Nghe Nói Hoàng Thượng Thích Nam Nhân

Chương 4




7.

Đêm đó, ta trở về phủ Tướng quân.

Trầm Linh đã đến phủ từ sớm, đang cười đùa vui vẻ với Lâm Hàm.

“Ô, Lâm tướng quân đã trở lại rồi? Sao ngươi có thể rời xa tiểu kiều thê của mình được vậy?” Cái miệng của Trầm Linh luôn ăn nói khó nghe như vậy.

Cũng may ở đây không có người ngoài.

Ta đặt thanh kiếm lên bàn, thúc giục Lâm Hàm trở về phòng.

“Muội về phòng trước đi, ca ca có chuyện muốn nói với Trầm tướng quân.”

Ta nói thêm: “Quân vụ.”

Tiểu nha đầu có vẻ không vui lắm, lúc rời đi còn không quên nhỏ giọng nói rằng mình cũng là sứ giả của Trấn Bắc doanh.

Một lúc sau, ta lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho Trầm Linh.



Đây là đồ mẫu thân ta giao cho ta trước khi qua đời.

Bà nói rằng bà không thể nhìn thấy Hàm Nhi thành thân, khối ngọc bội này là vật tùy thân của bà, bà ấy muốn ta đưa nó cho Hàm Nhi và phu quân tương lai của muội ấy.

Ta xoay người, “Gần đây Đột Quyết phương Bắc hoạt động ngang ngược. Ngươi mang Hàm Nhi trở về trấn thủ đi.”

Trầm Linh vuốt ve ngọc bội nói: “Sao vậy, Lâm tướng quân có thể tiên tri tương lai sao?”

Ta không trả lời câu hỏi của hắn.

“Ta giao Hàm Nhi cho ngươi.”

“Vậy còn ngươi?” Hắn hỏi, “Cùng đi Tây Bắc không phải là biện pháp tốt nhất sao?”

“Ta chưa từng nghĩ rằng vị trí hoàng hậu hữu danh vô thực này có thể hạn chế được ngươi.”

Ta biết, nhưng ta không thể đi.

Nếu ta rời đi, tiểu hoàng đế sẽ không thể sống sót.

8.



Ngày hôm sau, Trầm Linh liền xin lệnh đi Tây Bắc trấn thủ.

Ta sai người đưa Lâm Hàm đi vào nửa đêm, lúc chia tay, ta thấy Lâm Hàm mặc bộ quân phục mới đang dắt ngựa, vóc người nàng phá lệ đơn bạc.

“Lâm Tướng quân thật là to gan.” Buổi sáng lâm triều, Tĩnh Vương phe phẩy cây quạt đi bên cạnh ta.

Ta cười lạnh một tiếng.

Ta biết Tĩnh Vương có tai mắt ở thủ đô, nhưng không nghĩ hắn dám đặt mắt ở bên người ta.

“Ngươi thực sự cho rằng đưa nàng đi, ta sẽ không còn biện pháp nào?”

“Tử Tiêu, ta luôn nghĩ rằng ngươi sẽ đứng về phía ta.” Hắn nhìn ta chằm chằm, cười như không cười, “Giống như trước đây.”

“Ngày xưa Đại Hoàng tử trung quân ái quốc.” Ta không dấu vết kéo ra một chút khoảng cách, “Nhưng bây giờ điện hạ đã thay đổi rồi.”

“Nhưng chỉ với ba mươi ngàn quân, có lẽ sẽ không đủ đi?”

Tĩnh Vương nghe vậy sắc mặt liền biến đổi.