Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công - Chương 13




Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên cao. Mặt trời đỏ rực như được bài trí trên nền trời, ánh sáng chói mắt, chỉ là nhiệt độ thì vẫn thấp. Ba người vừa bước vào tiểu khu, trong nháy mắt, liền cảm giác được một trận hàn ý, lông tơ đồng thời dựng đứng.

Khu dân cư này không được quản lý tốt, thùng rác bên cạnh tràn rác ra cũng không ai quản, cây cỏ thì thưa thớt, lộ ra những khoảng đất đâu đã khô. Nhà cô gái ở tầng trệt bên sườn khu dân cư, đưa đến đó cũng khó khăn gì. Đi chốc lát, bốn phía lại im ắng không thấy bóng người, không có nhân loại, càng không có zombie

Mấy nơi ở tầng trệt còn có biểu ngữ “sos”, ba người vừa tới gần, liền thấy đấngu biểu ngữ có bóng người vụt ra, lay động cánh tay lớn tiếng kêu cứu, sợ ba người không thấy rõ, còn nhấc biểu ngữ dùng sức múa may.

Nơi này quả nhiên có vấn đề, bằng không người kia cũng sẽ không trốn tránh không dám ra. Nhưng gã kia cũng thật lớn giọng, là muốn gọi quái vật tới sao. Nếu có thể, Phương Việt thật muốn dùng quả bóng ném vào đầu cái gã kia. 

“Nha!!!” Cô gái đột nhiên hét lên, lẻn ra phía sau Ngô Giang.

Quả thực có mấy con zombie bị thanh âm ngu ngốc kia hấp dẫn, lung lay từ chỗ tối khu chung cư đi ra, chặn đường mấy người. Bộ dạng mấy con zombie lộ rõ như ban ngày, nhìn tháy thật khiến lòng người run sợ. Cô gái lần đầu tiên nhìn gần như vậy, tâm căn bản khó nhận, hai chân sợ tới mức phát run.

Ngô Giang trấn an vỗ vỗ lưng cô gái, cầm chặt dao dưa hấu, trong lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi.

Hạ thủ vi cường! Phương Việt giơ gậy kim loại hung hăng bổ tới zombie, đập thủng một cái trên đầu zombie. Nhưng con zombie bị lùi ra sau mấy bước, vẫn giương nanh múa vuốt mà loạng choạng tới. Phương Việt biết phần đầu zombie nếu không bị phá hoàn toàn thì sẽ không dừng lại, bởi vậy thấy công kích không hiệu quả cũng không hoảng hốt, giơ gậy đã dính bẩn lên, một phát rụng đầu zombie.

Nó ngã xuống, vui mừng nhất thật ra là cái người đang cầu cứu trên lầu. Có lẽ là thấy người tới tương đối đáng tin cậy, hy vọng được cứu vớt, lúc này kích động vỗ lan can ban công, hô: “Lợi hại! Còn có mấy con, anh em lên a!”

Gã lớn giọng dã vang vọng toàn bộ tiểu khu. Mắt thấy lại bị cái tên ngu xuẩn dẫn bao nhiêu zombie ra, Phương Việt nổi giận, quát: “Con mẹ mày có bị ngu không, yên tĩnh cho tao một chút!”

Sau đó lại có vài con bị Phương Việt hấp dẫn tới.

Ngô Giang há hốc mồm: “Phương ca……”

Người trên lầu thấy ý tốt của mình bị mắng, không kìm được lửa giận công tâm, xoay người trở về phòng không biết mân mê cái gì, chốc lát liền cầm nồi niêu gáo chậu ra xuống ném.

Không ném Phương Việt, cũng không ném zombie, mà là ném thẳng xuống xe. Thân xe bị va đập, tức khắc phát ra âm thanh chói tai nhức óc. 

Mắt thấy zombie càng tụ càng nhiều, hai người căn bản không đối phó được, chỉ có thể lựa chọn trốn chạy. Trên lầu người nọ vui sướng khi người gặp họa, thờ ơ lạnh nhạt, tức giận đến mức Phương Việt thật muốn vén tay áo vọt vào nhà tên kia quyết một trận. 

Ngô Giang vội vàng ngăn lại. Không nói trước mắt nguy hiểm lớn bao nhiêu, huống chi chung cư lại cao như vậy, căn bản nhìn không ra người nọ ở tầng mấy. Hơn nữa cho dù có tìm được, đối phương cũng không mở cửa nhà mình, cũng không có cách nào vào. 

Phương Việt trong lòng hiểu rõ, lúc này cũng chỉ có thể cưỡng chế tức giận. Một con zombie nguy hiểm không lớn, nhưng cả một đám zombie thì tính uy hiếp lại tăng gấp bội. Mà con đường để đên nhà cô gái kia chỉ có một, hiện tại chỉ có thể liều chết chạy.

Anh phát hiện đàn zombie tương đối chậm chạp. Nơi đó có số lượng zombie bị phân tán, tốc độ nhanh thì hẳn là sẽ không bị bắt. Lập tức không do dự, Phương Việt chạy trước mở đường, Ngô Giang cản phía sau, che chở cô gái vọt qua. Nhưng cho dù ba người bước qua chướng ngại này, đám zombie đằng sau vẫn đuổi riết không bỏ. Chúng nó tuy rằng có tốc độ chậm, nhưng thắng ở số lượng lớn, bốn phương tám hướng đều có zombie, cơ hồ thật khiến cho người hoài nghi người ở tiểu khu toàn bộ biến dị —— trừ cái tên “sos” kia.

“Phía trước quẹo, gần đó chính là cửa!” Cô gái thở hổn hển chỉ vào đường đi.

Ba người sau khi tiến vào, một người bưng tai đóng cửa, một người khác kéo toàn bộ xe đạp đổ rạp để chặn đường. Xong xuôi, bên ngoài liền truyền đến va chạm mãnh liệt.

Mấy người cũng không dám nghỉ, xoay người đi. Cô gái nói nhà mình ở tầng 27, Phương Việt tuy rằng cảm thấy quá cao, nhưng vẫn là lựa chọn đi cầu thang. Nào biết mới vừa bò lên trên tầng 5, cô gái đã mệt thở hổn hển, nói thẳng mình đi không được. Vốn dĩ từ lúc chạy trốn zombie đã phải dùng tốc độ chạy trăm mét, vậy đã là mệt vô cùng. Hiện còn phải bò lên trên tầng 27, cô gái cả đêm không ngủ, thật sự như sẽ lấy cái mạng của cô vậy. 

Cửa sổ trong hành lang cầu thang rất nhỏ, ánh sáng yếu nên bên trong trở nên vô cùng mơ hồ. Dù bên trong có đèn, nhưng bây giờ ấn chốt mở cũng vô dụng. Nhưng cũng có thể hiểu, bởi vì dân ở chung cư cư trừ phi trường hợp đặc thù sẽ không đi cầu thang, cho nên bóng đèn hỏng mấy năm cũng không ai để ý, càng đừng nói đến chuyện thay bóng đèn.

Hơn nữa không biết có ảo giác hay không, cảm giác lúc tiến vào nhiệt độ càng giảm, gió từng trận thổi khiến người đau đầu, cùng nắng hè chói chang bên ngoài có tương phản cực đại. Mấy người lúc vào cũng không gặp zombie, bầu không khí như phim kinh dị làm người ta lông tơ dựng đứng.

“Không được……” Cô gái thở hổn hển, tim đập nhanh giống như muốn nhảy ra từ trong thân thể, “Tôi không đi được nữa, đi thang máy thôi.”

Phương Việt Ngô Giang liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ sở dĩ lựa chọn đi thang lầu, đó là lo lắng thang máy có mai phục. Trong phim không phải đều như thé sao, muốn đào tẩu khỏi thang máy không dễ dàng, lại bị một đống zombie kéo vào.

Cô gái nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, nói: “Hẳn là không có việc gì, chúng ta đi lâu như vậy cũng chưa gặp zombie. Chúng ta đã bò lên lâu như vậy rồi, tôi rất choáng váng.” Cô không phải làm ra vẻ, mà thật sự không động đậy được.

Hai người thấy không lay chuyển được cô gái, cũng chỉ có thể đáp ứng. Phương Việt nói: “Cô nghĩ kỹ chưa, nếu bên trong có zombie ra, đổi lại là lúc đu cầu thang, còn có thể chạy trốn được.”

Cô gái vẫn nhe có tâm tồn may mắn: “Không thể được. Hơn nữa cứ coi như bên trong có, cũng sẽ không có nhiều lắm, hai người có lẽ cũng có thể giải quyết được……”

Ba người đi đến cửa thang máy, thang máy ngoài dự đoán còn có thể vận hành, hiện đang ngừng ở tầng hai. Ấn số tầng, Phương Việt Ngô Giang bày ra bộ dáng khẩn trương, nếu vạn nhất có nguy hiểm thì trực tiếp xông lên.

3, 4, 5…… con số không ngừng nhảy trên màn hình, rốt cuộc tới tầng 7, cửa thang máy mở ra.

Thang máy trống rỗng, không có zombie —— có một nam sinh trung học học mặc đồng phục đang đứng ở góc tường, khẩn trương hề hề nhìn bọn họ. Phương Việt ban đầu còn tưởng là zombie, giơ gậy định xông đén, bị Ngô Giang vội vàng ngăn lại, tập trung nhìn, mới phát hiện là người sống.

“Tôi đã nói là không có việc gì rồi, may mắn có thể đi.” Đáy lòng cô gái thở nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ vì không cần bò lâu.

Nhưng Phương Việt vẫn cảnh giác như cũ, nhíu mày cầm gậy chỉ vào cậu bé hỏi: “Cậu là ai, sao lại trốn ở chỗ này?” Vừa rồi thang máy vẫn luôn ngừng ở tầng hai, có nghĩa là cậu ở bên trong không đi đâu. Vì sao, chẳng lẽ cảm thấy bên trong thang máy an toàn sao.

Nhưng cậu nhóc trung sinh nơm nớp lo sợ, không dám đáp lời. Cô gái cũng không để ý đi vào thang máy. Trong mắt cô, đối phương dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc, lại không phải zombie, căn bản không có uy hiếp tính, cũng không biết tại sao cậu bé lại khẩn trương như vậy làm cái gì.

Phương Việt nhìn cậu bé vài lần, đối phương chỉ rũ đầu không nói một lời, nghĩ đến là bị dọa choáng váng, cũng không hề chú ý, nói với cô gái: “Đưa cô đến đây rồi, có thể tự mình trở về không?”

Cô gái nghĩ, dù sao vừa ra thang máy đối diện chính là nhà mình, hơn nữa bên cạnh cũng có người nên thêm can đảm, liền gật đầu đáp ứng. Cửa thang máy một lần nữa khép lại, nam học sinh trung học đứng tại chỗ như cũ vẫn không nhúc nhích, cô gái ấn nút 27, thang máy chậm rãi đi lên. Nhưng cô phát hiện chỉ có mình bấm nút, có chút kỳ quái, đáp lời hỏi: “Cậu đi tầng mấy, cũng là 27?”

“2…… Khụ khụ, 7?” Thanh âm cậu bé ám ách khô khốc, không giống âm sắc của thiếu niên tuổi dậy thì, lúc nói còn không biết bắn cả nước bọt ra.

Cô gái lại càng nghi hoặc, hơi tránh xa một chút: “Cậu nói cái gì, tôi không nghe rõ.”

Cậu bé quay đầu lại, làn da cậu ta trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, thấy thế nào cũng là một người bình thường. Cô gái cho rằng mình suy nghĩ nhiều, có ý định bỏ qua, liền thấy cậu bé thanh tú kia nổi mấy bóng trên mặt, lại xẹp xuống, ở chính vị trí khác lại liên tục nổi lên mấy bóng nước khác.

Nữ sinh sợ tới mức trăng mặt, liên tục lui về phía sau. Mặt cậu bé không biểu tình tới gần, cô sợ hãi kêu một tiếng, dùng sức đẩy cậu ra, sau đó cố liều mạng mở cửa muốn trốn ra. 

“Mau mở, mau mở ra!”

Phía sau lại truyền đến tiếng “Lộp bộp lộp bộp”, cô dán cả người quay đầu lại nhìn, vừa thấy cậu bé vốn đang bình thường, giờ phút này toàn thân trên dưới đều có bọng nước bao phủ, thân thể càng trướng càng lớn, mặt bị căng biến hình không thấy nguyên trạng. Tiếp theo “Boom” một tiếng, thân thể nổ tung, bên trong vô số con sâu màu đen đổ ra như nước, bò đến chỗ cô gái. 

Hai chân cô mềm nhũn ngồi quỳ trên mặt đất, đám sâu vừa chạm đến đầu gối đã cảm thấy ghê tởm không thôi, liều mạng vẩy chúng ra: “Đừng! Cút ra khỏi người tôi!” Cô xoay người đập mạnh lên cửa thang máy, “Mau mở cửa ra!”

Càng ngày càng nhiều sâu bò lên trên thân thể, chân, eo, cổ. Từ dưới lên trên, tất cả đều bị những con sâu đen như mực bao trùm, cuối cùng chỉ thấy được đôi đồng tử mở lớn vì hoảng sợ.

Lúc này, cửa thang máy rốt cuộc khoan thai mở ra, nhưng cô gái rốt cuộc không thể đi ra ngoài. Vài giây sau, cửa một lần nữa khép lại, con số tiếp tục hướng về phía trước nhảy lên. 24, 25, 26……

Đến tầng 27, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, lúc này bên trong đã không những con sâu khiến cho người ta sợ hãi nữa, cô gái như người không có việc gì đứng ở nơi đó. Cô thất tha thất thểu đi ra, rốt cuộc đi đến cửa nhà, gõ cửa nhưng không ai đáp lại, liền ngồi xổm xuống lấy từ dưới chậu hoa chiếc chìa khóa dự phòng mở cửa.

“Con đã trở về…… Ụ,” trong cổ họng giống có thứ gì muốn chui ra, cô có chút kỳ quái sờ sờ cổ, sau đó cố gắng nuốt trở lại, vào nhà, “Cha mẹ.”

Hoàn chương 13