Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 8: Quỹ Đạo Của Cuộc Sống




Với tư cách là một bác sĩ mới, những điều cô phải học quả thực quá nhiều, cũng may các đồng nghiệp sống với nhau rất hòa đồng, bản thân cô cũng nhiệt tình và khiêm tốn, tôn trọng mỗi một vị tiền bối đều là môt người thầy, công việc cũng trở nên rất vui vẻ.

Việc này đối với cô mà nói là một cuộc sống hoàn toàn mới, chan chứa hy vọng và tràn đầy động lực.

Năm đó mới 22 tuổi, xé bỏ cơ hội ra nước ngoài nghiên cứu, vì tình yêu mà như một con thiêu thân nhao đầu vào lửa, cô bé ấy ngã vào cuộc sống hôn nhân, nhưng có từng nghĩ có một ngày còn được khoác lên mình chiếc áo blouse trắng như trong ước muốn của cô không?

Tạm biệt Lưu Tranh của trước kia. Cô tự nói với mình.

Cô của ngày hôm nay đã thoát ra khỏi mọi trói buộc, đạp lên trên gió, cơ thể nhẹ như chim én, chờ đợi để được bay lên.

Chẳng mấy chốc đã làm việc ở bệnh viện được hai tháng, thực sự mà nói là rất mệt. Mỗi ngày đều phải dậy thật sớm ngồi tàu điện ngầm đi hết một nửa lớn của thành phố để đi làm, buổi tối khi về đến nhà thì sao đã lấp đầy bầu trời, điều kiện tiên quyết là không có sương mù, bầu trời trong vắt như có thể nhìn thấy những vì sao đang nói chuyện.

Nhưng mà, cuộc sống như thế này tuy mệt mỏi lại rất vui vẻ, vả lại, bận bịu đến nỗi chân không chạm đất nên cô cũng không có thời gian nghĩ đến ai đó. Tình trạng này thật tốt!

Tuy nhiên, quỹ đạo của cuộc sống trước nay mãi mãi không bao giờ là một đường thẳng.

Một ngày nào đó trước khi tan ca, cô bị gọi tới văn phòng viện trưởng, viện trưởng thông báo với cô một tin vui, bệnh viện được chọn một số người có thể đến bệnh viện hàng đầu Bắc Nhã bồi dưỡng ngoại khoa thần kinh, bệnh viện quyết định cử cô đi.

Một khắc này, cô thành thật cảm thấy trong đầu có một chấn động lớn, chấn động này làm cô ngây ngốc, trong một chốc lát không thể trở lại bình thường được.

Bệnh viện hàng đầu Bắc Nhã, ngoại khoa thần kinh? Cô cảm thấy mình giống như một con rùa, chầm chậm chầm chậm bò, cuối cùng còn là tự bò vào trong chiếc bao kia của ông già.

“Thế nào? Không đồng ý đi?” Viện trưởng dường như thấy cô do dự.

“Không phải…chỉ là cảm thấy bệnh viện nhiều người như vậy, hình như làm sao có thể đến lượt tôi.” Đây là một cơ hội tốt, cô biết rõ, về mặt lý trí mà nói nên nắm bắt mới là sự lựa chọn chính xác, nhưng xét theo mặt tình cảm, cô phát hiện từ trong trái tim mình có ý nghĩ chống đối!



“Bác sĩ Nguyễn à, đây là bệnh viện xem trọng cô, muốn bồi dưỡng cô, đây là thời gian để cô tự mình xem xét vấn đề chuyên môn. Bệnh viện chúng ta đang thiếu hụt khẩn cấp bác sĩ ngoại khoa thần kinh, những người khác dù muốn cũng không thể đi. Để vụt mất cơ hội này cô sẽ hối hận, trang bị kỹ thuật của Bắc Nhã là số một trong nước. Cô học cùng với thầy giáo bên đó tốt hơn so với tự học với bác sĩ của chúng ta. Nhưng mà phía viện cũng có điều kiện, đó là cô phải ký hợp đồng, sau khi bồi dưỡng phải quay về làm cho bệnh viện mười năm, mới có thể đi.” Viện trưởng nói.

Cô không thể ra quyết định ngay lập tức, do dự không quyết, “Vậy….là học cùng với vị bác sĩ nào, thầy có biết không ạ?” Cô không quan tâm lắm đến cái gọi là hợp đồng kia, trách nhiệm của công việc bác sĩ là trị bệnh cứu người, chữa trị ở đâu cũng đều giống nhau cả thôi, cô phỏng đoán, anh còn trẻ như vậy chắc có lẽ chưa đến nỗi đã là một thầy giáo rồi nhỉ?

“Tạm thời tôi vẫn chưa biết, cô suy nghĩ một chút đi.”

Nguyễn Lưu Tranh lê từng bước chân nặng nề về nhà, trái tim khó khăn lắm mới bình ổn trở lại, sau cuộc đối thọai kia lại bắt đầu trở lên quay cuồng.

Về đến cửa nhà, trong nhà truyền ra tiếng cười nói.

Có ai đến sao? Trong lòng cô có chút khẩn trương.

Đẩy cửa ra, một cái chỏm tóc màu vàng không rõ là vật gì trực tiếp xông thẳng tới nhấc bổng cô lên xoay vòng tròn.

“Chị! Chị quay về rồi! Nhớ chị chết mất!”

Cô bị xoay đến nỗi choáng váng đầu óc, khó khăn lắm mới có thể ổn định thị lực, đập vào vai Nguyễn Lãng, “Mau bỏ chị xuống, chị muốn nói chuyện. ”

Lúc này Nguyễn Lãng mới thả cô xuống, dạ dạ vâng vâng, có chút sợ hãi kiểu này, “Chị, đừng mắng em được không? Anh rể đã dạy dỗ em rồi…”

“Anh ấy không phải anh rể em!” Nghe thấy cách xưng hô này cô không thể kìm nén sự bực bội, giọng nói cũng trở nên cao hơn, bầu không khí vui vẻ ban đầu trong nhà trong nháy mắt đông đặc lại.

“Chị….” Nguyễn Lãng kéo tay áo cô, “Đừng tức giận mà.”

“Hai tháng nay em đi đâu hả?” Cô xụ mặt xuống hỏi. Xảy ra chuyện lớn như vậy, hai tháng nay cũng không liên lạc với gia đình! Điện thoại gọi muốn nổ tung cũng không nghe máy! Cô không tức giận mới là lạ đó!