Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 87: Bố Trở Nên Ngoan Ngoãn Thì Mẹ Có Tha Thứ Cho Bố Không?




Những lời này chui vào trong tai, Nguyễn Lưu Tranh ngẩn người.

Quả thực, ăn no căng mới có thể đối xử với người khác tốt như vậy. Cả đời này có lẽ anh sẽ không đối xử với người phụ nữ khác tốt như vậy nữa, cô cũng không hy vọng, không phải bởi vì điều gì khác, mà là vì như vậy anh sẽ quá mệt mỏi.

Người đó của tương lai, bất kể là của cô, hay là của anh, đều khiến người ta ấm áp, để người ta hưởng thụ, để người ta thoải mái cười lớn, anh không cần tiếp tục khổ như vậy…

Sau đó nghe tọa đàm, lại lần nữa gặp bác sĩ tóc xoăn đó, lúc ăn cơm hội nghị, cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Ninh Chí Khiêm, đương nhiên, Nguyễn Lưu Tranh ngồi ở một bên khác của anh, cũng lúc này, mới tính là Nguyễn Lưu Tranh chân chính quen biết cô ấy, họ Doãn, Nguyễn Lưu Tranh khách khí gọi là cô Doãn.

Trước khi cô và Ninh Chí Khiêm rời khỏi Tinh Sa, cô Doãn còn tới tiễn họ, hơn nữa còn tặng cho họ một chút đặc sản địa phương.

Một đại mỹ nữ, xách nhiều đồ như vậy tới tiễn người, Nguyễn Lưu Tranh thấy, từ chối cũng ngại, dù sao cũng nặng như vậy, không lẽ để người ta mang về nhà lần nữa?

Không biết Ninh Chí Khiêm nghĩ như thế nào, dù sao cũng nhận rồi.

Nhưng nhận thì nhận đi, lại còn chuyển tay giao cho cô, “Cô Doãn mang cho tổ đề tài của chúng ta, mai em nhớ mang tới văn phòng cho mọi người ăn thử.”

“…” Được rồi, cô đành nhẫn nhịn chịu khó làm trợ lý quèn yên trước ngựa sau vậy, cô nhận, nhưng cô Doãn nhà người ta rõ ràng là tặng cho anh mà…

Mọi người không phải thạc sĩ thì là tiến sĩ, IQ của ai cũng cao, ý thầy Ninh là gì, trong lòng cũng biết rõ, tóm lại nụ cười của cô Doãn có hơi miễn cưỡng.

Mà cái người trợ lý quèn là cô còn mỉm cười nói cảm ơn cô Doãn, thực sự là nợ phong lưu của thầy còn muốn học sinh như cô phối hợp trả tiền….

Lên máy bay, về Kinh.

——

Lúc máy bay đến Bắc Kinh đã là buổi tối, không ngờ Ôn Nghi còn đưa Ninh Tưởng đến sân bay đón.

“Mẹ…” Cục thịt nhỏ Ninh Tưởng vừa thấy cô liền lăn tới, xông vào lòng cô.

Kết quả, nửa đường thì bị người ta chặn lại, túm lấy cổ áo nhỏ.

“Bố!” Ninh Tưởng cười hì hì, ôm lấy chân Ninh Chí Khiêm.

“Muộn như vậy sao còn ra ngoài? Ngày mai không phải còn đi nhà trẻ sao?” Anh xách cổ áo Ninh Tưởng hỏi.

Ninh Tưởng giãy trái giãy phải, thoát không khỏi tay anh, cuối cùng thỏa hiệp, dẹt dẹt miệng. “Con muốn đến đón bố, rất lâu rồi không gặp bố…” Vừa nói, ánh mắt vừa không ngừng liếc về phía Nguyễn Lưu Tranh.

Đương nhiên Ninh Chí Khiêm biết thừa suy nghĩ của nó, cũng không vạch trần, buông lỏng tay, lúc này Ninh Tưởng mới có thể thuận lợi nắm tay Nguyễn Lưu Tranh, khuôn mặt tươi cười áp má vào mu bàn tay cô, ngọt ngào gọi một tiếng, “Mẹ.”

“Ninh Tưởng ngoan.” Một tay khác của cô xoa xoa đầu thằng bé, đối với tiểu tử cả ngày không muốn rời xa mình này trong lòng luôn mềm mại.

Sau đó chào hỏi Ôn Nghi, “Con chào bác gái.”

“Về rồi, vất vả rồi, đi thôi, xe đang đợi.” Ôn Nghi cũng cười ấm áp với cô.

Vì xe Ninh Chí Khiêm đỗ ở sân bay, nên lúc về, Ôn Nghi với tài xế ngồi một xe, Nguyễn Lưu Tranh vẫn ngồi xe anh, đương nhiên còn thêm một Ninh Tưởng, bất kể nói thế nào Ninh Tưởng cũng muốn ngồi xe bố, mặc dù Ninh Chí Khiêm lấy lý do xe mình không có ghế an toàn mà nghiêm túc không cho phép, nhưng nhìn biểu cảm tủi thân của Ninh Tưởng, mọi người đều mềm lòng.



“Để em ôm.” Nguyễn Lưu Tranh không đành lòng đẩy tiểu tử đang dính chặt này ra.

Ôn Nghi cũng nói, đủ bốn tuổi rồi, không sao.

Rốt cuộc Ninh Chí Khiêm mới đồng ý.

Ninh Tưởng rất lanh lợi dắt tay Nguyễn Lưu Tranh, “Cảm ơn mẹ.”

“Đi thôi, lên xe thôi.” Cô cười.

Ninh Tưởng leo lên xe, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp sách ra, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại dựa vào người Nguyễn Lưu Tranh, nói thầm bên tai cô, “Mẹ, mẹ giúp con điền vào chỗ này.”

Nguyễn Lưu Tranh rất ngạc nhiên, đây là thứ gì?

Nhìn kỹ lại lần nữa, lại là quyển sổ nhỏ ghi chép mỗi ngày bình thường của Ninh Chí Khiêm, hơn nữa đã ghi được một chồng rất dày.

“Sao phải viết cái này?” Cô hỏi Ninh Tưởng.

Ninh Tưởng lại chỉ quyển sổ, “Mẹ, mẹ viết.” Cuối cùng lại dán vào tai cô nói, “Mẹ, viết trước đi, lát nữa Tưởng Tưởng nói với mẹ.”

Nguyễn Lưu Tranh cho rằng là bài tập nhà trẻ sắp xếp, vì vậy nghiêm túc giúp cậu bé điền xong hai ngày làm việc và nghỉ ngơi của Ninh Chí Khiêm ở Tinh Sa, ví dụ như, lúc nào thức dậy, lúc nào ngủ, thởi gian một ngày ba bữa.

Năng lực Ninh Tưởng có hạn, còn không thể viết tất cả nội dung bằng chữ Hán, liền vẽ tranh, nhìn đặc biệt đáng yêu.

Có ý nghĩa nhất là, còn làm khoanh tròn trọng điểm, nội dung là bố không thể ăn, phía dưới vẽ ớt, kem ly vân vân. mấy thứ đồ kích thích dạ dày, cuối mỗi bức vẽ đều vẽ thêm một ô vuông, muốn đánh tích và X.

Nguyễn Lưu Tranh suy nghĩ, quyết định thực sự cầu thị, phía dưới phần ớt đánh một dấu tích.

Sau khi điền xong liền trả lại quyển sổ cho Ninh Tưởng, cậu nhóc xem xong, khuôn mặt nhỏ bé toàn bộ xìu xuống, biểu cảm muốn khóc.

“Sao vậy? Tưởng Tưởng?” Cô không hiểu, có nghiêm trọng vậy không?

Ninh Tưởng lắc lắc đầu, nhìn bố đang lái xe phía trước, không chịu nói, yên lặng cất quyển sổ nhỏ vào trong cặp sách.

Là đau lòng vì bố ăn cay đau dạ dày sao? Nguyễn Lưu Tranh suy đoán, thấp giọng xin lỗi, “Xin lỗi mà, Tưởng Tưởng, là cô(*) đưa bố đi ăn cay, cô không đúng, sau này không vậy nữa.”

(*) Trong bản Trung là 我 ai hiểu là cô cũng được là mẹ cũng được nhé!

Ninh Tưởng lại lắc đầu lần nữa, “Nam tử hán đại trượng phu, tự làm tự chịu, không thể trách một cô gái.”

“…” Nhỏ như vậy, còn tự làm tự chịu, gia giáo quá nghiêm khắc, liếc nhìn người đang lái xe phía trước, thấp giọng hỏi, “Là bố dạy sao?”

Ninh Tưởng gật đầu thật mạnh.

Hóa ra Ninh Tưởng thực sự không vui vì chuyện này, hơn nữa sau nỗi buồn này cũng không vui vẻ lại được, chỉ ngoan ngoan dính bên cạnh cô. Điều này khiến Nguyễn Lưu Tranh hơi bối rối.



Sau đó, Nguyễn Lưu Tranh đến nhà, vỗ vỗ Ninh Tưởng, “Ninh Tưởng, cô xuống xe đây, bai bai.”

Ninh Tưởng lại nói với Ninh Chí Khiêm, “Bố, con xuống nói chuyện với mẹ.”

Nói xong, theo Nguyễn Lưu Tranh xuống xe.

Kéo vạt áo cô, Ninh Tưởng cúi đầu gọi, “Mẹ…”

Cô cười, ngồi xổm xuống, vuốt đầu nhỏ của thằng bé, “Ninh Tưởng có chuyện gì muốn nói với cô sao?”

“Mẹ…” Ninh Tưởng lại dẹt dẹt miệng, “Con bảo bố bắt đầu biểu hiện tốt lần nữa, được không?”

Nguyễn Lưu Tranh không hiểu ý cậu, “Ninh Tưởng đang nói gì? Có thể nói rõ hơn không?”

“Con đã hỏi bố, sao mẹ và bố muốn ly hôn, bố nói vì bố không ngoan, con muốn bố ngoan một chút. Cô giáo nói, biết sai mà sửa mới là đứa trẻ ngoan, vậy biết sai mà sửa cũng là bố ngoan, mẹ, đợi bố trở nên ngoan ngoãn mẹ sẽ tha thứ cho bố chứ?” Biểu cảm của Ninh Tưởng rất nghiêm túc.

“Cho nên con ghi lại tất cả sinh hoạt của bố?” Cô rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất đau lòng, suy nghĩ của đứa trẻ vẫn đơn giản, nhưng cũng lại rất có lòng.

“Vâng.” Ninh Tưởng gật đầu, “Nhà trẻ cũng bảo phụ huynh ghi lại của các bạn nhỏ, cô giáo muốn bọn con nuôi dưỡng thói quen tốt, làm một đứa trẻ ngoan, bố nói, bố cũng muốn làm một người bố tốt. Bạn nhỏ nào biểu hiện tốt, một tuần cô giáo phát cho một ngôi sao, bố biểu hiện tốt, con cũng sẽ phát ngôi sao cho bố, đợi đến khi nào bố có thật nhiều thật nhiều ngôi sao, bố liền biến thành bố ngoan! Thì mẹ có thể về nhà đúng không?”

“…” Cô ngơ ngác, “Đây là suy nghĩ của một mình Tưởng Tưởng?”

“Vâng.” Ninh Tưởng gật đầu, vẻ mặt xị xuống, “Tuần này bố cũng sắp có ngôi sao, nhưng đã ăn ớt….”

Xem ra Ninh Chí Khiêm thực sự không biết của mục đích con trai anh tập hợp ngôi sao cho anh để đổi mẹ, có lẽ vẫn còn cho rằng là trò chơi của trẻ con.

“Tưởng Tưởng, bố vẫn luôn rất ngoan, bố không có gì không tốt, đó là một người bố tốt, cũng là một bác sĩ giỏi, con quên rồi sao?” Cô không thể cho Ninh Tưởng cam kết quay về nhà này, nhưng lại không thể nhìn Ninh Tưởng đau lòng.

“Vậy vì sao bố mẹ phải ly hôn?” Ninh Tưởng chớp mắt hỏi.

Cô rất muốn kéo người trong xe kia ra hành hạ ba lần! Sao vấn đề này của Ninh Tưởng đổi thành cô trả lời!

Mặc dù trong lòng gào thét, nhưng đối mặt với Ninh Tưởng chỉ có thể dịu dàng dịu dàng và dịu dàng hơn nữa, “Ninh Tưởng, vấn đề này rất phức tạp, sau này Tưởng Tưởng lớn sẽ hiểu, nhưng mà cái này không hề thể hiện bố không tốt, anh ấy là ông bố tốt nhất trên thế giới, cũng là một người con yêu nhất, còn cô, mặc dù không sống cùng mọi người, nhưng vẫn luôn yêu Ninh Tưởng.”

Nếu như những lời này mà để người lớn nghe, thực sự lộ ra mười phần dối trá, bởi vì trước năm nay, căn bản cô còn không biết mình có một đứa “con trai” như vậy, càng chưa từng nói “yêu” nó, nhưng trẻ con nghe lại rất thỏa mãn, con mắt đen láy của Ninh Tưởng trong đêm tối lóe sáng giống anh, “Thật sao? Mẹ?”

“Thật.” Cô chỉ có thể gật đầu.

“Mẹ…” Ninh Tưởng ôm cô, khuôn mặt mềm mại dán vào cô, “Mẹ, Tưởng Tưởng cũng rất rất yêu mẹ.”

Cô nhẹ nhàng ôm lấy thằng bé, không nhịn được hôn một cái lên mặt nó, “Ninh Tưởng thật ngoan.”

“Vâng, mẹ, Tưởng Tưởng về nhà đây, mẹ ngủ ngoan.” Ninh Tưởng vểnh môi nhỏ, hôn hôn lên mặt cô, “Mẹ, Tưởng Tưởng phải làm đứa trẻ ngoan, Tưởng Tưởng về tự mình ngồi, mẹ, bai bai.”

Nói xong, vẫy tay nhỏ, chạy về xe Ôn Nghi tự mình ngồi vào chỗ.

Rất lâu sau trên mặt Nguyễn Lưu Tranh vẫn còn sót lại cảm giác Ninh Tưởng hôn lên mặt mình, đứa trẻ này, cũng coi như là có duyên với cô, nhưng phần duyên này cuối cùng sẽ mang tới thay đổi như thế nào trong cuộc sống, vẫn thật sự không thể phỏng đoán…