Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 78: Đừng Kéo Chân Anh Ấy




Hình ảnh vừa chuyển, trong video xuất hiện một chuỗi danh sách, cùng với tên bệnh viện những người này đang công tác.

Âm thanh của Đinh Ý Viên vẫn còn tiếp tục : ” Trong đây là danh sách tất cả những thực tập sinh và bồi dưỡng sinh mà bác sĩ Ninh đã từng dẫn dắt, có người đã xuất hiện trong video, có người không thể cung cấp danh tính và đơn vị công tác đúng lúc quay video, tất cả mọi người đều tình nguyện phối hợp với bất kỳ ban ngành nào đến điều tra, chứng minh sự trong sạch và nhân phẩm của bác sĩ Ninh Chí Khiêm, còn đối với chuyện bác sĩ Ninh đánh người, băng CCTV của bệnh viện cũng đã ghi lại toàn bộ quá trình, sau đây phát lên, mọi người có thể thấy chân tướng rõ ràng, còn có bệnh nhân và người nhà họ có thể làm chứng cho bác sĩ Ninh, tình huống lúc đó như thế nào.”

Sau đó, chính là toàn bộ quá trình trong CCTV, bắt đầu từ lúc Nguyễn Lưu Tranh bị siết cổ, đến cuối cùng khi mâu thuẫn kết thúc, lần lên án mạnh mẽ này cũng bao gồm cô ấy trong đó, hoàn toàn giải thích rõ ràng vì sao Ninh Chí Khiêm phải ra tay, sau đó còn có thêm lời làm chứng của bệnh nhân và người nhà khác trong bệnh viện.

Đây là một video làm ra khá hoàn chỉnh lại đẹp, tất cả những lời bôi nhọ và chửi rủa đối với anh đều lung lay.

Không biết là ai làm? Người có thể lấy băng CCTV của bệnh viện ra cũng không đơn giản đâu?

Cô tràn đầy kỳ vọng xem bình luận, bây giờ lời chửi mắng trong khu bình luận nên ngược lại rồi chứ?

Nhưng mà vì sao những lời trong top comment lại khó coi như vậy?

Bệnh viện làm giả? Nhân chứng bị uy hiếp bị mua chuộc? Bệnh nhân hoàn toàn bất đắc dĩ phải làm chứng cho bác sĩ? Bằng không sẽ không được điều trị tốt? Thậm chí còn nói bệnh nhân được mời tới nhờ vả làm chứng? Đến ngay cả những nữ sinh làm chứng cũng có người nghi ngờ, nói cái gì mà ai sẽ tự thừa nhận mình có quan hệ không đứng đắn với người khác? Còn có nói kết quả điều tra không công bằng, ai biết đâu là thật đâu là giả?

Đương nhiên, phần lớn người cũng bị video này thuyết phục làm cho cảm động, nhưng mà, một phần nhỏ âm mưu bình luận quá nhức mắt, tất cả những bình luận tích cực mang ý tốt đều bị bộ phận những bình luận phản diện ác độc này che đậy.

Cô ủ rũ cất điện thoại vào trong túi xách, “Vì sao lại có những người có suy nghĩ xấu xa như vậy? Luôn cho rằng mình nhìn xa trông rộng anh minh sáng suốt, hắn là người thông minh nhất cả thế giới, nhìn thấu tất cả chân tướng và âm mưu trên đời, tùy tiện nhổ nước bọt làm tổn thương người khác cùng theo một lúc bọn họ đạt được cái gì?”

Quy tắc nói chuyện của phụ nữ là như vậy: Lúc một người phụ nữ đang bàn luận về một người hoặc một đám người khác, làm một người nghe cũng nên cùng nhau bàn luận, tốt nhất là phải phê bình cho thương tích đầy mình thì cuộc nói chuyện đó mới tiến hành tiếp tục, cho dù là thành phần trí thức cũng không ngoại lệ, nhưng nếu như nói đến anh ta, thì cuộc nói chuyện hôm nay sẽ không tiếp tục nữa.

Cho nên, lúc Ninh Chí Khiêm nhìn cô một cái, nói với cô, “Trong ngăn có socola, em muốn ăn một chút không?”, thì đề tài này coi như chấm dứt.

“……” Ai muốn ăn socola chứ? Cô buồn rầu nhìn anh, cũng chỉ có anh đối với chuyện gì cũng đều không để ý.

Cả một đường, anh thấy cô từ đầu đến cuối không lấy lại được tinh thần, rốt cuộc mới thở dài nói, “Trên đời việc khó nhất chính là quản trong miệng người khác nói gì, em có biện pháp ngăn chặn những lời hoang đường không?”

“Nói thừa….” Có cách thì việc gì phải phiền não?

“Cho nên em còn phiền não cái gì nữa? Vì toàn những chuyện buồn rầu không làm được không phải tự tìm mệt mỏi sao?” Âm thanh của anh càng thêm dịu dàng, “Đinh Ý Viên có câu khá đúng, chúng tôi chỉ là yên yên ổn ổn làm tốt chức trách công việc của một người bình thường, chỉ cầu không hổ thẹn với lương tâm, lời của người khác, nghe một chút thôi, công việc của chúng ta và họ không có liên quan, mỗi câu nói mỗi hành động của họ đối với chúng ta không có ảnh hưởng thực tế, tranh chấp trên mạng là từng đợt, qua khoảng thời gian này lúc có những tin tức mới của các ngôi sao, thì những người bình thường như chúng ta sẽ bị quên thôi.”

Đạo lý ai cũng hiểu, chỉ có điều gặp chuyện trước mắt dù sao cũng thấy bất bình trong lòng! Những phiền muộn trong lòng cô không thể phát tán, liếc anh một cái, “Vậy anh còn kiện con trai bà Thái quyền xâm phạm danh dự?”



“Tôi không để ý không có nghĩa là có người được làm xằng làm bậy!”

Lúc anh nói những lời này, có một loại khí thế không cách nào nói ra được, mạnh mẽ, chắc chắn, bình thản, hoàn toàn vẫn là Ninh Chí Khiêm cô biết trước đây, tất cả phiền phức ở chỗ anh không phải là phiền phức.

Vô cớ lại nghĩ đến lời anh nói đêm qua: Lưu Tranh, đừng sợ, tôi ở bên cạnh em.

Trong lòng liền an ổn lại, thầm nghĩ, quên đi, ngược lại có anh ở đây, trời có sập xuống thì anh vẫn cao hơn cô một đoạn, anh đi chống lên là được rồi, hiện tại cô phải yên tâm học kỹ thuật, nâng cao năng lực nghiệp vụ của mình!

Bọn họ vẫn vào viện bằng cổng sau, vừa vào đến văn phòng, mọi người đều mặt mày hớn hở, sáng nay trên mạng đảo chiều vẫn khích lệ mọi người, mấy y tá vây quanh Đinh Ý Viên khen ngợi, “Bác sĩ Đinh! Cô thật lợi hại! Trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể liên hệ được với tất cả mọi người! Còn làm ra được một video tốt như vậy!”

Hóa ra video trên mạng là Đinh Ý Viên đăng lên.

Đinh Ý Viên thấy hai người bọn họ, mừng rỡ gạt mọi người ra đi tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn Ninh Chí Khiêm, “Thầy Ninh, giải quyết xong rồi! Em tìm được tất cả những học sinh thầy đã từng dẫn dắt, nhờ mọi người quay video cho em, sau đó em ghép tất cả video lại, đăng tải lên mạng, tẩy trừ những oan uổng của thầy, nên sẽ không xử lý bất công với thầy nữa.”

“Cảm ơn cô.” Vẻ mặt anh thanh đạm, cảm ơn thì cảm ơn rồi, nhưng cũng chỉ là cảm ơn mà thôi.

Nụ cười nhiệt tình của Đinh Ý Viên không vì sự lạnh nhạt của anh mà thay đổi, “Thầy Ninh, có thể giúp được anh em thực sự rất vui.”

Sau đó, nhìn anh vừa vào phòng đã bắt đầu làm việc cũng không quấy rầy anh nữa, kéo tay Nguyễn Lưu Tranh chạy vào phòng rửa tay.

“Có chuyện gì sao?” Tay Nguyễn Lưu Tranh bị cô ta túm đau, khách quan nói, cô đối với việc Đinh Ý Viên vì anh làm ra tất cả cũng khá cảm động, có lẽ chỉ có tính cách của Đinh Ý Viên cao ngạo to gan như vậy mới có thể làm ra những việc như thế.

Đinh Ý Viên không cho cô sắc mặt tốt, giọng gần như khiển trách, “Bác sĩ Nguyễn! Cô có thể tự ái một chút không? Bây giờ chính là trên đầu gió, chính vì bức ảnh đó của cô với thầy Ninh, mà liên lụy đến danh tiếng của thầy ấy, khiến người ta lợi dụng sơ hở nói anh ấy với sinh viên có quan hệ không rõ ràng, biết vì sao tôi tìm tất cả những người khác để ghi âm mà không gọi cô không? Tôi sợ cô không có sức đó! Nếu như cô muốn tốt cho thầy Ninh thì xin cô tự ái tự trọng, chí ít trong thời gian mấu chốt này tránh xa thầy Ninh một chút, đừng suốt ngày quấn lấy anh ấy! Ngộ nhỡ bị lãnh đạo bệnh viện nhìn thấy, tôi tốn sức nhiều như vậy giải oan cho thầy Ninh lại thành việc làm không công!”

Đối mặt với chỉ trích không giải thích được, Nguyễn Lưu Tranh giở khóc giở cười, hơn nữa phong cách làm việc và nói chuyện của Đinh Ý Viên luôn tự theo ý mình, không để cho người khác khoảng trống để nói, cho nên Nguyễn Lưu Tranh còn chưa kịp mở miệng, cô ta lại nói tiếp, “Còn nữa, Nguyễn Lưu Tranh, nói thật cho cô biết, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với bố tôi, tôi thích thầy Ninh, để bố tôi dốc sức bảo vệ anh ấy, cho nên cô không cần vọng tưởng nữa, ở cùng với ai đối với tiền đồ của anh ấy càng có lợi, chắc hẳn cô cũng hiểu, đừng kéo chân của thầy Ninh nữa!”

Nói xong, Đinh Ý Viên ném cô ở lại bỏ đi, một mình cô yên lặng trở về.

Cô sẽ không quấn lấy anh, không kéo chân anh, ngược lại không phải vì tiền đồ của anh.

Đinh Ý Viên thích anh, nhưng lại không hiểu anh, nếu như anh là một người ham muốn cái gọi là tiền đồ, với gia thế của Ninh gia, anh hà tất gì phải làm bác sĩ?

Hôm nay, bệnh viện bắt đầu điều tra đầu đuôi sự việc, nếu không có người đến văn phòng hỏi thăm bệnh nhân và người nhà, cô cũng bị gọi lên phòng Viện phó.

Còn chưa đi tới của, đã nghe thấy tiếng của Đinh Ý Viên, “Bố! Con muốn tham gia tổ đề tài của thầy Ninh! Con muốn đi!”



“Đừng làm loạn nữa, chuyện đề tài là tổ đề tài của Ninh Chí Khiêm, chuyện này bố cũng tham dự vào thì không hay lắm?” Tiếng của Phó viện trưởng Đinh vang lên.

“Con không cần biết! Con phải tham gia! Nguyễn Lưu Tranh là một bồi dưỡng sinh của bệnh viện khác còn có thể tham gia, vì sao con lại không được?” Đinh Ý Viên không chịu bỏ qua.

Phó viện trưởng Đinh bị cô ta quấn lấy không còn cách nào khác, “Con đi trước đi, sau này nói.”

“Con không! Lập tức phải đi họp! Sau này nói cũng muộn rồi!”

“Muộn một hai lần cũng không sao, con đi về trước đi, ta còn có việc!”

“Bố! Dù thế nào con cũng phải tham gia, bố nhớ kỹ cho con!”

Đinh Ý Viên cuối cùng cũng đi ra, lại gặp Nguyễn Lưu Tranh ở cửa, hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ bỏ đi.

Nguyễn Lưu Tranh đã sớm quen với thái độ này của cô ta, chỉ vào phòng làm việc, “Viện trưởng Đinh, chào ngài, tôi là Nguyễn Lưu Tranh.”

Phó viện trưởng Đinh quan sát cô…

Sáu năm trước Phó viện trưởng Đinh còn chưa làm viện phó, bệnh viện lớn như vậy, nhiều bác sĩ như vậy, ông ấy không thể biết vợ của từng bác sĩ, huống chi, thời điểm đó danh tiếng của Ninh Chí Khiêm cũng không lớn như vậy, cho nên, Phó viện trưởng Đinh không biết cô là vợ trước của Ninh Chí Khiêm.

“Xin chào, mời ngồi.” Sau khi quan sát một lát, ông ấy nói.

Ông ấy không nói gì khác, chỉ hỏi tình huống đánh nhau ngày hôm đó, cô liền đem hết những nguyên nhân hậu quả mà cô biết nói ra rõ ràng.

“Được, tôi biết rồi, nhân phẩm của bác sĩ Ninh chúng tôi cũng hiểu rõ và tin tưởng, cảm ơn cô, đi về trước đi.” Viện phó Đinh nói.

Cô cảm thấy tính cách của viện phó Đinh và Đinh Ý Viên hoàn toàn không giống nhau, nội liễm đôn hậu hơn nhiều. Có điều, những thứ này không liên quan tới cô, cô chỉ là một bồi dưỡng sinh, sau khi hoàn thành xong khóa bồi dưỡng sẽ rời khỏi nơi này.

Cô trở về văn phòng, hội nghị của tổ đề tài sắp bắt đầu.

Anh đang cố ý đợi cô, thấy cô đến, đem giáo trình giao cho cô, “Đi thôi.”

Cô cầm đồ đạc của anh, giống như một người hầu nhỏ bé đi theo sau.