Lưu Tranh thuận tay ôm lấy thằng bé, cu cậu dụi mắt nằm bò trên chân cô.
Tuy rằng cô chưa từng bế trẻ con, nhưng lúc này Ninh Tưởng tự bò vào, cô cũng ôm khá tiện tay.
Ninh Tưởng đôi mắt lim dim, ở trong lòng cô cố gắng mở to mắt, không muốn ngủ, quý trọng thời gian sống chung với mẹ khó khăn lắm mới có này, nhưng mà, sau khi kiên trì một hồi cuối cùng vẫn không chịu được, lẩm bẩm một tiếng “mẹ”, sau đó ngủ rồi, tay vẫn nắm góc áo cô.
Ôn Nghi đến gần, nhìn thấy cảnh tượng ba người như vậy, quay đầu lau khóe mắt. Lúc quay lại đi về hướng Nguyễn Lưu Tranh trên mặt đã là nụ cười.
“Nào, cho ta. Vất vả con rồi, Lưu Tranh.” Ôn Nghi thấp giọng nói, ôm Ninh Tưởng đang ngủ say từ trong tay Nguyễn Lưu Tranh, “Ta đưa thằng bé lên trên trước, con đợi ta một chút.”
Nguyễn Lưu Tranh gật đầu.
Với lại Ôn Nghi không nói, cô cũng sẽ không rời đi không lễ phép như vậy. Trong cuộc hôn nhân trước kia, Ôn Nghi đối xử với cô rất tốt, không quan tâm cô và Ninh Chí Khiêm như thế nào, đối với cách đối xử của Ôn Nghi, cô cuối cùng vẫn luôn cảm ơn.
Ôn Nghi đi lên lầu, một mình cô yên lặng ngồi ở phòng khách, bên cạnh là hô hấp đều đều của anh, gần như vậy, gần đến nỗi dường như sáu năm chia xa của họ chỉ là sáu ngày, hoặc là sáu giờ, thời gian nháy mắt quay về đến những đêm ngủ bên cạnh anh, hơi thở sạch sẽ, hô hấp an tĩnh. Cô không dùng mắt nhìn lại, ngồi ngay ngắn như vậy, trong đầu lại hiện ra rõ ràng hình dáng của anh khi ngủ, ngũ quan tinh tế, lông mi rất dài.
Nhưng cô thực sự luôn cho rằng mình đã quên rồi.
Sáu năm ở phương nam, cô cố gắng dồn tất cả tâm lực vào việc học tập, bận rộn không cho mình bất cứ thời gian dư thừa nào để nhớ người và những chuyện không nên nhớ, thời gian dài, có khi cô đứng ở trên đường hồi tưởng lại rốt cuộc mình vì sao lại đến phương nam, người đàn ông chiếm vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô có hình dáng như thế nào, lại thật sự mơ mơ hồ hồ, chỉ nhớ đôi mắt đó, rất sáng rất đẹp, còn có, giọng hát “Because i love you” của anh vào đêm trời đầy sao đó, rất rực rỡ.
Vì thế cô cho rằng, mình thật sự đã quên…
Haiz, vốn là cái gọi là quên kỳ thực chỉ là không bằng lòng nhớ đến gây tê bản thân mà thôi.
Ôn Nghi còn chưa xuống, bên cạnh truyền đến âm thanh vật gì đó nhẹ nhàng trượt xuống. Cô nhìn, là cái chăn len Ninh Tưởng đắp cho anh chưa đắp kín trượt xuống đất.
Cô cứng ngắc ngồi một lúc, trước mắt là dung mạo của anh lúc ngủ, giống với hình ảnh xoay vần trong đầu cô, ngũ quan tinh tế, lông mi rất dài, cổ áo mở ra một nửa, hơi thở sạch sẽ nhàn nhạt chuyển động trong không khí.
Cuối cùng cô vẫn đứng dậy, nhặt chăn len nhẹ nhàng đắp lên người anh, khoảnh khắc lúc cúi người, càng nhìn thấy rõ ràng hình dáng của anh, cuối cùng vẫn là không giống, năm đó là chàng thiếu niên tươi trẻ, bây giờ là một người đàn ông trầm ổn, không chỉ tính cách bất đồng, còn có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt, bọng mắt hơi thâm lại.
Chàng thiếu niên và đàn ông, ở giữa cách nhau bởi thời gian.
Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Nghi tới gần, cô lập tức đứng thẳng dậy, có chút không tự nhiên, tranh thủ trước khi Ôn Nghi đến khôi phục lại bình thường, cầm túi xách lên nhẹ giọng nói, “Bác gái, con về đây ạ.”
Ôn Nghi cũng không giữ cô ở lại nữa, tiễn cô ra cửa, “Ta đã gọi tài xế rồi, đứng ở bên ngoài chờ một chút nhé.”
“Cảm ơn bác gái.” Căn bản cô cũng không muốn để tài xế phải đưa về, nhưng đã sắp xếp rồi mà còn đẩy qua đẩy lại, ngược lại tỏ ra có chủ ý.
“Lưu Tranh à, chuyện của Ninh Tưởng thực sự xin lỗi con, chúng ta đều không ngờ rằng nguyện vọng có mẹ của thằng bé lại mãnh liệt như vậy, những lời thằng bé nói vẫn là suy nghĩ của trẻ con, con đừng để trong lòng, dù sao cũng là một đứa trẻ, qua lúc này có đồ chơi mới nói không chừng sẽ quên luôn rồi.” Ôn Nghi từ một bên cầm mấy hộp quà giao cho cô, “Cầm mấy thứ này về cho bố mẹ con ăn nhé, bố mẹ con gần đây sức khỏe tốt không?”
“Không không, không cần đâu ạ, bác gái, bác giữ lại ăn đi ạ, họ khá tốt ạ.” Nguyễn Lưu Tranh lập tức đẩy về, nhìn trong túi, hình như là nhân sâm lâu năm hay là tổ yến gì đó.
“Cầm lấy! Đừng đẩy qua đẩy lại!” Ôn Nghi nhất định phải đưa cho cô.
“Bác gái, không cần đâu mà! Con đến đều không mang theo gì tặng bác, con thật sự rất ngại!” Thế nào cô cũng không đồng ý nhận, trước khi cô đến cũng không nghĩ phải vào hỏi thăm người nhà anh, chỉ là tan ca đưa anh về thôi, cho rằng đưa đến cổng thì cô sẽ đi, bây giờ nghĩ đến, thực sự thất lễ.
“Đứa trẻ này, khách gì với ta gì chứ? Cái này cũng không phải cho con, là cho bố mẹ con đó, con còn không biết ngượng thay họ từ chối! Cầm đi!” Ôn Nghi cùng cô đi ra cửa lớn, trực tiếp đem đồ đạc để lên xe, cũng đẩy cô vào trong luôn, “Lưu Tranh có thời gian đến nhà chơi nhé, cùng đi dạo mua sắm với ta.”
“Vâng ạ.” Cô lễ phép đáp lại, những câu kiểu này bình thường cũng chỉ là lời khách khí thôi, đi dạo cùng mẹ chồng trước? Không nói những chuyện khác, bây giờ cô cũng không có thời gian.
“Đi đi, lái xe chậm thôi.” Những lời này là Ôn Nghi dặn dò tài xế.
Xe lái ra khỏi Ninh gia, tài xế cũng là lão Dương sư phụ cô rất quen thuộc, cô cũng không biết có nên chào hỏi không.
Những thứ cô đã từng xóa đi, từng nhân vật lại lần nữa được tái hiện.
May là sư phụ chuyên tâm lái xe, cô cũng không chào hỏi nữa, yên lặng suy nghĩ trong mớ lộn xộn của một đêm này rốt cuộc phát sinh cái gì.
Ninh Tưởng.
Cô nhớ đêm nay mình đã gọi Tưởng Tưởng vô số lần, nói thực ra, mỗi lần gọi cái tên này, từ đáy lòng có chỗ đang nhắc nhở cô một cái gì đó, nhưng suy nghĩ lại, năm đó fan hâm mộ nhỏ bé Lưu Tranh còn chưa gả cho anh nghe thấy cái tên này nhất định sẽ không có ý kiến, cho nên có ý kiến tức là có dục vọng, mà bây giờ cô không phải là tự nói không có dục vọng sao? Vì thế, gọi Ninh Tưởng hay là gọi cái tên nào khác thực sự không quan trọng như thế, hoặc là nói với cô không có liên quan gì nữa.
Nhưng một đứa trẻ không có quan hệ gì với cô lại đang gọi cô là mẹ, cô nên làm gì?
Thực sự giống như cô nói sẽ ném mọi chuyện cho Ninh Chí Khiêm giải quyết liệu có làm được không?
Nhìn biểu hiện tối nay của Ninh Tưởng thì xem ra đoán là không làm được.
Cô không cách nào tưởng tượng ra được thời khắc Ninh Tưởng bất ngờ gọi điện thoại gọi cô là mẹ thì nên làm như thế nào, càng không tưởng tượng được lúc Ninh Tưởng chạy đến văn phòng ôm lấy chân cô muốn mẹ bế thì cô nên làm gì….
Hỗn loạn….
Thực sự xe đến nhà rồi mà vấn đề này cô vẫn còn chưa nghĩ ra, ngây ngây ngô ngô xuống xe.
Vào đến cửa rồi cô mới sực nhớ ra đồ Ôn Nghi đưa cho cô vẫn để ở trên xe chưa xách xuống.
Cũng tốt, có lẽ là ý trời như vậy.
“Tranh nhi, hôm nay sao muộn thế này mới về vậy?” Bùi Tố Phân ra đón hỏi cô.
“Vâng, văn phòng tạm thời mở họp, muộn rồi ạ.” Cô tùy tiện bịa ra mấy câu nói dối, tuyệt đối không thể để mẹ biết cô đi Ninh gia, bằng không thì lỗ tai này khỏi cần dùng nữa.
“Vậy ăn tối chưa? Vẫn là phải đi hâm thức ăn cho con đã.”
“Con ăn rồi! Họp xong thống nhất tụ tập một bữa.” Cô thay giày, công việc làm cả ngày, lại mang theo trẻ con cả tối, vẫn là có chút mệt mỏi, trong tim khi không lại hiện ra hình ảnh người đó nằm ngủ trên ghế sô-pha, ngũ quan tinh tế, lông mi dài.
Cô lắc nhẹ đầu, đem hình ảnh này ném đi, “Mẹ, hôm nay con hơi mệt, con đi nghỉ đây.”
“Đi đi, đi đi, đừng quên sinh nhật của bố con, Nguyễn Lãng muốn quay về.”
“Vâng, con nhất định không quên!” Cô phải tìm thời gian đi mua quà sinh nhật cho bố.
Ngày hôm sau, trong văn phòng bùng nổ.
Nằm trong dự đoán, cũng có nằm ngoài dự đoán.
Khoa ngoại thần kinh bệnh viện Bắc Nhã nổi tiếng rồi.
Bác sĩ đánh người, có hình ảnh minh họa.
Sau khi Nguyễn Lưu Tranh đến văn phòng khoa mọi người đã tức giận không thôi, cầm điện thoại cho cô xem, tiêu đề lớn của cô trên mạng, chính là cô đưa cháo cho Ninh Chí Khiêm, từ góc độ của bức ảnh xem ra cô đang bón cháo cho anh, ánh mắt hai người còn có điểm giống như nhìn nhau sâu đậm.
Ngoài tấm này, còn có mấy tấm Ninh Chí Khiêm đánh người, và hình cô, Đàm Nhã, Đinh Ý Viên giữ người phụ nữ kia.
So với ảnh, ngôn ngữ bài viết càng khiến người ta tức giận.
Tiêu đề là: Bệnh viện Bắc Nhã chỉ có hư danh, vô trách nhiệm coi thường tính mạng con người.
Tiêu đề kiểu này tung lên mạng quá thu hút người xem, khó trách mới một đêm số lượng chia sẻ đã mười mấy vạn.
Nội dung cũng có ngôn ngữ sắc bén, lên án mạnh mẽ bác sĩ ngoại khoa thần kinh bệnh viện Bắc Nhã không làm tròn trách nhiệm, người bệnh kêu cứu bác sĩ còn đang ăn sáng quan hệ nam nữ lung tung, đặc biệt là chỉ đích danh Ninh Chí Khiêm, thân là bác sĩ chủ nhiệm ngoại khoa thần kinh, cùng rất nhiều nữ sinh viên nữ thực tập sinh theo học có quan hệ không rõ ràng. Tấm ảnh nữ sinh đưa bữa sáng cho anh ta là một bằng chứng.
Sau đó kẻ phát tán dùng thân phận người nhà bệnh nhân giải thích chuyện xảy ra trên chính mẹ mình, bổ sung độ nóng bày tỏ gia đình mình bởi vì nộp chi phí không đúng thời hạn, mẹ mình không phải một người có tiền nên bác sĩ bệnh viện Bắc Nhã đều lạnh nhạt, bác sĩ đối với mẹ mình không quan tâm không chăm sóc, dẫn đến bà lão suy nghĩ không thông suốt mà tự sát, đương nhiên còn đăng hình bà Thái.
Người nhà bệnh nhân sau khi biết mẹ mình tự sát đến bệnh viện hỏi bác sĩ, vì trong lòng tức giận nên nói chuyện với bác sĩ ngôn từ hơi khó nghe một chút, kết quả hai người đều bị bác sĩ và y tá đánh, bác sĩ hung hăng còn chỉ thẳng vào bảng tên trước ngực nói, Ninh Chí Khiêm khoa ngoại thần kinh Bắc Nhã, có gan mày đi kiện đi.
Loại bài đăng này, thông thường số lượng bình luận càng đồ sộ hơn tin tức thời sự.
Phần bình luận phía dưới tất cả đều khó coi, toàn bộ đều là lời chửi mắng, lên án bác sĩ bây giờ thối nát như thế nào, bác sĩ không có y đức như thế nào, mỗi cái đều có mối thù không đội trời chung với bác sĩ, loại này vẫn là chửi nhẹ nhàng, còn có kẻ thậm tệ, nguyền rủa cả nhà bác sĩ, trực tiếp nguyền rủa Ninh Chí Khiêm không được chết tử tế, nguyền rủa ba nữ bác sĩ bị cưỡng hiếp rồi giết, nhìn mà khiến cô kinh hồn khiếp vía.