi trấn gần nhất. Mặt trên viết “Trấn nhỏ Vân Thuỷ.”



Hoàn chương 23